Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Vợ Bé Nhỏ
  3. Chương 88
Trước /149 Sau

Người Vợ Bé Nhỏ

Chương 88

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Không vui bằng Lục Tổng nhỉ. Nữa đêm nghe trộm, sợ tôi bỏ chạy từ trên giường của Diêu Tân Viễn sao?” Kiều Hy cố tình mỉa mai.

Nghe những lời đó, Mặt Lục Lập Tiêu lạnh lùng hẳng, kéo cô dậy.

"Cô thực sự lên giường với cậu ta rồi?”

"Đây không phải là điều mà anh muốn sao? Lục Tổng lấy cả trại trẻ mồ côi ra mà uy hiếp, tôi tất nhiên phải ngoan ngoãn hầu hạ cháu trai của anh, bây giờ anh hài lòng chưa?” Kiều Hy ngẩng đầu đối mặt với anh một cách không ngần ngại.

Cô ấy bây giờ gọi anh ấy là Lục Tổng, không còn là ‘Anh rể’ nữa, như thể họ là hai người xa lạ.

Sự xa lánh cố ý của cô gái, lời mỉa mai của cô, mỗi từ đều giống như một con dao, cắm vào ngực của người đàn ông.

Lục Lập Tiêu tức giận, anh cúi người bịt môi cô gái lại.

"Ư ..."

Đôi mắt Kiều Hy mở to, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú người đàn ông phóng lớn trước mặt mình.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng Lục Lập Tiêu ôm chặt lấy sau gáy cô, cưỡng bức cô gái nhận nụ hôn của anh.

Đây không phải là lần đầu tiên cô được anh hôn, nhưng Kiều Hy trước đây chưa bao giờ cảm thấy phản cảm như bây giờ.

Anh ta rõ ràng đã bỏ cô ấy, đem cô ấy cho người đàn ông khác … bây giờ dựa vào đâu mà hôn cô?

Kiều Hy siết chặt nắm đấm của mình, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh ta, tát một cái vào mặt Lục Lập Tiêu.

Động tác người đàn ông dừng lại, mặt anh bị cô đánh nghiên qua một bên, khuôn mặt tuấn tú hiện lên dấu tay màu đỏ.

Bàn tay của Kiều Hy đang run rẩy và cơ thể của cô ấy cũng vậy, cô biết chọc giận anh sẽ có hậu quả như thế nào.

Sau khi hít một hơi thật sâu, giọng cô gái dịu lại: "Tôi là người phụ nữ của cháu trai chú, xin chú họ tự trọng!”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục Lập Tiêu đỏ bừng, anh nắm lấy cằm của cô gái: “Chú họ? Cô thực sự coi cô là người phụ nữ của Diêu Tân Viễn?”

"Tôi vốn là người phụ nữ của anh ấy, là chú … đem tôi tặng cho anh ấy!” Kiều Hy nhấn mạnh.

Lục Lập Tiêu nhíu mày, có vẻ như anh hối hận vì đã không ngăn cảng việc này.

"Đem cô tặng cho nó không phải quyết định của tôi …” Anh ta không nhịn được, giải thích: “Chỉ cần bây giờ cô nói không muốn ở bên nó, tôi có thể …”

"Không cần." Kiều Hy ngắt lời anh ta. "Tôi bây giờ bên cạnh anh ấy cảm thấy khá tốt.”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô sâu sắc: “Cứ ngoan cường như vậy sẽ không có tốt đâu, phải học cách thể hiện sự yếu đuối!"

"Với kinh nghiệm của tôi từ nhỏ đến lớn, điều mà thể hiện sự yếu đuối mang lại không phải là thương xót hay thương hại, mà là sự chà đạp vô đạo đức hơn!"

Kiều Hy dùng lưng bàn tay lau miệng của mình, không nhìn anh nữa, cô cúi xuống bắt đầu bứng củ cải.

