Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời vừa nói ra, máu sôi trào đến nơi sâu nhất trong lồng ngực.
Đầu ngón tay Lâm Tam Thiên nóng bỏng, dừng lại trên làn da đẫm máu, xúc cảm càng thêm rõ ràng.
Nước ấm nhỏ giọt liên tục từ vòi và âm thanh ướt át lan tỏa trong sự im lặng.
Lam quay đầu lại, đôi mắt trở nên xanh sẫm trong hơi nóng ẩm ướt.
Y nắm lấy tay cổ tay Tam Thiên: "Cậu chắc chứ?"
Y biết Tam Thiên chắc chắn sẽ đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng y cần lời hứa hẹn từ chính miệng đối phương.
Lúc này, các giác quan của Lâm Tam Thiên bị phóng đại lên vô số lần.
Bàn tay bị Lam cầm đang run rẩy một cách không kiểm soát.
Anh nhìn vào mắt Lam: "Tớ chắc chắn."
Tớ chắc chắn.
Từng chữ đều rất rõ ràng khẳng định, hệt như lời hứa sâu sắc nhất.
Ngay cả giọng nói cũng nóng bỏng, thoáng chốc xuyên thủng màng nhĩ, vai của cả hai đều run lên.
Lại là sự im lặng đến nao lòng.
Lam cầm cổ tay anh, cứ bình tĩnh nhìn anh như vậy, màu mắt lại đậm hơn.
Lâm Tam Thiên hơi điều chỉnh hơi thở, tiếp tục nói: "Tớ đã kiểm tra dự báo thời tiết, trời sẽ mưa cho đến bốn giờ sáng, chúng ta có đủ thời gian."
Lam không nói gì, ngón tay của Tam Thiên càng run hơn.
Nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn Lam kiên định nói: "Tuy ngủ không nhất thiết là cách để làm sâu sắc thêm khế ước, nhưng..."
Anh cắn môi.
Có lẽ vì vừa nãy vội vã về nhà, tim Tam Thiên đập rất nhanh, đôi môi đỏ đến mức có thể bật máu.
"Nhưng, tớ vẫn muốn ngủ với cậu, dẫu thế nào đi chăng nữa."
Tam Thiên vô thức nắm chặt tay, các đốt ngón tay càng lúc càng siết chặt.
Hơi thở của Lam áp đảo bao trùm lấy anh, khác với trước đây, lúc này Lam tỏa ra khí thế xâm lược nguy hiểm.
"Tam Thiên, chỉ bốn tiếng e rằng không đủ đâu."
Lam thì thầm vào tai anh rồi khẽ cười.
Trong mắt y, Tam Thiên thấy ngọn lửa xanh đang bùng cháy ——
...
Đằng sau là tấm gương lạnh lẽo cứng rắn, nhiệt độ cơ thể của Lam cũng lạnh như vậy.
Lâm Tam Thiên chỉ cần thoáng nghiêng đầu thì có thể trông thấy bản thân được đánh dấu bằng son môi xanh trong gương.
Ánh mắt của họ xuyên qua tấm gương chạm vào nhau, họ nhìn hình ảnh chính mình trong gương, lúc này có vẻ vô cùng dị thường hoang đường lại kịch tính.
Lâm Tam Thiên nhớ mình dường như đã mỉm cười.
Vết thương do tai nạn giao thông để lại vẫn chưa khỏi hẳn, máu nhỏ giọt chảy xuống từ tấm lưng của Lam, chảy qua nốt ruồi nho nhỏ trên xương bả vai, chảy xuống mắt cá chân tái nhợt, để lại vệt máu loang lổ đỏ thẫm trên tấm thảm trắng mới thay.
Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, tia chớp liên tục xẹt qua thành phố, soi sáng phòng trọ nhỏ lẫn lộn mùi máu và mùi nước hoa "Blue Dawn" này.
Lâm Tam Thiên bị hơi thở nóng bỏng của mình đốt đến mê sảng.
Anh có ảo giác rằng mình đang đứng trên một tế đàn cổ xưa, trên bầu trời có cơn mưa xối xả màu xanh vào một đêm đầy sấm chớp.
