Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm nay như bao ngày chủ nhật khác, Bạch Thường Hi thức dậy, vệ sinh cá nhân, thay bỉm cho Bánh Bao, xuống phòng bếp ăn sáng rồi nằm dài ở trên sô pha phòng khách chờ Bạch Thi Tịnh mua trà sữa trở về.
Cô ngáp ngắn ngáp dài, lăn lộn ở trên sô pha biếng nhác chẳng muốn làm việc gì.
Dù đã ngủ hơn 12 tiếng qua đêm, song hai đôi mí mắt của cô như bốn đầu nam châm muốn dám thẳng vào nhau.
Ầy! Hôm nay là cuối tuần được nghỉ, sao không lên giường ngủ thêm một lúc nữa nhỉ?
Nhưng Bạch Thường Hi nghĩ lại, nếu Bạch Thi Tịnh mà về phát hiện cô đang nằm chảy thây ở trong phòng, chắc chắn sẽ phải nghe một bản tình ca dài suốt một tiếng đồng hồ.
Nghĩ thế, cô cũng chỉ đành gạt đi những vẩn vơ u mê trong đầu mình, vươn tay với lấy điều khiển ti vi đang để ở bàn phòng khách.
Màn hình sáng lên, ở ngay dòng tiêu đề xuất hiện đập thẳng vào mắt người nhìn hiện lên một dòng chữ.
"Tổng giám đốc của tập đoàn Mạn thị lên tiếng từ chối tài trợ cho dự án gần đây của chính quyền khiến cho giá cả bất động sản lao đao."
"Uầy!" Bạch Thường Hi ngạc nhiên: "Chỉ với một lời từ chối mà đã khiến cả xã hội phải kích động vậy sao? Người gì đâu mà chất dữ!"
Cô gật gù tự tán thành với chính câu nói của mình, vừa lấy tay béo ruột bánh mì cho vào miệng, chăm chú xem kênh bản tin.
Giọng của phát thanh viên thông qua loa đài hơi ồm ồm: "Mới đây, người phát ngôn đại diện của tập đoàn Mạn thị đã công bố những thông tin liên quan đến tập đoàn được coi là ông lớn của nền kinh tế, trong số đó là quyết định từ chối tham gia và đầu tư vào dự án xây dựng khu đô thị ven biển XX được đề ra bởi chính quyền thành phố L. Từ đó cho đến nay, tổng giám đốc Mạn thị vẫn chưa đưa ra lí do cho quyết định của mình, trong khoản thời gian này, chắc chắn giá bất động sản ở ven biển XX sẽ còn dài động nhiều, thị trường nguồn vốn đầu tư thay đổi đến chóng mặt. Giá cổ phiếu cũng không ngừng nhảy số liên tục…"
Nghe bản tin nói vậy, Bạch Thường Hi cảm thấy ngưỡng mộ vị tổng giám đốc giấu mặt kia quá.
Dù chẳng biết người đó già trẻ ra sao, mặt mũi, vóc dáng thế nào, nhưng trong tưởng tượng của Bạch Thường Hi thì đó chắc hẳn là một con người rất ngầu nha.
Giàu có như vậy, hẳn là người đó cũng biết vung tiền, cho tiền vào một cái súng Supreme ròi bắn tiền ra.
"Hừm…" Bạch Thường Hi trầm ngâm suy nghĩ rồi tự hét lên trong lòng.
Ngầu vãi đạn! Quả nhiên những người giàu thực sự rất "cool"!
Giá như mình trở thành một người như vậy thì đã quá. Có thể tự kiếm tiền rồi mua cho mình một xe tải trà sữa, xong sau đó sẽ dơ tiền ra trước mặt của Bạch Thi Tịnh, nói ra một câu ngầu đét.
"Ò-ní-chàn, năm xưa anh đã dốc lòng chăm sóc cho gia đình, không quản ngại đường xa mua cho em một li trà sữa. Ngày nay anh chỉ cần ngồi yên ở trong toà dinh thự này, để em bưng sườn xào chua ngọt đến cho anh ăn."
Rồi Bạch Thi Tịnh sẽ nói rằng.
"U wow! Đúng là em gái giỏi giang của anh!"
Nghĩ đến khúc này, Bạch Thường Hi cười như được mùa, chân tay đập mạnh xuống lớp đệm sô pha.
"Gya ha ha ha ha!!! Phải thế chứ! Mình đúng là một con người với một ước mơ hoài bão cháy bỏng. Đâu như thằng anh vô cảm bọ xít chân hôi lười như con heo gầy như con mắm suốt ngày chỉ biết ngủ rồi đứng dậy đi làm không cưng bụng em gái ế người yêu không ai thèm rước như của mình? A ha ha ha-!!!"1
"Mày nói cái gì cơ?"
Bạch Thi Tịnh nheo mắt nhìn Bạch Thường Hi đang cười ằng ặc ở trên ghế bất chợt cứng họng lại.
"…" Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!
Bạch Thường Hi thót kinh ngã ngửa xuống sàn nhà, miệng lắp bắp cầu kinh lạy phật.
Mẹ ơi!!! Ma á á á á á á á!!!
Cô lập cà lập cập, ôm lấy cột ghế sô pha kinh hãi nhìn lên Bạch Thi Tịnh.
"Trời má! Anh là ma hả?! Sao lại dọa chết người ta thế hả?!"
"Ơ?" Bạch Thi Tịnh nhìn chằm chằm cô: "Anh gõ cửa rồi mà?"
"Không!!! Nhất định là ăn gian!"
"Xì!"
Chứng kiến cảnh em gái mình bị dọa đến chân khớp nhũn mềm như vậy mà Bạch Thi Tịnh chỉ "xì" một tiếng rồi bỏ lên trên nhà thế sao?!
Đúng là cái tên quỷ si đa mà! Tức không chịu nổi!
Tự hỏi thế gian đã có biết bao người vì thái độ này của anh ta mà tức đến phun cả một bụng máu.
Bạch Thường Hi dám cá là có thể xếp hàng dài bằng đường kính trái đất!
Cô thở hổn hển, phải bám víu lấy thành ghế mới có thể nâng người đứng lên được.
"Này!" Bạch Thường Hi hét to: "Anh đi làm xong rồi hả? Trà sữa của em đâu?"
Bạch Thi Tịnh thay quần áo trong phòng, vừa lướt lướt điện thoại: "Ở trên bàn ăn ấy."
"OK!"
Lia mắt về hướng cốc trà sữa để ở trong phòng bếp, Bạch Thường Hi cầm lấy cốc trà sữa matcha, cắm ống hút rồi vừa nằm trên sô pha, vừa xem bản tin thời sự, vừa hút, vừa nhai nhai trân châu.
Bạch Thi Tịnh cũng vừa lúc đi xuống nhà, vụt qua mặt của Bạch Thường Hi.
"Ê! Đi đâu đấy? Lại đi làm tiếp à? Khổ nhỉ?" Bạch Thường Hi gãi gãi bàn chân.
"Đâu có?" Bạch Thi Tịnh quay lại: "Đi đón mẹ về."
Lời tác giả:
Bạch Thường Hi: Á! Vị tổng giám đốc kia là ai mà ngầu quá xá!
Mạn Châu Sa Hoàng: Ha ha ha, là anh rể của em chứ còn ai nữa?
Bạch Thường Hi: Anh rể!
Mạn Châu Sa Hoàng: Em vợ!
Bạch Thi Tịnh: …