Cô ấy rất ngoan cường, Lục Lập Tiêu cũng cứng đầu không kém.

Những lời nói cho cô ấy khỏi rơi vào tình huống khó xử đã nói rồi, cô ấy không chịu thì thôi, người đàn ông quay người rời đi.

Người đàn ông mới chỉ bước hai bước thì nghe tiếng ‘bịt’ sau lưng anh ta. Cô gái không đủ sức bứng củ cải, khiến mông cô va xuống đất.

Lục lập Tiêu quay lại nhìn cô ấy xoa cái mông đau đớn của mình, mặt cô đỏ hết, anh cau mày, quay lại.

Lấy tay kéo cô ngồi dậy, Lục Lập Tiêu ngồi xỏm xuống, bứng củ cải lên một cách dễ dàng và bỏ nó vào giỏ tre của cô gái.

Không ngờ một đại thiếu gia tôn quý như anh khi làm việc nhà nông lại lợi hại như vậy, Kiều Hy thấy anh ta bứng một cái củ cải xong lại đi bứng cái thứ hai, cô né ra, đi đên chỗ trồng cải thìa xanh mà hái cải.

Cả hai người đang làm những việc của riêng mình một cách lặng lẽ và không nói thêm nữa.

Có một chiếc bàn nước nhỏ bên cạnh đó, Kiều Hy hái rau xong rửa sạch rồi mới bỏ vào giỏ một cái giỏ lớn như một chiếc giỏ nhựa trong siêu thị đã nhanh chóng được lấp đầy.

Nghĩ rằng nó đủ để họ ăn, cô gái đang định lấy cái giỏ quay về thì Lục Lập Tiêu đã nhanh chân hơn cô, chủ động lấy cái giỏ và đi về.

Kiều Hy nhìn anh ta từ đằng sau và lặng lẽ theo.

Bộ não cô lúc này không biết đang suy nghĩ gì, trên đường cô cứ không tập trung, kết quả là cô bất cẩn dẫm một chân vào một cái hố!

Đây là loại hố bùn thực sự ở nông thôn, đó là các loại đất bùn, khi chân của cô gái bước vào thì không lôi ra được nữa.

Lục Lập Tiêu nghe tiếng, anh quay lại thì chỉ nghe cô gái nói một cách lúng túng: “Anh … đi trước đi!”

Nhìn vào tình huống mà chân cô không thể bị kéo ra, Lục Lập Tiêu nhanh chóng quay lại.

Kiều Hy nhìn người đàn ông đặt cái giỏ xuống, xăng tay áo lên ngồi xổm xuống, cô không khỏi mỏ to mắt ngạc nhiên. Anh ta không phải có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng sao? Sao lại không ngại dơ bẩn mà dùng tay không của mình nhúng xuống bùn giúp mình kéo chân lên?

"Bùn này rất bẩn đó!" Kiều Hy nhắc anh.

"Tôi biết." Lục Lập Tiêu nhíu mày, mò mẫm mắt cá chân của cô gái, cởi đôi giày của cô trong bùn để giảm sức nặng.

Kiều Hy hai tay nắm trên vai anh, mới kéo được chân ra khỏi bùn.

Thấy chân cô được bao phủ bởi bùn, Lục Lập Tiêu bồng cô gái trở lại bàn nước lúc trước, mở vòi và giúp cô ấy làm sạch chân từng chút một.

Kiều Hy thừ người nhìn anh mà quên cả việc phản kháng.

Một người đàn ông vốn có bệnh sạch sẽ, một ngày yêu cầu người hầu dọn phòng đến hai lần, ngay cả tấm thảm trong phòng cũng phải không có một hạt bụi nào.

Nhưng bây giờ, thậm chí còn không ngại bẩn mà giúp cô rửa chân.

Người này thực sự là mâu thuẫn! Khi bạn tốt với cô, có thể khiến cô nghĩ rằng cô đang ở trên thiên đàng. Nhưng khi không tốt, có thể đưa cô vào địa ngục.