Cơn mưa xanh tràn ngập vùng đồng bằng cằn cỗi cổ xưa, anh thoi thóp chìm vào trong nước.
Anh lắc lư cơ thể muốn thoát khỏi cái cảm giác nghẹt thở, nhưng giãy dụa chỉ khiến anh chìm sâu hơn xuống đáy nước, từ nay về sau anh bị nhốt trong biển xanh thăm thẳm, chẳng thể thấy ánh sáng mặt trời.
Lâm Tam Thiên không nhớ rõ mình đã mê man như thế nào.
Trong giấc mơ anh về trong tủ đồ chật hẹp tối tăm tản ra mùi ẩm mốc.
Bé Tam Thiên ôm chân cuộn tròn ở góc tủ, thầm cầu nguyện gọi tên Lam của anh.
—— Lam, tới tìm tớ, tớ chờ cậu.
Lần này vận may nhanh chóng tìm đến anh.
Không lâu sau, bên ngoài tủ truyền đến tiếng vặn khó, tia sáng lọt qua khe hở dần dần mở rộng.
Ánh sáng bất thình lình có chút chói mắt, bé Tam Thiên khẽ nheo mắt, lông mi run rẩy.
Sau khi dần quen với ánh sáng mạnh, bé Tam Thiên thấy rõ người tới không phải Lam, mà là mẹ anh.
Bà đứng ngược sáng làm cho Tam Thiên không thể trông thấy rõ vẻ mặt của bà ngay lập tức.
"Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?"
Vì lâu nay anh luôn gặp ác mộng về mẹ nên khi thấy mẹ trong giấc mơ, bé Tam Thiên theo bản năng cảm thấy bất an.
Giọng anh cũng theo đó run lên.
Bà nói: "Tam Thiên, con không muốn gặp mẹ nữa phải không?"
Bé Tam Thiên ngập ngừng một lát, sau đó vội lắc đầu: "Không phải, con chỉ hơi ngạc nhiên, con còn tưởng mẹ sẽ không mở tủ cho con."
"Tam Thiên, mẹ chỉ muốn phạt con vì tội không nghe lời một lúc thôi, cũng không thực sự muốn làm tổn thương con." Bà cúi xuống, bế bé Tam Thiên: "Không có người mẹ nào sẽ thực sự làm tổn thương con mình, cho dù mẹ làm gì, ý định ban đầu là để bảo vệ con, mong con có thể hiểu cho mẹ."
Bé Tam Thiên ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ, con hiểu rồi."
Lúc này, mẹ xoay người lại, anh có thể thấy rõ vẻ mặt của mẹ.
Đó là một sự thất vọng và buồn bã không thể diễn tả bằng lời.
Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt mẹ, làm nhòe lớp trang điểm kiêu kỳ của bà.
Bé Tam Thiên lau nước trên mặt mẹ: "Mẹ ơi, con đã làm điều gì khiến mẹ buồn lắm sao?"
Mẹ anh không trả lời câu hỏi của anh ngay.
Bà hôn sâu lên trán bé Tam Thiên, nhẹ nhàng buông anh xuống.
Sau đó, bà đưa một khẩu súng lục cho bé Tam Thiên.
Bàn tay bé Tam Thiên bị ép phải cầm súng nhanh chóng rút lại như bị bỏng, lại bị mẹ mạnh mẽ kéo trở về: "Tam Thiên, đừng trốn, cũng đừng trốn tránh."
Bé Tam Thiên mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ.
"Đứa trẻ hư đó không thấy giấc mơ này."
Bé Tam Thiên biết, đứa trẻ hư đang ám chỉ Lam.
"Vì con không thể nhớ nỗi sợ mà mẹ đã nói với con, nên mẹ cũng không còn cách nào khác." Mẹ nắm chặt tay anh, kim loại cấn vào lòng tay khiến anh đau đớn: "Nhưng, xin con hãy cầm lấy vũ khí của mình, dùng nó để tự bảo vệ mình."
