Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: huyentrangpcy
"Lam tiểu thư, cô là một người rất ưu tú, điều này có thể thấy qua cuộc gặp gỡ giữa chúng ta hôm nay, tôi rất thưởng thức người vừa có tài hoa lại vừa có nhan sắc như cô, nói thật với cô, tôi không hy vọng thấy người ưu tú như vậy rơi vào vũng lầy không thể thoát ra, cô có cuộc sống của riêng mình, mà bọn họ, cũng có cuộc sống của bọn họ."
Lạc Dặc An không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê, nét mặt ung dung, ánh mắt trầm tĩnh, căn bản không nhìn được tia khinh miệt nào trong ánh mắt ấy, sự khinh thường này đủ khiến cho cảm xúc của Lâm Vũ trở nên bất ổn.
Bà giống như một người hiểu biết lâu năm, bình tĩnh ngồi nơi này, dùng giọng điệu bình thản mà kể lại sự việc.
Theo lẽ thường, Lam Vũ nên hận Lạc Dặc An vì lúc trước ba phải, hận bà hôm nay cố ý.
Nhưng kì lạ là, cô ấy không có quá nhiều cảm xúc dữ dội, có lẽ là do sự chua xót bất chợt xâm chiếm nửa cõi lòng, có lẽ là người phụ nữ này thật sự quá hiểu tâm tư của người khác, ít nhất vào giờ phút này, bà vẫn có thể giữa được vẻ mặt bình tĩnh ngồi đối diện người phụ nữ này, nghe cô ấy nói ra nội tâm của chính mình.
Trên quảng trường, đã sớm không còn thấy bóng dáng của cặp đôi đó nữa, Lạc Dặc An nhìn theo ánh mắt Lam Vũ, cô ấy vẫn như cũ nhìn về phía dòng người qua lại.
"Tôi biết, thích một người không phải là chuyện sai trái, nhưng nếu sự yêu thích này biến thành sự cướp đoạt, chiếm hữu, nó liền mất đi ý nghĩa cơ bản. Tôi hôm nay ngồi tại nơi này, chỉ là muốn cho cô nhìn xem, bọn họ yêu nhau đến chừng nào. Tôi không biết sau này liệu tình cảm của họ có còn nguyên vẹn hay không, nhưng mà làm một người mẹ, tuy rằng tôi không xứng với tiếng gọi mẹ này, bất kể là bây giờ hay sau này, tôi sẽ bảo vệ con gái của mình, bảo vệ tình yêu, bảo vệ hôn nhân của nó."
"Để con gái tôi có thể mãi hạnh phúc như bây giờ, tôi sẽ làm mọi thứ, dù cho điều đó làm cô chán ghét tôi, căm hận tôi."
Lam Vũ im lặng thật lâu, thấy ly cà phê trước mặt Lam Vũ đã nguội, Lạc Dặc An gọi phục vụ đổi sang một ly khác.
Ly cà phê lạnh lẽo được bê xuống, Lam Vũ thu lại ánh mắt, nhìn vào khoảng trống trên mặt bàn, ánh sáng trên bàn thuỷ tinh phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô ấy.
Cô ta khẽ cười, không rõ ý vị: "Tôi chưa từng ngưỡng mộ một người nào giống như bây giờ, tình yêu, tình thân, nhan sắc, cô ấy có mọi thứ."
Lạc Đặc An lại lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi không xứng với được gọi là mẹ. Tôi đã không gặp con gái trong suốt một khoảng thời gian dài, hiểu biết của tôi đối với nó chỉ dừng lại lúc con bé còn chưa đến tuổi trưởng thành, tôi thậm chí còn không rõ lắm... Con bé có năng lực để tự bảo vệ chính mình... Nếu nó không thể, thì tôi sẽ làm điều đó."
"Tôi không cho con bé được đầy đủ tình thương, nhưng tôi hi vọng, con bé sẽ có được một tình yêu cùng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc trọn vẹn."
Vừa nói, Lạc Dặc An vừa lấy trong túi áo ra một hộp gấm nhung thiên nga màu đen to cỡ một bàn tay.
Lam Vũ nhớ rõ, đây chính là vòng tay mà họ đã mua ở cửa hiệu trang sức, số lượng giới hạn toàn cầu, cửa hiệu kia cũng chỉ có một cái, lúc đó cô ấy thực sự rất thích cái vòng này, nhưng Lạc Dặc An đã đặt trước, cô ấy không có cách nào tranh được.
Đó là vòng tay được thiết kế độc đáo bằng kim cương hình hoa thanh cúc.
"Tôi nhớ lúc trước cô nhìn cái vòng này vài lần, cho nên tôi đã mua nó, tặng cho cô." Lạc Dặc An đầy hộp gấm qua, "Hoa thanh cúc có ý nghĩa tượng trưng cho hy vọng và hạnh phúc của hoa cỏ, cô tốt như vậy, chắc hẳn sẽ chờ đợi được hạnh phúc thuộc về chính mình."
