Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ý của cậu là gì?” Trần Nam Phương nhíu mày: “Họ là anh em, sao có thể gạt sang một bên?
Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Đúng vậy, không nói nữa, có nói thì cậu cũng không hiểu.”
Không ai trong số họ muốn nói về bất cứ điều gì khác, vì vậy họ nói về việc phân công lao động và phân phối thông tin trong cuộc kế toán kiểm toán, rồi cúp máy.
Trần Nam Phương ngẩn người dựa lưng vào ghế, sau đó lắc đầu nguầy nguậy để ngăn chặn suy nghĩ ngẫu nhiên của mình.
“Mợ ba.”
Cô ngoảnh đầu lại: “Minh Vy! Hai ngày nay cô đi đâu vậy?”
Sau quán bar hôm đó, cô muốn hỏi thăm tình hình của Minh Vy, nhưng đã hai ngày không gặp.
Minh Vy trước tiên cúi đầu, sau đó ngẩng đầu mặt cười: “Mợ ba, chẳng phải tôi đã về rồi sao!”
“Cô… bị phạt?” Trần Nam Phương ngập ngừng hỏi, cô vẫn hiểu quy tắc của Hà Minh Viễn và bà Diêu: “Bởi vì chúng ta tách nhau ra?”
Minh Vy chớp mắt một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu rồi xin lỗi: “Tôi xin lỗi mợ ba, đó là lỗi của tôi.”
“Đừng nói như vậy!” Trân Nam Phương càng thêm ngượng ngùng: “Là tôi không tốt, nên cho phép cô vào cùng, chỉ là sau đó tôi có gửi tin nhắn, cô không thấy sao?”
“Tôi thấy rồi!” Minh Vy giận dữ nói: “Tôi định đi vào, nhưng bị chặn lại.”
“Do ai?” Trần Nam Phương giật mình, có thể ngăn cản Minh Vy nghĩa là đã biết trước bọn họ ở cùng nhau: “Ôn Tứ Hiên?”
Minh Vy gật đầu: “Tôi đã để lộ thân phận của cậu ba, người bên kia cũng không sợ. Đợi khi về tôi sẽ bảo Minh Phúc giáo huấn những người đó!”
“Đừng.” Trần Nam Phương ngăn cản.“Chúng ta không thể gây phiền phức cho Hà Minh Viễn.”
“Mợ ba thật tốt, luôn nghĩ cho cậu ba”
Trần Nam Phương chỉ là ngoài miệng nói không muốn gây thêm phiền phức cho Hà Minh Viễn, mục đích thực sự của cô là không chọc giận Ôn Tứ Hiên mà liên lụy đến anh trai mình.
Nhưng bây giờ Minh Vy đã lý giải chuyện này như vậy, lương tâm cô cũng không nỡ phản bác cô ấy.
Ngày hôm sau, sau khi nhận được thông tin từ Đỗ Thanh Hoa, cô bắt đầu sắp xếp…
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
“Công ty Hóa Vân Nhã?” Trần Nam Phương lẩm bẩm, khi nhìn thấy người pháp nhân, cô sửng sốt: “Đặng Vân Nhất”
Là cô ta? Cháu gái Đặng Liên? Bạn của Hà Minh Viễn?
Trần Nam Phương nhíu mày, có một suy đoán không tốt, thật sự là công ty này trùng hợp tìm đến công ty kế toán Thiên Ưng? Đó có phải là một sự sắp đặt có chủ đích không?
Mục đích… là cô?
Đây là một trong những phương pháp dày vò cô của Hà Minh Viễn?
Cô nhéo lông mày, cố gắng dứt khỏi nhưng nổi đau trong lòng ngày càng tích tụ, không thể trút bỏ.
Điện thoại đổ chuông.
“A lô, mẹ!” Trần Nam Phương trả lời điện thoại, chính là bà Hạnh đã lâu không liên lạc với cô.
“Cô vẫn biết rằng có một người mẹ như tôi sao!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu đầy sự chất vấn.