Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cháo
26.
Lúc Vệ Tiểu Thảo đến nơi thì chuyến bay của Chẩm Lập Phong cũng vừa hạ cánh.
Xem ra cậu tới vừa đúng lúc.
Cậu nhìn dòng người đi tới đi lui mà ngẩn người, không hiểu sao lại nhớ tới lần đầu tiên bọn họ đi máy bay.
Lúc hai người còn nghèo, đi đâu xa chủ yếu toàn ngồi ghế cứng tàu hỏa, khi ấy bọn họ vẫn còn trẻ nhưng cũng không chịu nổi khi phải ngồi ghế cứng tận mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ.
Hơn nữa bình thường bọn họ toàn bận rộn quẩn quanh để kiếm tiền, gần như không có cơ hội nào để đi xa.
Lần đầu ngồi máy bay còn là do cậu ép Chẩm Lập Phong đi cùng.
“Mua cũng đã mua rồi, không thể trả vé được. Anh mà không đi thì cái vé này coi như đi tong đó.”
“Em nói em ấy, anh đã bảo là ngồi tàu hỏa rồi mà, sao cứ mua vé máy bay làm gì, cái thứ này đắt lắm đó, bốn trăm sáu… Chúng ta phải bán bao nhiêu bát cháo mới đổi lại được bốn trăm sáu này chứ.”
Giám đốc Chẩm của thời điểm ấy còn lâu mới hào phóng được như bây giờ, anh vẫn chỉ là một Alpha vô cùng bình thường, thậm chí còn vì mấy trăm đồng tiền mà lải nhải không ngừng.
Nói thì nói thế thôi nhưng anh không nỡ khiến bé con tức giận, cuối cùng vẫn phải trề môi đi cùng.
Ngay cả thời gian chuẩn bị cũng tốn một đống thời gian.
“Cái này không được mang cái kia cũng không được mang…” Chỉ mỗi việc sắp xếp hành lý thôi mà Chẩm Lập Phong cũng oán trách Vệ Tiểu Thảo nửa ngày, “Đang định mang hai con gà về mà, lần này không được rồi.”
Vệ Tiểu Thảo đã không còn người nhà, nhưng Chẩm Lập Phong ở quê vẫn có mấy người thân.
Người cha mất sớm của Chẩm Lập Phong là anh cả trong nhà họ Chẩm, điều này khiến Chẩm Lập Phong phải gánh không ít trách nhiệm trên vai. Lúc sinh anh ra, mẹ anh vì khó sinh nên qua đời, cha anh thì vào lúc anh tốt nghiệp Tiểu học xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà cũng mất nốt, sau đó anh được họ hàng thân thích nuôi lớn, khi đủ lớn đủ khỏe rồi, anh dứt khoát bỏ học, thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Thân thế của anh và Vệ Tiểu Thảo gần giống nhau, vì thế mà cũng cảm thông được cho nhau, mỗi lần đến Tết, anh đều dẫn Vệ Tiểu Thảo về quê thăm người thân họ hàng.
Ngồi máy bay là chuyện phiền phức, Chẩm Lập Phong gần như cứ phải bó tay bó chân ngồi trong cái ghế nhỏ, Vệ Tiểu Thảo thì ngược lại hưng phấn vô cùng, một lúc thì ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc thì vui vẻ tìm tiếp viên muốn uống nước trái cây.
“Đại Chẩm, sao anh không uống, cái này không mất tiền đâu.”
“Không phải là chuyện tốn tiền hay không.” Gương mặt trẻ tuổi của Chẩm Lập Phong hơi ửng đỏ, anh nhỏ giọng nói với Vệ Tiểu Thảo, mùi chua chua của quả sơn tra trên người khiến anh thật đáng yêu, “Uống nhiều nước quá sẽ muốn đi tiểu.”
Nhà xí ở trên không này, anh không biết dùng đâu.
“Phì.”
Giờ nhớ lại dáng vẻ lúc ấy của Chẩm Lập Phong mà Vệ Tiểu Thảo vẫn không nhịn cười được.
“Bé con?”
Mang theo ý cười bên môi, Vệ Tiểu Thảo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Alpha mặc âu phục thẳng thớm đi ra từ cửa VIP, vừa nhìn thấy cậu thì mắt anh sáng ngời chạy đến.
“Bé con! Sao em lại tới đây.”
Cho dù bước đi vội vã hơn, nhưng nhìn qua vẫn vô cùng thong dong đúng mực, rất nhiều người xung quanh bắt đầu đưa mắt lén quan sát anh.
Nhưng Chẩm Lập Phong vẫn thản nhiên như thường, giờ anh đã quen trở thành tiêu điểm của mọi người rồi, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà chần chừ bất an.
Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong ôm vào lòng, cậu ngửi thấy mùi kem dưỡng sau khi cạo râu rất ổn trọng chín chắn trên âu phục của đối phương, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Thật ra cậu cũng không hiểu nổi, sao hai người họ lại biến thành như vậy.
Cứ mỗi lần quyết tâm muốn rời đi, là một lần cậu phân vân lưỡng lự.
Thật buồn cười làm sao.