Cô ta tốt như vậy, chắc hẳn sẽ chờ đợi được hạnh phúc thuộc về chính mình.
Khi Lam Vũ trở về khách sạn, trong đầu luôn lặp lại những lời này.
Giọng điệu bà lúc ấy rất chân thành, cử như... tràn ngập niềm tin.
Thật không nghĩ tới, có một ngày, người có thân phận như vậy nói với cô một câu. Cô tốt như vậy..., so với mấy lời ca ngợi trịnh trọng lại càng thêm đơn giản.
Lâm Vũ nhốt bản thân trong phòng, cầm di động lướt Weibo của Lạc Trăn cả một buổi trưa, rốt cuộc cũng tìm được manh mối.
Lạc Trăn dường như đã quen chồng cô ấy trước khi bước chân vào giới giải trí. Cô nhớ rõ, vào ngày hôm đó, đến kỳ hạn ký hợp đồng giữa cô ấy và Hoa Hạ, Sandy ký với một người mới tên là Lạc Trăn.
Cũng vào ngày đó, cô ấy gặp được người đàn ông còn lưu trên môi nụ cười ôn nhu.
Mà nụ cười đó, có lẽ là vì một cô gái khác mà nở rộ.
Người trong lòng nhiều năm của cô ấy, hoá ra trước khi cô ấy có thể chạm vào trái tim anh, thì anh đã phải lòng người con gái khác.
Từ lúc bắt đầu, cô ấy đã bỏ lỡ.
Trên hộp gấm nhung có một hạt bụi nhỏ đậu lại, phảng phất như tâm trạng long đong, sau một hồi rung động, khó khăn bay lên một lần nữa.
Dù sao thì cô ấy cũng đã âm thầm theo đuổi rất nhiều năm, rất nhiều năm tha thiết ước mong.
******
Paparazzi của Hương Cảng quả nhiên rất lợi hại, đêm đó dường như là cha con Bùi Hình Khải cùng Phỉ Vân Thời đều nhận được ảnh từ cấp dưới gửi đến gần như cùng một lúc, đều là ảnh chụp ngày hôm nay.
Thiên hậu Lam Vũ giới âm nhạc lộng lẫy, hậu bối Lạc Trăn đang nổi danh, chỉ cần đặt hai người này vào chung một khung hình liền đủ khiến người ta mãn nhãn, còn chưa nói tới khuôn mặt tuy không lộ diện nhiều nhưng khí chất nổi bật Lạc Dặc An.
Tất nhiên cũng có ảnh chụp của Phi Vân Thời cùng Lạc Trăn trong cửa hàng búp bê.
Xem ra cho dù có phòng bị thế nào đi nữa thì lúc nên bị chụp vẫn phải bị chụp.
Cha con Bùi gia xuất phát từ mục đích bảo vệ liền cho người mua đứt quyền sở hữu ảnh chụp, hơn nữa cũng có thông báo với Phỉ Vân Thời một tiếng. Mà sau cùng, Phỉ Vân Thời lại ngầm chấp nhận việc ảnh của anh cùng Lạc Trăn bị lộ ra.
Hôm nay, lúc gắp búp bê, tuy rằng là lần đầu chơi trò này, nhưng sau khi nhìn động tác của người khác vài lần, anh đã biết được một ít quy luật, sau đó liên tiếp gắp được rất nhiều búp bê, dẫn tới sự vây xem của không ít người, khó trách khỏi việc trong đó có người nhận ra Lạc Trăn.
Chỉ sợ đã có người qua đường chụp lén đăng lên mạng.
Vì thế nên đêm đó, trên mạng liền truyền ra tin nhìn thấu được bí mật của Lạc Trăn cùng "Ông chồng thân bí" của cô, dù rằng cô toàn thân trùm kín đến mẹ đẻ cũng không nhận ra, dù rằng "Người đàn ông sau lưng Lạc Trăn" chỉ lộ ra nửa sườn mặt.
Người này từ khi "Công bố" với Lạc Trăn vẫn luôn thần thần bí bí, người đàn ông bị fan ghen ghét vì kiếp trước cứu vớt cả vũ trụ cuối cùng cũng lộ diện.
Đêm đó Weibo Lạc Trăn bị một làn sóng lớn nhấn chìm.
"Quả nhiên người có thể ở bên mỹ nữ đều là soái ca, quấy rầy rồi."
"Chồng Lạc Thần sao lại đẹp trai thế!!! Thực xin lỗi Lạc Trăn, em thoát fan đây! Mau giao Weibo của chồng chị ra đây không em gϊếŧ! [doge]"
"Muốn làm búp bê nha, muốn được soái ca nhìn chăm chú, muốn được Lạc Thần ôm vào ngực."
