Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
"An Nhiên, thứ bảy này cậu có rảnh không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô bạn tốt.
Lúc Tống Trân gọi điện thoại cho Hà An Nhiên, cô đang vẽ tranh. Hà An Nhiên tập trung vẽ tranh trên tờ giấy Tuyên Thành [1] trắng toát, lơ đễnh trả lời.
[1] Một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ.
"Không có việc gì, sao thế?"
"Chị Phinh tạm thời bận việc, cậu đi thử vai với mình được không?"
"Được." Bút vẽ của Hà An Nhiên không hề dừng lại.
"Đúng rồi, An Nhiên, mình nghe nói nam chính của《Cẩm Tú Sơn Hà》là điều động nội bộ đấy."
"Ồ."
"Nghe nói khả năng rất lớn là Chu Duyên Xuyên." Ở đầu bên kia điện thoại, Tống Trân nhắc đến cái tên Chu Duyên Xuyên, kích động đến nỗi giọng cũng bắt đầu run lên.
Chu Duyên Xuyên?
Bàn tay đang vẽ tranh của Hạ An Nhiên khựng lại.
"Cạch".
Là tiếng bút gãy.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Trân tràn trề hứng thú huyên thuyên, thế nhưng một chữ Hà An Nhiên cũng không nghe lọt.
Chu Duyên Xuyên, Chu đại ảnh đế cực kì nổi tiếng trong giới giải trí, đối tượng muốn hợp tác của không biết bao nhiêu đạo diễn và nhà làm phim. Đối với mọi người, cái tên Chu Duyên Xuyên này tượng trưng cho việc đem lại một lượng rating tăng mạnh.
Tống Trân lại lải nhải cùng Hà An Nhiên thêm ít chuyện nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Hà An Nhiên nhìn đống bút chì màu được xếp ngay ngắn thẳng hàng, đột nhiên không muốn vẽ nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, chợt nhận ra cô và anh đã xa nhau bảy năm rồi.
Bảy năm như một chiếc bóng lọt qua khe cửa. Bảy năm nay, chỉ có bốn năm học đại học ở Chiết Giang là ổn định, mấy năm gần đây, cô cùng mẹ đi qua biết bao thành phố, trường học thay đổi, nhà cũng thay đổi, địa chỉ không hề dừng lại.
Nhưng tin tức về Chu Duyên Xuyên, bảy năm nay cô vẫn luôn nghe được.
Anh đã làm được, giờ anh đã là một trong những diễn viên hàng đầu trong giới, sinh hoạt thường ngày của diễn viên hàng đầu, ai mà không chú ý đến?
Bốn năm học ở Học viện Nghệ thuật Chiết Giang, sau khi tốt nghiệp, không biết vì sao, cô lại trở về Bắc Kinh. Thành phố phồn hoa náo nhiệt nhưng vì thiếu đi tình người mà lạnh lẽo. Mỗi ngày ở Bắc Kinh lưu động 8,226 triệu dân cư, tỷ lệ gặp được một người là bao nhiêu, Hà An Nhiên không phải không biết.
...
Ngày thử vai hôm đó, vừa đến nơi, Tống Trân đã nhìn thấy không ít diễn viên đến thử vai, đều là diễn viên tuyến hai tuyến ba [2].
[2] Tương tự như sao hạng B của showbiz Việt Nam.
Tống Trân không phải đại minh tinh, cô ra mắt đã được hai năm, cũng nhận không ít vai diễn nhưng vẫn luôn ở trạng thái lưng chừng, mãi đến giờ cũng chỉ có thể gọi là minh tinh tuyến hai, xem như có chút danh tiếng.
Tất cả mọi người ở đây đều là người trong giới giải trí - một nơi hỗn loạn, ít nhiều cô ấy cũng quen được vài người, cùng nhau hàn huyên vài câu.
Sau khi trò chuyện xong, Tống Trân và Hà An Nhiên trực tiếp đi đến khu vực chờ, đúng lúc đó gặp được hai cô gái nhỏ. Các cô ấy đang thảo luận chuyện gì đó, lúc đi ngang qua, Hà An Nhiên nghe được vài ba câu.
"Không biết có thể may mắn nhìn thấy Chu Duyên Xuyên không. Nếu có thể được anh ấy liếc mắt một cái, cho dù không thông qua vòng tuyển chọn mình cũng cam lòng."
"Vẫn chưa biết có phải là Chu Duyên Xuyên không mà."
"Chắc chắn, tối hôm qua mình nói chuyện với một vị tiền bối, đã định ra rồi, chắc chắn là Chu Duyên Xuyên."
Lúc các cô ấy đi qua, Tống Trân dùng khuỷu tay huých Hà An Nhiên, Hà An Nhiên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tống Trân.
"Muốn gặp Chu Duyên Xuyên đúng là còn khó hơn cả lên trời, huống gì mọi người đều nói Chu Duyên Xuyên là nam chính được điều động nội bộ. Nếu đã định ra sẵn, cần gì phải đến thử vai nữa."
