Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Tình Mất Trí
  3. Chương 119: Điều bác sĩ che giấu (2)
Trước /322 Sau

Người Tình Mất Trí

Chương 119: Điều bác sĩ che giấu (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bệnh viện Trung ương

“Bác sĩ Trần, tôi đến rồi” Vương Tĩnh Dư đẩy nhẹ cửa phòng làm việc đề bảng tên trưởng khoa. Một người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngồi xem xét lại tấm ảnh chụp X-quang.

“Xin chào Vương tổng, cô đây là...?” Bác sĩ đặt tấm hình xuống, đứng lên chào đón anh, bất ngờ dừng lại khi Lý Giai Tuệ bước theo sau, ông ngỏ ý như muốn hỏi tại sao cô lại đi cùng anh.

“Đây là bạn tôi, xin đừng lo, cô ấy rất hiểu chuyện”

“Tôi hiểu rồi” Bác sĩ Trần mỉm cười điềm đạm, có lời bảo lãnh này của anh, ông cũng không hà tất gì nghi ngờ cô.

“Mời cậu và cô ngồi xuống đây, dùng tách trà chứ?” Bác sĩ ngồi lại vào ghế làm việc, ông chìa tay mời cô và anh ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện với mình, mắt nhướng về khay trà bên cạnh.

Vương Tĩnh Dư lắc đầu, anh kéo ghế ngồi xuống, bộ dáng trông gấp gáp: “Có thể bàn vào việc chính rồi”

Bác sĩ Trần thu lại nụ cười, ông đặt tay lên tấm ảnh chụp X-quang lúc nãy đẩy đến trước mặt hai người.

“Đây là hình chụp tổng quan lúc trước của cậu Vương Dạ Tước”

Dứt câu, ông lấy trong túi áo ra một cây bút, xoay một vòng rồi đặt ngòi bút chỉ vào phần xương sọ, nói tiếp: “Não cậu ấy bị chấn thương ở đây, chính là vùng thuỳ thái dương trung gian cho nên mới hình thành chứng mất trí nhớ. Tuy nhiên, chuyện tôi muốn nói với cậu không chỉ có như vậy”

Vương Tĩnh Dư âm trầm ngồi trên ghế không một cử động, anh gật đầu: “Mời bác sĩ Trần nói tiếp”. Lý Giai Tuệ ở bên cạnh cũng chăm chăm nhìn vị bác sĩ.

Bác sĩ Trần nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt kiên định len lói tia hy vọng yếu ớt. Ánh mắt giống hệt của cô gái kia, cô gái mặc bộ đồ bệnh ngồi xe lăn với mái tóc màu nâu xoã dài. Khi ông rời khỏi phòng, cái ngoái đầu tò mò đã giúp ông kịp nhìn thấy niềm hy vọng mong manh trong đôi mắt cô ấy vụn tắt trên gương mặt in đậm nét tuyệt vọng vô hồn. “Chắc rằng cô ấy là người khó chấp nhận nhất khi chính tai nghe thấy Vương Dạ Tước đã bị mất trí nhớ”, lúc đấy ông đã nghĩ như vậy. Hiện tại ông không muốn gieo cho ai khác “cái” hy vọng rồi lại tuyệt vọng, chỉ có thể một lời nói thẳng.

Ông thở hắt, gõ đầu bút hai nhịp xuống tấm ảnh: “Cô cậu nhìn chỗ này, hầu như toàn bộ đầu của cậu ấy đều bị chấn thương do va chạm, đặc biệt ảnh hưởng rất gần vùng dây thần kinh thị giác. Hơn nữa lúc tôi làm phẫu thuật, và ban sáng còn kiểm tra lại một lần nữa. Tôi xác định mắt của cậu ấy đã bị nhiễm một lượng nhỏ metanol. Đoán chừng tất cả những sự việc đã xảy ra, cậu ấy gặp tai nạn là do thủng bình xăng làm xe phát nổ”

Vương Tĩnh Dư chột dạ, anh không thể nói ra lí do Vương Dạ Tước xảy ra chuyện vì có liên quan đến hắc đạo, chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu. Lần đầu tiên Lý Giai Tuệ thấy anh có vẻ mặt nghiêm trọng đến vậy, trong lòng tự nhiên cũng dâng lên cảm giác bức rức. Cô dứt khoát lên tiếng hỏi bác sĩ: “Kết luận là gì?”

“Rất có thể... mắt cậu ấy sẽ không còn nhìn thấy được nữa”

“Cái gì ?!!!”

Vương Tĩnh Dư và Lý Giai Tuệ thất kinh tròn mắt, mất một lâu mới có thể hoàn hồn. Lý Giai Tuệ bấu tay vào tay áo Vương Tĩnh Dư, rối loạn lẩm bẩm: “Sao có thể... chuyện này?”