"Muốn làm búp bê +1"
"Muốn làm búp bê +10086"
......
"Tôi quá ngọt ngào rồi, tôi chưa từng nghĩ tới trên đời này có người lớn lên so với Lạc Trăn còn đẹp hơn, chuyển fan [OK]"
"Giá trị nhan sắc chồng của Lạc Trăn có thể xuất đạo!Quỳ.jpg"
"Xin hỏi Lạc Trăn, chồng đẹp trai như thế là quốc gia phát sao? Nhận ở đâu vậy? Ngoan ngoãn.jpg"
"Đố kị làm con người ta xấu xí."
"Đố kị làm con người ta xa cách."
"Đố kị làm con người ta thay đổi."
Lúc ảnh chụp đột nhiên bị tuôn ra, tuy rằng Lạc Trăn vì tình huống ban ngày nên đã có dự đoán trước, nhưng cô không nghĩ đến sẽ mang lại nhiệt độ cao như thế này, đối với việc nam thần luôn có tính chiếm hữu cao, trong tình huống nguy hiểm cũng không muốn lộ ra mối quan hệ, Lạc Trăn đang chuẩn bị cho một đợt quan hệ xã hội thì đã bị một câu "Anh cũng không thể cứ không lộ diện mãi như vậy." của nam thần ngăn cản.
Đám người Tùng Hề Vưu Sam cũng sôi nổi hỏi trên WeChat tình huống của cô là như nào, sau khi được Lạc Trăn giải thích rõ ràng, Tùng Hề thu lại ý nghĩ phát động quan hệ xã hội, biết sau lưng chắc chắn có Boss Vân hộ giá, vì thế yên tâm mà đi cọ một đợt nhiệt độ.
Hoa Hạ Tùng Hề V: Cho nên mới nói, các người biết tôi mỗi ngày đều sinh hoạt trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình phiên bản thực với tư cách một người vây xem có cảm thụ như thế nào sao?
Bên dưới bình luận đều là một mảnh an úi.
Vưu Sam cũng trả lời bình luận Weibo của Tùng Hề.
Vưu Sam Cloris V: Đúng lúc, tôi cũng không cẩn thận trở thành người vây xem [buồn bã]
Sau khi mở miệng trêu chọc, đem nhiệt độ cọ lại một đợt. Ngay sau đó, đoàn làm phim của 《Hán Võ Kỷ》cũng tới "cọ nhiệt độ".
Điện ảnh Hán Võ Kỷ V: Nói nhỏ cho mấy người, người đàn ông sau lưng A Kiều Hoàng Hậu một quả phỉ thật lớn không chỉ đẹp trai, gắp được búp bê, còn nhị thập tứ hiếu, quả thực xem Lạc Thần như người của mình mà đặc biệt quan tâm, đầu bếp, tài xế, bảo mẫu... Đoàn làm phim chúng ta chính là điển hình của đoàn làm phim ăn cẩu lương, toàn đoàn chưa từng có hy vọng đóng máy sớm thế này, nam trầm mặc, nữ rơi lệ a ╥﹏╥...
《Hán Võ Kỷ》đã sớm công bố diễn viên trong quá trình quay phim nên mọi người đều biết vai diễn của Lạc Trăn, hiện giờ nhân viên công tác tung ra "Nội tình kinh người" quần chúng ăn dưa trong phút chốc chạy đến Weibo ngắm cảnh đánh đập, ăn cẩu lương dù đau vẫn suиɠ sướиɠ.
Ngay cả nam chính, ảnh đế Phó Thừa Y đóng vai Hán Vũ Đé cũng đến xem náo nhiệt.
Phó Thừa Y V: Cả đời này chưa từng ăn cẩu lương no như vậy.
Trăm tám mươi năm mới phát cái Weibo hóng náo nhiệt, đại ảnh đế đem nhiệt độ bùng lên một tầm cao mới, phía dưới một mảnh người xem vây đến hóng chuyện.
Vân Phỉ Thời sau khi biết động tĩnh trên mạng, bình tĩnh dặn dò cấp dưới đem đầu tư phòng làm việc của Phó Thừa Y giảm xuống một phần ba.
Mức độ nổi tiếng cao trên Weibo khiến rất nhiều người yêu thích vẻ đẹp của Vân Phỉ Thời, thế nhưng trên mạng không điều tra được tin tức nào về anh, Lạc Trăn cũng không ra mặt đáp lại, nhiệt độ cũng dần dần giảm đi.
Chỉ là Lạc Trăn sẽ không nói cho người khác cô để ý đến một Weibo tên là "Fan club toàn cầu của chồng Lạc Trăn", tuy rằng cái Weibo kia trừ đăng lên một tấm ảnh nghiêng nửa sườn mặt bị chụp ở ngoài thì cái gì cũng không có.
