Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Thi Tịnh lặng lẽ xoay lưng về phía đám đông, bước chân loạng choạng rời khỏi ghế của quầy Bar, tìm đến một dãy hành lang xa rời nơi đó nhất có thể.
Cậu ngồi lên trên lan can, lưng dựa vào một bên tường, mặt ngây ngốc nhìn lên bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh.
May mà đây chỉ là ban công tầng hai, không quá cao lắm nếu không thì bây giờ đã có cả khối người tụ tập lại quây dưới chân cậu, khuyên cậu đừng nhảy lầu.
Kể cả thể, cậu cũng chưa muốn chết, có phải là tình yêu anh vẫn bám lấy cậu không dừng, khiến cho trái tim cậu luôn nghĩ rằng mình còn những hi vọng?
Cả lời thổ lộ cũng không nói ra, hi vọng cái đếch gì ở đây? - Bạch Thi Tịnh nở một nụ cười cay đắng.
Cậu ngồi ở đây rất lâu, nhìn xuống bãi đỗ xe chật kín giờ chỉ lác đác một vài phương tiện.
Bạch Thi Tịnh thở dài, ngước nhìn lên bầu trời đêm tuyệt đẹp nhưng lại không có ánh trăng.
Đã quá giờ đêm, cậu cũng nên về rồi. Không biết hiện tại anh đang ở đâu, đã về hay chưa?
Phiêu diêu theo những ý nghĩ quan tâm anh, cậu cũng nhanh chóng gạt đi bởi vì cậu biết trên đời này không chỉ có duy nhất mình cậu luôn muốn có được trái tim của anh. Nếu không có cậu quan tâm, anh cũng có cả khối người khác quan tâm.
Bạch Thi Tịnh ngán ngẩm bước đi xuyên qua dãy hành lang, tính vòng ra cửa chính để ra về thì bắt gặp Mạn Châu Sa Hoàng đang dựa lưng ở một góc tối với dáng vẻ không được ổn cho lắm.
Cậu hoảng hốt chạy lại, vòng một tay anh qua vai mình dìu đứng dậy.
"Sa Hoàng! Sa Hoàng! Anh bị sao vậy?! Này!"
Bạch Thi Tịnh gấp gáp lấy lấy người anh, thấy thân nhiệt của anh tăng cao lên đột ngột, mồ hôi vương ra lã chã, bóng loáng cả một vùng thân thể, thấm qua lớp áo sơ mi nam tính.
Da mặt nóng bừng, chân mày nhíu chặt lại với nhau, miệng thở khó khăn như mắc bệnh.
Bạch Thi Tịnh lo lắng đến phát điên cả lên, cố gắng Mạn Châu Sa Hoàng tỉnh lại.
"Này! Anh bị đau ở đâu sao?! Cố lên! Để tôi cho gọi người đến đưa anh đi bệnh viện!"
Cậu lấy điện thoại ra ấn một hàng số rồi đưa lên tai nghe, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, cậu mở miệng ra, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Mạn Châu Sa Hoàng giật cánh tay đang cầm điện thoại lại.
Anh dựa vào vai cậu, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu như muốn hút cậu lại gần.
Bằng một giọng khàn trầm mạc, anh nói.
"Đừng gọi, tôi không bị bệnh, chỉ là uống phải một loại thuốc mà thôi…"
"Ngốc! Thế thì càng phải gọi chứ!"
Bạch Thi Tịnh muốn gỡ tay anh ra, nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã dừng một lực đạo để siết tay cậu lại khiến cho cậu đau đớn đến nhăn cả mặt lại.
"Không được…! Chỉ là, đây không giống như một loại thuốc thường…"
Anh mệt mỏi dụi dụi trong lòng cậu, nói tiếp.
"Đặt cho tôi một phòng khách sạn để ngủ qua đêm, đến sáng mai thuốc sẽ tự hết tác dụng."
Thấy anh như vậy, cậu cũng không dám làm trái.
"Vâng? Đây là số gọi của bộ y tế. Xin cho hỏi bạn gặp vấn đề gì?"
"A, không cần nữa đâu." Bạch Thi Tịnh vội vàng trả lời lại: "Lúc đầu tôi cảm thấy hơi đau đầu nhưng giờ thì ổn rồi, cảm ơn."
Sau khi đó tắt máy, cậu đi đến quầy tiếp tân để đặt phòng, tìm số phòng được cấp rồi dìu anh lên giường.
Bạch Thi Tịnh gạt đi những giọt mồ hôi ở dưới cằm, chẳng biết tên này bao nhiêu cân nữa, vác đi vác lại hết cả một thanh xuân.
Mạn Châu Sa Hoàng mê man, đôi khi sẽ cựa mình động đậy gì khó chịu. Thấy vậy, cậu ngồi lên người anh, lấy tay cởi từng chiếc cúc áo một.
Mạn Châu Sa Hoàng giật mình, vội giữ chặt tay cậu lại.
"Em… định làm gì?"
"Cởi áo anh ra chứ còn gì?" Cậu nhẹ như không đáp lại: "Nếu cứ mặc áo ướt ngủ, ngày mai anh sẽ bị cảm lạnh đấy."
Mạn Châu Sa Hoàng coi như nghe lời cậu nói, anh nằm lại trên giường bất đắc dĩ để cho cậu lột Trần thân mình.
Mồm nói thản nhiên như vậy thôi chứ vừa cởi áo cho anh, trong đầu Bạch Thi Tịnh cũng đang vô cùng bối rối.
Mỗi chiếc cúc áo cởi ra là một lần cậu nuốt nước bọt.
Đúng là giáo thảo của khoa có khác, đến cả thân hình này cũng thật đẹp, tựa như là được tạc ra mà thành.
Bạch Thi Tịnh nheo mắt lại, không biết có phải vì khuôn mặt gợi cảm của anh khiến cho tròng mắt của cậu trở nên đỏ hoe, hai bên vành tai cảm thấy nóng ran.
Bất chợt, cậu nhận ra anh đang nghiến răng đến chảy cả máu lợi.
"Sa Hoàng!!! Anh bị sao v-!!!"
Lời còn chưa nói hết, thì môi cậu đã bị anh chặn lại.
Nhân lúc cậu đang mở miệng, anh đã đưa lưỡi vào dây dưa cùng với cậu.
Nụ hôn bất ngờ khiến cho Bạch Thi Tịnh chẳng kịp phải ứng, hai hàm răng đôi khi va chạm vào nhau vụng về đủ để biết rằng đây là lần đầu của cả hai.
Anh ngẩng dậy, luồn tay vào quần cậu chạm đến vùng kín đáo trong sạch chưa một lần khai phá.
Hành động của anh vô cùng mạnh bạo, lúc bấy giờ, Mạn Châu Sa Hoàng đã hoàn toàn bị d*c vọng lấn áp lí trí.
Giờ thì cậu đã biết thứ thuốc anh uống phải là thứ gì rồi - thuốc kích d*c.
***
Mọi người like và comment để ủng hộ mình nhe!