“Tôi biết sẽ rất khó chấp nhận nhưng thông qua kiểm tra bên ngoài lẫn xét nghiệm bên trong thì khả năng đến 98% cậu ấy sẽ không còn nhìn thấy. Lí do tôi hẹn gặp riêng Vương tổng vì lo rằng những người khác cũng sẽ quá sốc vì không thể chấp nhận được. Một mặt khác là muốn bàn với cậu về việc tìm kiếm giác mạc”

“Giác mạc?” Vương Tĩnh Dư nhíu mày hỏi lại, bác sĩ Trần gật đầu, thẳng giọng nói, “Cậu là người thân của cậu ấy, chuyện cần người hiến giác mạc tôi nhất định phải nói cho cậu biết. Mắt của cậu ấy tuy bị nhiễm chất độc nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần có giác mạc phù hợp để thay và thực hiện chăm sóc mắt theo cách đặc biệt thì cơ hội bình phục khả thi trên 50%. Xin hỏi, cậu nghĩ sao về vấn đề này?”

Lý Giai Tuệ đập tay lên bàn, cô đứng dậy nhìn vị bác sĩ bất mãn: “Ông hỏi vậy là có ý muốn bảo anh ấy hiến giác mạc phải không? Như vậy anh ấy sẽ không còn nhìn thấy nữa, tôi không bao giờ chấp nhận đâu”

“Tôi chỉ đưa ra phương pháp điều trị thôi” Bác sĩ Trần thở dài.

“Thời gian chuẩn bị tiến hành phẫu thuật trong bao lâu?” Vương Tĩnh Dư trầm giọng hỏi.

“Chỉ một tuần, nếu sau một tuần, càng chậm trễ thì tỉ lệ thành công càng thấp”

“Được, ông cứ lấy giác mạc của tôi!” Vương Tĩnh Dư gật đầu kiên quyết, ngay lập tức bị Lý Giai Tuệ kịch liệt phản đối, “Không được! Em không cho phép!”

“Tuệ à...”

“Chuyện này hãy để chúng ta từ từ tìm cách nhé, em rất muốn chữa trị cho Dạ nhưng càng không thể để anh hy sinh đôi mắt của mình” Lý Giai Tuệ nắm lấy tay anh, khuôn nếp trên mặt xô vào nhau hiện lên nét buồn bã.

Vương Tĩnh Dư lặng thinh không nói.

“Đúng vậy, lời cô ấy nói rất đúng. Vẫn còn thời gian để suy nghĩ thêm, nếu như trong thời gian này có người tình nguyện hiến giác mạc cho bệnh viện, tôi vẫn sẽ tiến hành phẫu thuật bình thường. Đây không phải là truyền máu nên không cần yếu tố di truyền giống nhau” Bác sĩ Trần vỗ nhẹ vai anh, ôn tồn nói.

Lý Giai Tuệ lay lay tay anh, anh hoàn hồn, đứng lên cúi đầu chào vị bác sĩ trung niên. Ông cũng nở nụ cười chân thành tiễn khách.

———

Anh và cô cùng lên chiếc BMW của anh mà trở về. Từ lúc ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Vương Tĩnh Dư vẫn nặng nề không thôi. Lý Giai Tuệ ngồi ghế bên dịu dàng trấn an: “Đừng lo, em sẽ cùng anh nghĩ cách. Nhưng này, anh đừng nói cho anh Hiên biết, với tính cách của anh ấy nhất định sẽ nói với bác sĩ hãy lấy giác mạc của mình. Anh cũng không muốn liên luỵ chị Thiên Tinh nên mới không nói cho chị ấy phải không?”

“Ừm. Anh không muốn liên luỵ người khác lại càng không muốn hy sinh em trai của mình. Ba mẹ anh sẽ thế nào nếu biết đứa con trai họ yêu thương nhất xảy ra nông nỗi này. Anh sẽ không nói cho họ biết, ngay cả Hạ Thiên Du chính là không thể biết. Cô ấy đã vì Tước chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi, anh không thể mang sự thật tàn nhẫn này làm tổn thương cô ấy nữa, anh muốn mình là người duy nhất giải quyết chuyện này”

Vương Tĩnh Dư đạp phanh tăng tốc. Lý Giai Tuệ dời mắt khỏi anh, thoải mái chống tay lên khung cửa kính. Cô trông thấy cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh vun vút. Màu vàng ấm của cột đèn đường phả xuống không gian một màu tuy ấm áp nhưng lại ảm đạm lạ lùng...

“Đã chịu đựng rất nhiều sao... nếu chịu đựng thêm nữa, hẳn là không sao đâu nhỉ?”

Quảng cáo
Trước /322 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao

Copyright © 2022 - MTruyện.net