Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Thường Hi bất ngờ bật người dậy.
"Mẹ về á?! Bệnh viện gọi điện cho anh à?"
"Không. Là mẹ tự gọi về, bảo ở lâu trong bệnh viện cũng nhớ nhà."
Bạch Thi Tịnh đá đá vào thành ghế sô pha, cười nham nhở.
"Mày không lo mà dọn phòng cho sạch, mẹ về mà thấy được nổi cơn đột quỵ là không còn ai bênh cho mày nữa đâu."
"Hứ! Biết rồi!" Bạch Thường Hi phụng phịu hai má, bày vẻ mặt dỗi hờn với người anh trai của mình.
Mang tiếng là anh, mà lại toàn nói đểu em gái. Vậy có cáu không cơ chứ?
Nhìn Bạch Thi Tịnh lững thững bước lại ra bên ngoài cổng nhà, Bạch Thường Hi vọt dậy, làm hành động "đấm gió" với cậu.
Bất chợt cậu quay lại ngay lúc ấy.
Bạch Thi Tịnh: "…"
Bạch Thường Hi: "…"
Bạch Thi Tịnh: "… Mày đang làm gì thế?"
Bạch Thường Hi: "Vẫy tay tiễn anh đi thôi."
Bạch Thi Tịnh: "…"
Bạch Thường Hi: "… Biến lẹ đi ông nội, nhìn nhìn cái gì? Móc mắt giờ?"
Bạch Thi Tịnh tặng cho cô một cái liếc xéo như bắn ra cả tia lửa điện, dọa cho Bạch Thường Hi chỉ còn biết nín bặt, lảng mắt sang chỗ khác huýt sáo vờ như vô tội.
Cậu dừng lại giáo huấn cho cô cả một tràng dài là những câu văn đậm chất ý thơ, hại Bạch Thường Hi thấm cả một tệp dày tuyển tập những đạo đức mà một người em cần có đối với anh trai của mình.
Thật là…
Bạch Thường Hi không biết giận ai, đành tự lấy một tay còn lại véo lấy bắp tay kia.
"Tại mày mà tao tích lũy được cả một quyển sách giáo dục công dân chỉ trong vòng một tiếng."
Bạch Thường Hi tự làu bàu với chính cánh tay hư của mình.
Cuối cùng Bạch Thi Tịnh cũng giảng xong, cậu xoay lưng rời đi, tiện đi được nửa đường còn quay lại chỉ chỉ vào Bạch Thường Hi đang đứng đờ đẫn tiêu hoá những gì vừa được dạy.
"Nhớ kĩ những gì anh mày vừa nói. Rõ chưa?"
"… Rõ."
Bạch Thi Tịnh gật đầu tạm chấp nhận, mặc kệ cho người em gái của mình đang ngẩn ngơ đứng ở trước cửa, đi một mạch tiến thẳng xuống bãi đỗ xe khu dân cư lấy xe máy của mình.
Ga xe rồ lên một tiếng rồi lạch bạch đều đều, Bạch Thi Tịnh đội mũ bảo hiểm, phóng xe đi trên con đường quốc lộ.
Những hàng cây ven đường nhìn nhiều cũng thành quen, những chiếc ô tô của những người xa lạ đỗ ở vỉa hè nhìn nhiều cũng cảm thấy quen thuộc.
Con đường này, cậu đã đi qua không biết bao lần.
Ấn tượng của cậu về nó không phải là do một kỉ niệm đẹp hay phong cảnh nơi đây.
Mà là bởi, đây là đoạn đường dẫn thẳng đến bệnh viện nơi mẹ cậu đang nằm trị liệu.
Vào những ngày khi cậu còn đang học đại học, trong một buổi tối Bạch Thi Tịnh vô tình nghe được tiếng mẹ ho sặc sụa trong phòng.
Tiếng ho ấy kéo dài hơn 20 phút rồi đột ngột dừng hẳn, trong gian phòng vọng lên một tiếng động như một vật nặng tiếp xúc mạnh với nền đất cứng.
Lúc này, Bạch Thi Tịnh hốt hoảng đẩy cửa phòng ra, trong con mát mơ hồ của cậu khi ấy là bóng dáng yếu ớt của mẹ đang nằm bất động ở dưới lớp gạch lót sàn nhà.
Cậu nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa Liễu Huệ Di vào bệnh viện.
Trong những kí ức nửa ảo nửa thực ấy, cậu thấy mình đang cầm phiếu chuẩn đoán bệnh của Liêu Huệ Di, sững sờ với dòng chữ: Ung thư phổi giai đoạn III.
Những bác sĩ trong bệnh viện đã bảo cậu rằng những khối u đã di căn ra cả hai lá phổi, phẫu thuật e rằng không thể loại bỏ hết, chỉ còn cách sử dụng phương pháp xạ trị.
Tổng chi phí cho một lần xạ trị sẽ dao động từ 5-7 triệu.
Nhưng số tiền ấy với một sinh viên đang phải vừa học vừa làm việc như cậu e rằng không thể gánh vác.
"Ôi…" Bạch Thi Tịnh gượng cười, tập trung lại trong việc lái xe máy.
So với ngày trước khi còn học với bây giờ có một công việc ổn định thì cậu cũng đã đỡ được phần nào kinh phí.
Chiếc xe máy đi vào cổng của bệnh viện, dừng lại ở dưới lán xe.
Bạch Thi Tịnh đi lên tầng hai của toà nhà tiến vào khu nội trú dành cho người bệnh.
Đứng ở trước cửa phòng, nhìn một dáng người đã gầy đi hẳn đi căn bệnh, da dẻ nhợt nhạt, quần áo người bệnh xơ xác nhưng không thể làm mờ đi ánh mắt lòng lạnh ánh tà tà của một người phụ nữ.
Bạch Thi Tịnh dựa người vào thành cửa, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Mẹ."
Liễu Huệ Di đang lặng lẽ ngồi nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng cậu gọi liền vội vàng quay người lại.
"Tiểu Tịnh, con đến rồi!"
Nhìn thấy nụ cười tươi tỉnh của bà mà Bạch Thi Tịnh cảm thấy hai bên khoé mắt mình cay cay.
Cậu gắng để cảm xúc của mình không trào ra khỏi vòm họng, đáp lại dịu dàng.
"Vâng, con đến rồi…"