Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 231: 70% mất trí nhớ, 30% người thực vật
" Anh không cảm thấy khi bản thân hỏi câu này hơi bị muộn hay sao? " Người đàn ông tóc bạch kim cười mỉa mai nói.
Lê Bá Sâm cười như không cười.
" Lưu Minh Vân, cậu đừng quên bản thân đã sống dở chết dở như thế nào trong thời gian trước kia. "
Người đàn ông được Lê Bá Sâm gọi là " Kevin " và " Lưu Minh Vân " không ai khác chính là anh họ của Lê Bá Sâm, và cũng là người đang bắt cóc Will.
Lưu Minh Vân cắn răng, gầm gừ một tiếng.
" Anh giỏi lắm! "
" Quá khen rồi anh họ! "
Lưu Minh Vân im lặng một lúc nói.
" Anh muốn phẫu thuật thật? "
" Tôi nói dối anh làm gì? "
" Cho dù chết cũng quyết định phẫu thuật? "
" Ừ! "
" Nếu anh kiên trì có thể sống qua cuộc phẫu thuật thì 70% mất trí nhớ tạm thời, 30% người thực vật. "
" Mất trí nhớ tạm thời, kéo dài bao lâu? "
" Cũng không lâu lắm. Dài nhất một năm, ngắn nhất ba tháng. "
" Không có ngắn hơn nữa sao? "
Lưu Minh Vân cười cười nói.
" Có chứ! "
" Thế bao lâu? "
" Trừ phi anh là thần thánh thì không có một biến chứng nào cả. "
Chuyện Lê Bá Sâm bệnh anh biết từ lâu, nhưng Lê Bá Sâm nhất quyết không phẫu thuật, tầm một năm trước...
" Anh mà không phẫu thuật thì nhất định không tốt. "
" Không mượn anh quan tâm. "
" Lê Bá Sâm, anh thật sự muốn chết như vậy? "
" Tôi thà chết cũng không phẫu thuật, chỉ cần trước khi chết cô ấy có thể xuất hiện thì tốt rồi... "
Hiện tại.
Lê Bá Sâm gật đầu, im lặng một lúc lâu mới nói.
" Ừ! Anh nhớ về đây sớm sớm. "
" Biết rồi. "
Lê Bá Sâm và Lưu Minh Vân nói chuyện một lúc thì tắt máy.
Lê Bá Sâm nhu nhu thái dương đau nhức của mình mà đau lòng.
Anh nên làm gì đây... làm gì có thể sống lâu hơn làm gì có thể qua khỏi hết mọi thứ... làm gì có thể tỉnh lại mà không quên đi Tư Noãn Noãn.
- ---
Ở một nơi khác.
Tư Chân Châu vốn còn mơ ước sẽ có thật nhiều người đồng tình, không những thế còn ra sức bênh vực cô thế mà số người bênh vực đồng cảm cô còn không bằng số người lên mạng chỉ trích cô.
Càng đọc bình luận, Tư Chân Châu càng không nhịn được mà tức giận.
Tất cả là tại con tiện nhân Tư Noãn Noãn, cô nhất định không tha cho cô ta.
- --
Tuyết Sương Anh nằm trên giường bên hai mắt khóc để đỏ ửng sưng to. Tư Khả Minh gầy gò ngồi bên cạnh nhìn Tuyết Sương Anh.
" Bà đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. "
Tuyết Sương Anh lắc đầu.
" Ông nói xem, tại sao con gái chúng ta lại biến thành người như vậy! " bà rất ghét Tư Noãn Noãn, thẩm chí bản thân từ giàu có sung sướng biến thành bộ dạng này bà cũng nghĩ mọi chuyện là do Tư Noãn Noãn gây ra.
Nhưng khi đến sống ở nơi cái gì cũng không có và thấy được bộ mặt thật của đứa con gái mà bà ra sức yêu thương cưng chiều từ nhỏ ấy thì bà biết con bà chẳng bằng ai...
Mọi thứ đổ cho nó cũng biến thành công cóc, mọi cố gắng mọi tiền bạc, mọi lòng tin cũng như vậy.
Tư Khả Minh mím môi không nói gì.
Tuyết Sương Anh lại nói.
" Ông nhìn xem đi... tại sao... tại sao con chúng ta lại có thể tàn nhẫn như vậy? Nó nói dối dư luận đã vậy nó còn thuê người đánh tôi để tôi nhập viện, sau đó đổi lại người trên cao đó. "
Hít một hơi sâu, Tuyết Sương Anh lại nói.
" Nó... nó làm như vậy nghĩ qua mặt được ai? Nhất định sớm muộn gì cũng bị trừng phạt. "
Tư Khả Minh thấy Tuyết Sương Anh đang kích động, ông vội vàng trấn an.
" Đừng suy nghĩ vớ vẫn... bà bình tĩnh lại đi, nhất định sẽ có cách giải quyết. "
" Giải quyết? Ông nói đi... giải quyết làm sao nếu nó bị trả thù... huhu... "
" Không phải còn có con Tư Noãn Noãn hay sao? Nó sẽ không ác độc đến nỗi để em gái nó bị trả thù. "
Tuyết Sương Anh nhìn ông chồng của mình, khẽ lắc đầu cười to.
Bà hơn những người phụ nữ khác ở tấm chồng, nhưng cũng vì chồng quá cưng chiều con của bà nên bây giờ mới như vậy nhưng... haha... Tư Noãn Noãn không giết chết Tư Chân Châu đã là rất tốt rồi đừng nói gì đến việc giúp.
Tư Khả Minh nhìn Tuyết Sương Anh như vậy ông đau lòng không thôi.
Phải làm sao đây... phải làm sao để liên lạc Tư Noãn Noãn.