Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Thi Tịnh thả tay để cậu nhân viên đó rời đi, gọi điện cho Mạn Châu Sa Hoàng nhưng anh không bắt máy.
Cậu mất kiên nhẫn mở lại vào trong danh bạ tìm tên Hibicus, nhấn gọi cho anh.
Quả nhiên là một người thư kí nghiêm túc, tận tâm vẫn kiến người ta muốn tôn trọng hơn cả cái tên tổng giám đốc lêu lổng kia nhiều (Mạn Châu Sa Hoàng:???).
"Cậu Bạch? Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?" Hibicus đáp lại cậu chỉ sau 10 giây điện thoại đổ chuông.
"Anh có thể giúp tôi liên lạc với Mạn Châu Sa Hoàng được không? Tôi đang cần tìm anh ta gấp mà không thể gọi được." Bạch Thi Tịnh ấn đường, cố nén lại bình tĩnh.
Hibicus biết cậu không có thời gian nên cũng chẳng câu giờ, trả lời cậu thẳng thắn.
"Mạn tổng sáng sớm nay sau khi sắp xếp công việc đã bay sang thành phố Z để tham dự cuộc họp rồi. Chắc hiện tại cuộc họp đang diễn ra nên khoảng từ bây giờ cho đến tối muộn sẽ không tiếp nhận bất kì cuộc gọi nào đâu. Có chuyện gì sao?"
Bạch Thi Tịnh cứng đờ cả người, bên trong cậu như có thứ gì đó sụp đổ.
Từ thành phố L cho đến thành phố Z… mất hơn 12 tiếng máy bay.
Cậu tuyệt vọng, sâu bên trong nước mắt là biển rộng, chẳng giấu gì Hibicus mà nói toẹt ra luôn.
"Anh có biết gì không? Cái tên tổng giám đốc khốn nạn ấy của anh đã bảo chỗ làm thêm của tôi cho tôi nghỉ việc đấy. Tôi có nên kiện anh ta ra toà không? Mà chắc gì đã thắng được."
"À. Ý cậu là nghỉ làm nhân viên ở khách sạn?"
Bạch Thi Tinh ngạc nhiên.
"Sao anh biết?"
"Tại sao lại không biết được chứ?" Hibicus nhẹ như không nói lại: "Chính tôi là người thay Mạn Châu Sa Hoàng đến nói với ban quản lí cho cậu nghỉ việc mà?"
"…" OK, I'm fine.
Hibicus hồi lâu không thấy cậu nói gì, tay đưa lên vuốt cằm suy nghĩ.
"Khi thấy ngài ấy nói với tôi muốn cho cậu nghỉ làm ở khách sạn. Tôi có nổi một chút hiếu kì hỏi thử, nghe ngài ấy bảo rằng đó là một điều kiện để Mạn tổng và cậu gần gũi nhau hơn."
Điều kiện? Gần gũi với hầu hơn? Bỗng dưng, trong đầu Bạch Thi Tịnh như nhớ ra thứ gì đó.
Gần gũi với nhau hơn cũng có thể hiểu là hai người đang thiết lập một mối quan hệ.
Mà thứ thiếp lập mối quan hệ ấy giữa cậu và Mạn Châu Sa Hoàng chính là bản hợp đồng tình nhân.
Và, trong số những điều kiện đề ra do cả hai bên, Mạn Châu Sa Hoàng có nói cậu buộc phải nghỉ làm ở khách sạn.
Lúc đó, cậu không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Bạch Thi Tịnh bất lực với sự bất cẩn của mình. Tai còn chưa nghe rõ mà miệng đã chen vào hoạt động rồi.
Giờ thì sao đây? Nghỉ việc? Lương tháng giảm sút?
Vốn công ti mà cậu đang làm là một doanh nghiệp nhỏ, không nên mong đợi gì nhiều ở mức lương bạc bẽo.
Nhà cậu còn có mẹ bệnh và hai đứa em chưa đủ tuổi làm thêm. Dĩ nhiên, áp lực kinh tế gia đình là vô cùng lớn.
Nói việc làm nhân viên khách sạn là công việc bán thời gian, nhưng mức lương của một khách sạn 5 sao còn cao hơn cả lương giờ làm hành chính.
Chết mày rồi đấy, đúng là cái miệng hại cái thân.
Bạch Thi Tịnh thở dài tự thất vọng với bản thân mình.
"Cảm ơn anh."
"Không có gì." Hibicus để điện thoại loa ngoài, vừa sắp xếp lại những bản kế hoạch làm việc trên mặt bàn: "Khi Mạn tổng liên lạc cho tôi, tôi sẽ giúp cậu nói một tiếng."
"Không cần đâu. Làm phiền anh rồi."
Bạch Thi Tịnh sau khi tắt điện thoại, ánh mắt màu nhàn nhạt nhìn lên chiếc đèn chùm ở trên đỉnh đầu.
Chói thật đấy. Khác xa với những bóng đèn có thể bất cứ lúc nào cũng chập cháy như của nhà cậu.
… Thôi bỏ đi.
Sự đó kị không những không khiến con người ta trở nên tốt đẹp hơn, mà còn có thể làm một mảng trắng tâm hồn trở nên đen đặc, dần dần gặm nhấm trí óc của con người. Xúi giục con người ta làm điều xằng bậy.
Tối hôm đó, Bạch Thi Tịnh nằm trên giường trằn trọc.
Không ngủ được! Trong đầu cậu chỉ toàn là những suy nghĩ làm sao để kiếm tiền.
Dăm ba đồng vặt vãnh cậu kiếm được không đủ để lấp đầy bốn miệng ăn.
Còn tiền học cho Bạch Thường Hi, tiền mua sữa cho Bánh Bao, tiền viện cho Liễu Huệ Di, còn tiền nước, tiền điện, tiền nhà.
Aissss! Làm sao bây giờ? Cậu bây giờ thực sự đang rất rối rắm.
Nếu có cơ hội được quay ngược về quá khứ, cậu sẽ bác bỏ điều kiện ấy của anh.
Nhưng trên cuộc đời này không bao giờ xuất hiện chữ "nếu".
Bạch Thi Tịnh biết rất rõ điều đó, càng hiểu sâu thì càng thêm thất vọng.
Ngay lúc này thì điện thoại để ở trên mặt tủ cạnh giường cậu rung lên, màn hình điện thoại trong đêm tối loá ra một ánh sáng xanh rõ ràng xé toạc cả không gian tối tăm.
Bạch Thi Tịnh cầm lên, mở vào ứng dụng hộp thư, bấm vào dòng tên của Mạn Châu Sa Hoàng.
Mạn Thị Hoàng: [Tối nay em đã ngủ chưa?]
[Vừa nãy Hibicus có nói cho tôi biết là em đến công ti tìm tôi để hỏi về việc nghỉ làm ở khách sạn]
[Tôi biết nó đã làm khó cho em, vậy nên tôi sẽ đền bù lại cho em]
Bạch Thi Tịnh nheo mắt lại, chẳng buồn hồi âm mà cất lại điện thoại về chỗ cũ.
Nhưng chỉ một phút sau đó, điện thoại cậu lại rung lên.
Cậu khó chịu với lấy chiếc điện thoại, tính chửi anh thật phiền, nhưng đó chỉ là ý định thoáng qua rồi vụt tắt.
Bạch Thi Tịnh hai mắt tròn xoe, nhìn tin nhắn đến từ ngân hàng.
Mạn Châu Sa Hoàng đã chuyển khoản cho cậu 100 nghìn đô la.