Bé Tam Thiên bắt đầu run rẩy: "Mẹ ơi, mẹ muốn con dùng nó giết Lam sao?"
Mẹ nhìn anh với ánh mắt xót thương và buồn bã, bé Tam Thiên lắc đầu nguầy nguậy.
Anh không thể nào giết Lam của mình.
Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu anh: "Tam Thiên, mẹ biết con không làm được, con cũng thể giết đứa trẻ hư đó."
"Tam Thiên, con biết không? Hai mươi năm trước vào đêm đó, mẹ đã cố giết con."
Bé Tam Thiên khiếp sợ mở to hai mắt, mẹ nhẹ nhàng luồn đầu ngón tay vào tóc anh, nói tiếp: "Nhưng mẹ không thể xuống tay được, nhưng... mẹ không muốn con phải chịu nỗi đau như thế này trong tương lai."
"Mẹ, Lam không phải nỗi đau của con, con khác với mẹ." Bé Tam Thiên kiên quyết nói, anh vẫn đang cố gắng thuyết phục mẹ mình.
"Có một số chuyện mẹ không thể nói với con bây giờ." Mẹ lắc đầu, nét mặt càng thêm buồn bã: "Không có người mẹ nào không muốn bảo vệ con mình và mẹ cũng vậy, Tam Thiên, tất cả những gì mẹ làm đều là đang bảo vệ con, xin con hãy nhớ kỹ."
Bà lại nhấn mạnh một lần nữa, giữ chặt khẩu súng trong tay Tam Thiên: "Đây là món quà cuối cùng mẹ dành cho con."
Bé Tam Thiên muốn rút tay về, nhưng sức lực lúc anh sáu tuổi vẫn còn quá yếu.
"Mẹ đã bỏ lỡ hai mươi năm sinh nhật của con, mẹ biết con không thích món quà này, nhưng mẹ hy vọng món quà cuối cùng này sẽ bảo vệ con."
"Chỉ cần bóp cò, pằng, tất cả sẽ kết thúc."
Mẹ ấn tay anh, chĩa họng sóng vào thái dương của bé Tam Thiên, cũng chính là nơi bà vừa hôn lên.
Bé Tam Thiên run rẩy, nhưng giọng nói kiên định rõ ràng: "Mẹ, con sẽ không bóp cò đâu."
Mẹ bảo anh nhìn mình trong gương, anh và mẹ nhìn nhau trong gương.
"Tại sao? Vì con đã hứa với đứa trẻ hư đó sẽ không tử tự?"
Mẹ nhìn sang một cách sắc lẹm, đôi mắt của mẹ dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Bé Tam Thiên lắc đầu dữ dội: "Không, vì con muốn sống."
Cùng với Lam của anh, bắt đầu một cuộc sống mới thực sự.
Nhưng mẹ anh dường như không có ý định hiểu anh, phớt lờ những lời giải thích và vùng vẫy của anh, ngón tay bóp cò dần dần dùng sức.
"Mẹ, con không ——"
Bé Tam Thiên không biết lấy đâu ra sức lực, thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ mình ngay lập tức, anh chĩa súng về phía mẹ sau khi thoát khỏi sự kiểm soát.
"Tam Thiên, con định giết mẹ à?"
"Mẹ biết con không thể nào làm được."
Anh đặt khẩu súng lục xuống, mẹ anh đột nhiên cười điên loạn quay lưng về phía ánh sáng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng "pằng" vang lên, viên đạn bay qua đỉnh đầu bé Tam Thiên, xuyên thẳng qua trán mẹ.
Khoảnh khắc máu bắn tung tóe, bé Tam Thiên nhanh chóng quay đầu lại, nhưng trong gương chẳng có gì.
Không có hình ảnh phản chiếu của mẹ, cũng không có ảnh phản chiếu của anh.
...
Lâm Tam Thiên giãy dụa từ trong ác mộng tỉnh lại, quần áo bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, dính chặt vào lưng.
Anh bật dậy khỏi giường, ánh nắng khô ráo xuyên qua cửa kính cửa sổ chiếu xuống chiếc chăn bông màu xanh lam.