Lại nói đến bên này, có một người mẹ ruột không đánh mà thắng giải quyết được một tình địch cho cô, Lạc Trăn không hề hay biết.
Tuy rằng cô thông minh, nhưng đối mặt với người có trải nghiệm phong phú, so với những gì cô trải qua thì mẹ cô càng là người có kinh nghiệm, cùng với một người xảo quyệt trên thương trường rộng lớn.
Dưới sự hành động cố ý của hai vị thần này, Lạc Trăn được nam thần cưng chiều đến tay chân cũng không cần động chỉ có thể dựa vào trực giác mà biết được một tí xíu nguy cơ đứt quãng, thậm chí ngọn lửa nguy cơ còn chưa kịp ngoi đầu lên thì đã bị xì một tiếng, bóp tắt.
Lạc Trăn hoàn toàn không biết gì bắt đầu cầm kịch bản của đạo diễn Việt Minh Hoa mỗi ngày đều cẩn thận nghiên cứu trong phòng.
Không còn cách nào khác, gần đây mẹ cùng nam thần đều có bộ dạng rất bận rộn, một người đi sớm về trễ, một người thường hay nhốt mình trong phòng mở video hội nghị hoặc là trực tiếp ra ngoài, thời gian của hai người so với trước đây giảm đi hơn một nửa.
Nhưng mà mỗi người đều có việc riêng, mối quan hệ lại vững chắc sâu sắc, cô thật ra không quan tâm mấy.
Hôm nay Lạc Trăn buồn bực trong phòng một ngày dài, cảm giác như mình sắp mốc meo, hơn nữa thời tiết bên ngoài không tệ, không nóng không lạnh, mặt trời vừa đúng lúc, liền nổi lên hứng thú chuẩn bị đi dạo.
Mễ Lợi sáng tinh mơ đã đem dụng cụ vẽ tranh đi ra ngoài, nghe nói bà đang tìm linh cảm mới, mỗi ngày đều ra ngoài tìm hiểu phong tục tập quán riêng.
Buổi sáng lúc nào Vân tiên sinh cũng bị một cuộc điện thoại của trợ lý kêu đi ra ngoài, tóm lại hai người đều có bộ dạng rất bận rộn.
"Người rảnh rỗi" duy nhất Lạc Trăn sau khi trang bị một phen, liền xuống lầu kiếm ăn.
Thật đúng dịp, lại ngẫu nhiên gặp được Lam Vũ ở thang máy.
Lạc Trăn nhìn người vừa đi vào, gật đầu trước, "Chị Lam Vũ."
Động tác vào cửa của Lam Vũ chậm lại, nhưng rất nhanh cô ta đã thản nhiên che đi, gật đầu coi như đáp lại, cuối cùng dẫn trợ lý vào cửa.
Thang máy đi xuống từng tầng một, hai người đều không nói chuyện, đến khi qua hơn mười tầng, Lam Vũ bỗng mở miệng hỏi: "Đúng rồi, hôn lễ của cô dự định khi nào tổ chức?"
Lạc Trăn ngẩn người, cũng thành thật trả lời: "Tháng năm này."
"Chúc mừng cô." Lam Vũ cười một cách thản nhiên, tiếp theo mặt lại đầy vẻ tiếc nuối buông tay: "Tuy rằng rất muốn đi xem cảnh đại mỹ nhân gả đi, nhưng lịch trình tháng năm của tôi đều ở nước ngoài, không phân thân ra được, cho nên tôi nghĩ thư mời này cũng không cần thiết phải đưa cho tôi."
Vốn dĩ Lạc Trăn còn đang rối rắm không biết đưa thư mời cho Lam Vũ như thế nào: "Như vậy à...Nếu không thì chị Lam Vũ cho em địa chỉ, đến lúc đó em sẽ gửi quà cho chị."
Lam Vũ suy nghĩ một chút, dứt khoát gật đầu, nói ra một cái địa chỉ, Lạc Trăn cẩn thận ghi nhớ, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Hai người ăn ý mà duy trì một loại an tĩnh quỷ dị đến khi ra khỏi thang máy, mỗi người đi một hướng.
Có một vài người, có một vài việc, việc theo đuổi đã sớm trở thành thói quen, mặc dù biết thói quen này trở nên xấu xa, nhưng cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Nhưng cuối cùng cũng phải học cách buông tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương này, nửa chương đầu viết giống canh gà hahahaha, nửa chương sau viết rất suиɠ sướиɠ.
Lam Vũ chắc sẽ không xuống sân khấu như vậy, sau này sẽ còn xuất hiện ... hahaha
Thiên hậu không phụ trách chuyện xấu, chuyện xấu ở phía sau.
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.