Kiều Hy đã trải qua việc ở trong địa ngục và không muốn trải nghiệm một nỗi tuyệt vọng nào khác nữa.

Do đó, cô gái đẩy tay anh ra: "Để tự tôi làm!”

"Đừng động đậy!" Lục Lập Tiêu không cho phép cô tranh luận.

Ngay cả trong những chuyện này, anh ta cũng hống hách hơn người.

Những ngón tay mảnh mai cẩn thận làm sạch bùn trên chân của cô gái và lộ ra lại một cái chân trắng nỏn, có thể thấy trên đó có một vết bầm tím.

Lục Lập Tiêu nhẹ nhàng nhấn vào, và ngay lập tức nghe thấy cô gái: "Suỵt ..."

"Đau à?"

Kiều Hy cắn răng và không nói gì.

Cô đã quyết định rằng sau này cô sẽ không thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh, dù sao thì cũng không ai thương xót.

Vào lúc này, Lục Lập Tiêu đã quay người, ngồi xổm trước mặt cô để cho cô gái có thể leo lên lưng anh ta: "Đi lên!"

"Tôi tự đi được!” Kiều Hy không muốn nhận ân huệ của anh ta.

Thương tích của cô không quá nghiêm trọng, không có một chiếc giày thì vẫn đi bộ về được.

Cô gái vốn muốn đặt một chân ra khỏi bục nước và bỏ đi, nhưng cô đã bị Lục Lập Tiêu dùng cánh tay dài của anh đưa lên vai anh.

"Để tối đi!"

"Đừng động đậy! Vùng vẫy nữa tôi ném cô xuống đất, tới lúc đó té gãy chân sẽ không ai lo cho đâu!”

Nghe vậy, Kiều Hy không dám động đậy, vì Lục Lập Tiêu nói được làm được.

Cũng bởi vì cô ấy hiểu một thực tế tàn nhẫn, nếu cô ấy bị gãy chân, không ai sẽ lo cho cô.

Người đàn ông này rất cao, vai rộng, được cõng trên lưng anh ta vốn là một điều rất hạnh phúc và thoải mái.

Tuy nhiên, Kiều Hy không thả lỏng được giây phút nào, cứ níu chặt vai anh, cứ sợ anh ném cô xuống.

Nhưng may mắn thay, Lục lập Tiêu cõng cô ấy, tay xách cái giỏ tre, đi một cách rất bình tĩnh.

Họ là người đầu tiên quay trở lại, vẫn không có ai trong hội trường của dinh thự, Lục Lập Tiêu đặt giỏ đồ ăn xuống, cõng Kiều Hy lên lầu hai về phòng của mình.

Đến phòng ngủ, anh đặt cô gái xuống tấm thảm mềm mại và ấm áp, đi đến chiếc vali và lấy áo sơ mi, khăn của anh và đưa nó cho cô: "Đi tắm đi!"

"Không, tôi sẽ quay lại phòng mình để tắm."

Kiều Hy nói xong thì muốn đi ra ngoài, nhưng bị Lục Lập Tiêu ngăn lại: ”Cô về phòng nào?”

"Tất nhiên là phòng của Diêu Tân Viễn!”

Lần này họ có tám người đến, nhưng chỉ ở có bốn phòng, cũng không biết có phải Đường Cảnh Thiên cố ý sắp xếp vậy không.

Ban đầu, Kiều Hy nghĩ Khả Tâm cũng đến thì mình có thể ở chung phòng với cô ấy.

Nhưng bây giờ, khi cô ấy đang đối mặt với Lục Lập Tiêu, cô ấy cũng không biết tại sao cô lại nhắc đến tên Diêu Tân Viễn.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu ngay lập tức cau mày: "Không! Nó đang ngủ trong phòng mà!”