Ánh sáng mạnh khiến anh hơi nheo mắt, giơ tay lên che ánh sáng.
Lại là một ngày nắng đẹp, cơn bão đã biến mất vào đêm qua.
Trong phòng im ắng, ngoại trừ hơi thở dồn dập và nhịp tim của anh thì không còn bất cứ âm thanh nào.
Sau khi cả hai ngủ với nhau, Lam vẫn biến mất.
Có vẻ như cách để làm sâu sắc thêm khế ước không phải ngủ.
Lâm Tam Thiên nhìn những vết đỏ còn sót lại trên da, không giấu được mất mát trong mắt.
Sau khi tỉnh dậy, việc Lam biến mất còn khiến anh khó chịu hơn cả cơn ác mộng vừa rồi.
Anh nhìn ánh mặt trời nhảy nhót trên trần nhà ngẩn ngơ một lát.
Anh phát hiện Lam rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ cho mình, Lam cũng đã thay ga trải gường, vải bông khô toát ra mùi nắng.
Tấm thảm trắng nhuốm máu cũng trở nên sạch sẽ, hệt như mọi chuyện tối qua đều là ảo giác của anh.
Lâm Tam Thiên ôm đầu gối, nhìn về phía phòng trọ sạch sẽ yên tĩnh.
Một cảm giác bất an khó hiểu bủa vây lấy anh.
Thậm chí anh còn hy vọng sau khi tỉnh dậy sẽ trông thấy cảnh bừa bộn trong phòng sau sự việc, như vậy sẽ càng chân thực hơn.
Anh bắt đầu phàn nàn về việc Lam thích dọn dẹp yêu sạch sẽ.
Những lúc như thế này, sạch sẽ thật sự rất đáng ghét.
Biến mất càng đáng ghét hơn.
Lâm Tam Thiên tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực trong một lúc, chuẩn bị đứng dậy và tắm rửa để tiếp tục làm dự án.
Nhưng anh vừa bước xuống giường, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa sột soạt.
Ai?
Lâm Tam Thiên có chút cảnh giác nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào cửa, hình như đối phương không quen lắm, vặn xoắn vài lần cũng không mở được khóa cửa.
Chẳng lẽ là hàng xóm bên cạnh đi nhầm phòng mở nhầm cửa à?
Lâm Tam Thiên đi tới, cơn đau còn sót lại từ đêm qua khiến bước chân anh khập khiễng.
Ngay khi anh đi tới cạnh cửa, cửa phòng trọ đã bị đối phương mở ra.
Lam mặc váy ngắn đứng ngoài cửa, trong tay xách túi mua sắm lớn nhỏ.
Nắng gắt từ ngoài hành lang hắt vào, phác họa rõ ràng đường nét trên người Lam.
Lâm Tam Thiên ngẩn ra.
Vào một buổi sáng trong lành, Lam của anh xuất hiện bên ngoài cửa, toàn thân được bao phủ trong ánh nắng.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, thời gian của Lâm Tam Thiên như ngừng trôi.
Vô số cảm xúc nhỏ nhoi hòa thành một dòng sông, ùa về nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn anh.
"Cậu đi đâu?"
Sau một lúc lâu, anh mới bình tĩnh nói ra bốn chữ này.
Giờ phút này, anh cũng chỉ có thể nói ra bốn chữ này.
Lam lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Tớ đi lấy chìa khóa, còn mua nguyên liệu nấu bữa sáng."
"Ơ, thật là, sao cậu lại xuống giường." Lam nói xong ném túi mua sắm trong tay ở cạnh cửa, ngay cả cửa còn chưa đóng đã bế Tam Thiên lên: "Cả ngày hôm nay không được phép ra khỏi giường, nằm yên ở đấy cho tớ."
Ánh mặt trời nhảy múa trên mặt Lam, Lâm Tam Thiên nhìn Lam không chớp mắt.
"Vậy đi vệ sinh thì sao?" Anh ngơ ngác hỏi.
Lâm nhếch khóe môi: "Tớ ôm cậu."