Hà An Nhiên hờ hững gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã long trời lở đất. Muốn gặp Chu Duyên Xuyên so với lên trời còn khó hơn, trước đây cô không hề biết, nhưng mấy năm nay cô đã hiểu sâu sắc. Bây giờ Chu Duyên Xuyên không còn là người mà cô muốn gặp là có thể gặp được.
"Ừm."
Tống Trân đã nhiều lần thấy bạn thân đáp lại dửng dưng như vậy nên cũng không trách, đã nhiều năm làm bạn tốt, sao cô lại không biết tính tình của cô ấy. Nói dễ nghe một chút là hờ hững, không một gợn sóng, nói khó nghe chính là máu lạnh, bản tính bạc bẽo.
Hai người ngồi ở khu ghế chờ, lẳng lặng đợi.
Cùng lúc đó, một nam một nữ từ bên ngoài vào, người đàn ông có dáng người cao lớn, người phụ nữ mảnh khảnh cao gầy, cả hai đều mang mũ và khẩu trang.
"Duyên Xuyên thật sự không tới?" Người phụ nữ hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông gật đầu.
"Ừ, rạng sáng cậu ấy mới về tới Bắc Kinh, giờ đang ngủ bù, không có ý định đến đây."
Vừa mới dứt lời, lúc đi qua hành lang, người đàn ông bỗng nhiên dừng bước.
Người phụ nữ đi theo cũng dừng lại: "Sao thế?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía cô gái trong hành lang.
Cô ấy mặc áo phao màu trắng, yên lặng ngồi ở bên kia, khóe môi có ý cười nhàn nhạt, anh ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nghĩ một lúc vẫn không ra.
Người phụ nữ cũng nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, lại chỉ thấy một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu đưa lưng về phía mình, cô ấy đang cùng cô gái bên cạnh nói chuyện gì đó, trên người mặc một chiếc áo phao màu trắng, không thấy rõ dung mạo.
"Không có gì, đi thôi."
Tuy người phụ nữ có hơi khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi, đành theo người đàn ông rời đi.
Hai người đi vào một văn phòng từ cửa sau, trong phòng là đạo diễn Cố Kỳ Hành của bộ phim《Cẩm Tú Sơn Hà》, còn có một vài người của tổ đạo diễn.
"Đến đây ngồi đi."
Tề Nghiễm Ninh và Hà Tụng Nghị kéo khẩu trang xuống. Mấy người liền chào hỏi qua lại lẫn nhau.
Tề Nghiễm Ninh có hơi thất thần, anh còn đang suy nghĩ đến cô gái trong hành lang kia, thật sự có gì đó rất quen, dường như anh đã gặp qua ở đâu đó.
Đúng lúc này, đột nhiên trong đầu anh hiện lên một tia sáng.
Là Hà An Nhiên.
...
Lúc Tống Trân đi vào phỏng vấn, Hà An Nhiên yên lặng ngồi trên ghế ngoài hành lang. Nơi này cũng chỉ có mỗi mình cô, bởi vì Tống Trân là người thử vai cuối cùng, các diễn viên khác thử vai xong đã rời đi.
Cô vừa ngồi nghĩ lung tung vừa chờ Tống Trân. Có lẽ do mải mê suy nghĩ, cho nên có người đứng cạnh mình từ lúc nào cô cũng hoàn toàn không hay.
"Hà An Nhiên."
Cho đến khi một giọng nói trầm thấp lại vô cùng quen thuộc cất lên, cả người Hà An Nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.
Anh mặc một chiếc áo phao màu đen, dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ to rộng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trên mặt mang khẩu trang y tế màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt thâm u đen tối.
Chu Duyên Xuyên?
Tuy rằng người đàn ông trước mặt vây mình kín mít từ trong ra ngoài nhưng Hà An Nhiên vô cùng quen thuộc với anh, vừa liếc mắt là đã nhận ra.
Trong giây phút đó, Hà An Nhiên cảm thấy hai lỗ tai mình như ù đi, trong đầu đều là tiếng nói của Chu Duyên Xuyên.
Thì ra chia xa bảy năm, anh trong cô vẫn sống động như vậy, kí ức vốn hơi mơ hồ thoáng chốc đã trở nên rõ ràng.
Khóe môi cô vẫn mang theo nụ cười mỉm như cũ: "Anh Chu."
Anh Chu?
Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang chợt thay đổi. Trong kí ức của anh, trước nay cô vẫn luôn gọi anh bằng cả tên lẫn họ - Chu Duyên Xuyên, vài năm không gặp, đảo mắt đã trở thành người xa lạ?
"Đã lâu không gặp nhỉ?"
Anh không nói gì, chỉ xoay người ngồi xuống bên cạnh cô.