"Anh ấy ngủ của anh ấy, tôi tắm của tôi, có vấn đề gì đâu?”

"Tất nhiên là có vấn đề. Cô không biết người đàn ông sẽ làm gì khi họ thấy người phụ nữ vừa tắm xong?”

"Anh ấy muốn làm thì làm thôi, dù sao thì cũng đâu phải chưa làm qua.” Kiều Hy không chịu được cái vẻ cao cao tại thượng của Lục Lập Tiêu, cố ý chọc tức anh.

Nghe vậy, người đàn ông quả nhiên bị cô chọc tức.

Huyệt thái dương nhô cao lên, Lục Lập Tiêu lại không thể diễn đạt bản thân không muốn thấy cô bị người đàn ông khác chạm vào, chỉ có thể tìm lý do: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, cô làm với anh ta, sẽ tốn thời gian của tất cả mọi người, vã lại ở đây phòng cách âm không tốt, chúng tôi không muốn nghe live tiếng thịt mỡ lắc giường.”

Thịt mỡ lắc giường? Xem ra tối qua người nghe trộm ngoài cửa đúng là Lục Lập Tiêu.

Anh ta đã bắt mình về để đem tặng cho Diêu Tân Viễn, hôm qua tại sao lại tức giận mà đập vào cửa? Người đàn ông này rốt cuộc đang mâu thuẩn điều gì?

Cùng với nghi vẫn của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu đã lấy áo sơ mi và khăn tấm nhét vào tay cô gái, sau đó đẩy cô vào phòng tắm, rồi khóa cửa từ bên ngoài.

"Ê … thả tôi ra!”

"Tắm xong mới được ra!”

Nghe giọng điệu như ra lệnh của người đàn ông, Kiều Hy tức giận đập lên cửa một cái.

Khốn kiếp! Anh ấy tưởng mình là ai, dựa vào đâu mà cứ dùng cái ngữ khí cao cao tại thượng mà ra lệnh cho cô?

Kiều Hy thề rằng một ngày nào đó cô sẽ kháng cự, sẽ đạp Lục Lập Tiêu dưới chân, để người cao cao tại thượng nếm trải hương vị bị chà đạp trong bùn.

Nhưng trước khi có thể chiến thắng anh ta thì cô phải tắm cái đã.

Khi Kiều Hy tắm xong ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục lập Tiêu cũng vừa tắm xong, đang mặc áo choàng tắm đứng bên cửa sổ để sấy tóc.

Chắc anh ta đến đến phòng kế tiếp để tắm, người đàn ông nhìn thấy cô, hướng về cô móc móc ngón tay của mình, kéo cô gái đến trước máy sấy tóc.

"Để tự mình tôi làm!”

Kiều Hy lấy máy sấy tóc trong tay và lùi lại một bước, cố tránh xa anh ta.

Lục Lập Tiêu cũng không gượng ép gì, anh ngồi xuống giường sau lưng và nhìn lên lưng cô gái.

Cô ấy mặc áo sơ mi của mình, chiếc áo lớn khiến cho hình dáng của cô ấy trông càng thon thả hơn. Chiếc áo xuôi xuống che đến gần đầu gối cô, lộ ra một cặp chân dài trắng nỏn như đôi đủa, xin đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt khỏi cô được.

Đặc biệt là hành động sấy tóc của cô gái, mái tóc được kéo về một bên, để lộ cổ lưng mảnh mai, rất gợi cảm ... rất quyến rũ ...

Tự nhiên, Lục Lập Tiêu cảm thấy không khí nóng của máy sấy tóc đang thổi vào mặt anh, lòng bàn tay anh nóng bỏng, và cổ họng anh khô khốc.

Anh đứng dậy và đi đến phía sau Kiều Hy, đúng lúc cô gái quay người lại, và một nụ hôn rơi vào ngực người đàn ông.

Khiến trái tim anh nóng bỏng.

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nô Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net