Sau khi gia cảnh thất thế, Thẩm Uất Lam phải cố rắng trở nên kiên cường, độc lập. Cô không phải là một đóa hoa nhỏ yếu ớt. Bả vai của cô có thể tự mình chăm nom gánh vác tất cả trách nhiệm
Nhưng kể từ khi ông chủ của cô, Vu Bồi Vũ, gặp chuyện bất bình, ra tay cứu cô thoát khỏi móng vuốt của sói lang, sự quan tâm dịu dàng và chăm sóc chu đáo của anh khiến cô hiểu được…
Thì ra có một người đàn ông để làm chổ dựa là một chuyện hạnh phúc biết dường nào.
Nhưng cô lại không thể lợi dụng ông chủ của mình, không thể ham muốn sự chăm sóc ấm áp kia… Cứ như thế, cô bắt đầu yêu anh, nhưng lại không dám mơ ước hi vọng thiên trường địa cửu xa vời. Có thể khiến anh hạnh phúc cũng đủ làm cho cô thõa mãn…
Vu Bồi Vũ thương yêu vô cùng cô gái lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ kiên cường dũng cảm này. Vì vậy, anh mới bắt đầu nghĩ ra trăm phương ngàn kế để được chăm sóc cô, cho cô mượn căn nhà bỏ trống của mình để trú thân.
Tóm lại, việc gì anh có thể nghĩ tới, anh đều muốn giúp cô… Nhất định đây không phải vì anh có lòng nhân ái vô bờ bến… Mà là vì… có thể anh đã… 99% là yêu người ta mất rồi. Mà cô, cũng rất ngoan ngoãn đón nhận tình yêu của anh.
Chỉ là… vì sao tình yêu của cô giống như nhân tình lén lút thế? Vì sao vẫn xem anh như là ông chủ? Chẳng lẽ cô không nhận ra sự nhiệt tình của anh hay sao?
Điều anh muốn, chính là tình cảm trọn vẹn toàn tâm toàn ý của cô!
Quan hệ anh muốn, chính là làm ông xã của cô chứ không phải là tình nhân bí mật…