"Đã lâu, là bao lâu?" Một lát sau, cô mới nghe được giọng nói thản nhiên của Chu Duyên Xuyên.
Lúc này Hà An Nhiên vô cùng căng thẳng, trong cổ như có gì đó chặn lại, yết hầu như bị người ta bóp lấy, một câu cũng không nói được, hai tay nắm chặt.
Chu Duyên Xuyên cũng nhìn thấy động tác của cô, nhiều năm trôi qua qua, thói quen nắm chặt tay khi căng thẳng của cô vẫn không thay đổi.
"Bảy năm..."
"Bảy năm?" Chu Duyên Xuyên lặp lại.
Trái tim Hà An Nhiên "thịch" một tiếng.
"Về khi nào?" Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu.
"Thật ra cũng chưa được bao lâu..."
Chu Duyên Xuyên không hề đáp lời.
Hà An Nhiên len lén nghiêng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên, giờ phút này anh mang mũ lưỡi trai và khẩu trang nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cô vẫn thấy đôi mày đang nhíu chặt của anh.
Cô quá hiểu Chu Duyên Xuyên, cho nên cô biết Chu Duyên Xuyên đang tức giận. Nhưng cô không biết vì sao anh lại giận.
Không khí trong nháy mắt như dừng lại, ngay cả hít thở cũng rất cẩn thận. Cô đứng ngồi không yên, Chu Duyên Xuyên lại không nói lời nào, cô cũng không dám mở miệng.
Tình cảnh này khiến cô nhớ đến rất nhiều năm về trước, mỗi lần Chu Duyên Xuyên giảng bài cho cô, giảng một lần cô không hiểu, giảng lần hai không hiểu, lần thứ ba vẫn không hiểu, anh nói rất nhiều lần, cô vẫn không hiểu.
Lúc đó Chu Duyên Xuyên không nói gì, cũng không mắng cô, chỉ dùng khuỷu tay đè lên bàn học, bàn tay nâng cằm, hơi chau mày, không nói một lời nhìn cô.
Hà An Nhiên cũng rất rõ ràng, Chu Duyên Xuyên không nói một lời còn đáng sợ hơn Chu Duyên Xuyên chửi ầm lên, tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng chửi ầm lên của anh.
Chu Duyên Xuyên quá lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng thờ ờ, cứ như chưa từng có việc gì đáng để anh quan tâm.
"Đưa điện thoại cho anh." Chu Duyên Xuyên đột nhiên đưa tay về phía cô.
Lời Chu Duyên Xuyên nói, Hà An Nhiên chưa bao giờ dám cự tuyệt, cho nên cô không hỏi gì, chỉ lấy điện thoai trong túi đưa cho anh.
Chu Duyên Xuyên cầm điện thoại của cô, bật màn hình, yêu cầu mật mã. Anh nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bấm bốn chữ số.
1234.
Loại sinh vật đơn bào giống như cô sao có thể trông cậy vào việc đặt một cái mật mã phức tạp, không chừng phức tạp quá... ngay cả cô cũng quên luôn.
Hà An Nhiên ở bên cạnh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, sao anh lại dễ dàng đoán được như vậy?
"Số điện thoại?" Anh tiếp tục hỏi.
"138 1395 91**" Hà An Nhiên buột miệng thốt ra.
Cô nhìn Chu Duyên Xuyên bấm một dãy số trên điện thoại của cô, sau đó bấm nút gọi.
Tiếng điện thoại rung vang lên.
Thông tin người gọi: Chu Duyên Xuyên.
Hà An Nhiên sửng sốt vài giây, sau đó giật điện thoại của mình từ tay Chu Duyên Xuyên, cúp máy.
"Ra là em còn nhớ số điện thoại của anh." Chu Duyên Xuyên nhàn nhạt nói, ngữ khí bình tĩnh không chút phập phồng, nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Hà An Nhiên không dám trả lời, chỉ nắm chặt điện thoại điện thoại trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra số điện thoại của Chu Duyên Xuyên cô chưa từng quên, huống gì số điện thoại này là cô tự tay đăng ký cho anh.
Nhiều năm như vậy, mặc kệ cô thay đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, số điện thoại của Chu Duyên Xuyên vẫn luôn tồn tại trong bộ nhớ điện thoại của cô. Chỉ là cô chưa từng gọi cho anh, bởi vì cô không dám chắc, đã nhiều năm như vậy, Chu Duyên Xuyên có còn sử dụng số điện thoại này nữa không. Cô sợ khi mình nhấn phím gọi sẽ chỉ nghe được giọng nữ máy móc lạnh lùng của đầu dây bên kia, bóp chết tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.
______________________
Quy ước khi đọc truyện: chú thích được đánh dấu [*] là chú thích có ảnh được gắn ngay đầu chương, những chú thích được đánh số thứ tự [1] [2]... có ảnh được gắn ở cuối chương.