Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Xấu
  3. Chương 2
Trước /15 Sau

Người Xấu

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tô Hòa một buổi trưa cũng chưa thể nghe giảng bài, đặc biệt sợ hãi Chiêm Cẩm Dương sẽ đột nhiên không quy củ, ngày thường tan học cậu đều không đi WC, hiện tại giáo viên vừa nói hai chữ “Tan học” cậu liền vội vã mà chạy đến WC lánh nạn.

Bất quá thời điểm tan học không đơn giản như vậy, Chiêm Cẩm Dương đeo cặp không cho cậu đi: “Đừng vội trở về, tôi mang cậu đi ăn tối.”

Tô Hòa nắm quai đeo cặp lắc đầu.

“Tô Hòa, sao còn chưa đi!” Một giọng nói quen thuộc từ cửa sổ bỗng nhiên truyền đến, Chiêm Cẩm Dương giương mắt nhìn, chỉ là nam sinh diện mạo bình thường khí chất bình thường.

Ánh mắt Tô Hòa hoảng loạn, cũng không phản ứng bạn học kia.

Chiêm Cẩm Dương lại đột nhiên tiến đến ghé vào tai cậu hỏi: “Là nó sao? Giang Chấp?”

Tay nắm quai đeo cặp thật chặt, Tô Hòa hơi hơi gật đầu.

Chiêm Cẩm Dương khinh thường cười, đối với Giang Chấp nói: “mày đi về trước đi, tao cùng cậu ấy còn nợ phải giải quyết.”

Giang Chấp tự nhiên cũng nhận ra trùm trường được nhiều người biết, nghĩ thầm Tô Hòa như thế nào lại đắc tội hắn? Nhưng cậu ta cũng không có ý định bảo vệ Tô Hòa, đeo cặp lên không chào hỏi gì liền đi.

Chiêm Cẩm Dương cũng không biết mình vì sao lại vỗ vỗ lưng Tô Hòa, còn an ủi cậu: “Đừng sợ, nó đi rồi.”

Tô Hòa chỉ muốn lấy cặp của mình: “Tớ có thể trở về không?”

Chiêm Cẩm Dương khoát cặp trên lưng: “Không được, tôi nói cùng đi ăn cơm, cơm nước xong thì về.”

Tô Hòa tiếc núi đem bài tập bỏ vào cặp, nhìn chiếc cặp màu đen treo trên lưng Chiêm Cẩm Dương, cậu chỉ đành không tình nguyện mà đi theo.

Trường học thời gian ăn tối là từ buổi chiều 5 giờ rưỡi đến 7 giờ, lúc này chung quanh quán ăn đều sẽ chen đầy học sinh trung học giống nhau. Trường cấp 2 số 6 còn được mệnh danh là “trường quý tộc”, nơi đây có rất nhiều con nhà giàu phải trả rất nhiều học phí cho trường.

Do đó, các quán ăn nhanh và nhà hàng thức ăn nhanh gần các trường học khác không phổ biến ở đây và mọi người thích gọi đồ ăn từ nhà hàng hơn. Ngay cả nhà hàng thức ăn nhanh kiểu Mỹ như KFC cũng mở cửa hàng cách đó không xa để kiếm tiền từ những sinh viên này

Chiêm Cẩm Dương đưa Tô Hòa vào một chuỗi nhà hàng trang hoàng đẹp mắt có món cá hầm cải chua không tệ lắm.

Hắn đem menu tới trước mặt Tô Hòa: “Muốn ăn cái gì cũng được.”

Tô Hòa đem menu đưa lại cho hắn: “ Ba mẹ còn chờ tớ về ăn cơm.”

“ ngày nào cũng về ăn cơm sao?” Chiêm Cẩm Dương suy nghĩ có thể là nguyên nhân thân thể, cha mẹ cậu không yên tâm.

Tô Hòa gật gật đầu, kỳ thật cũng không phải cần thiết trở về, chỉ là cậu không có bạn bè cùng cậu đi ăn, cậu ở trường học quen biết duy nhất chính là Giang Chấp, cũng chỉ bởi vì nhà cậu ta đối diện nhà cậu mà thôi.

Không phải là không thể đi ăn cùng bạn ở bên ngoài, nhưng cậu không dám cùng Chiêm Cẩm Dương đi chung.

Chiêm Cẩm Dương cũng không ép cậu dùng cơm nữa, mình cũng cầm menu để qua một bên: “Trả lời tôi một cậu, tôi sẽ cho cậu về.”

“Cái gì?” Tô Hòa có chút bất an.

Chiêm Cẩm Dương tiến đến gần cái bàn, đối cậu vẫy vẫy tay: “Cậu tới gần chút.”

Tô Hòa nghiêng đi thân mình đưa tai lại gần, Chiêm Cẩm Dương còn dùng tay che miệng nói bên tai cậu, hỏi: “Cậu cùng nó đã làm mấy lần?”

Tô Hòa đột ngột đứng lên một chút, chân còn không cẩn thận chạm đến bàn, cậu thẹn quá hóa giận mà vươn tay: “Trả cặp lại cho tớ, tớ phải đi về.”

Chiêm Cẩm Dương khoanh tay dựa vào ghế trên: “Trả lời tôi, tôi sẽ đưa cho cậu.”

Tô Hòa cắn chặt răng, cặp cũng không cần, xoay người liền rời đi.

“Đứng lại, tôi cho cậu đi sao?” Chiêm Cẩm Dương âm thanh to lớn vang dội, toàn bộ cửa hàng đều im lặng, Tô Hòa cảm nhận được vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, chân cũng bất động.

Trong nhà hàng gần như đều là học sinh của trường, với danh tiếng của Chiêm Cẩm Dương đương nhiên cũng có người nhận ra hắn, nhưng Tô Hòa không giống hắn, cậu từ nhỏ đã tách biệt với mọi người, cho dù thành tích tốt cũng bởi vì nguyên nhân tính cách khó dung nhập tập thể, hiện nay bị nhiều người nhìn càng thêm quẫn bách.

Có lẽ ngày mai trong trường học mỗi người đều sẽ biết cậu bị Chiêm Cẩm Dương cảnh cáo, nếu là hôm nay cậu bị đánh tại đây, đây là muốn quậy đến cha mẹ cậu làm họ lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn cậu sợ nhất bị đánh, bởi vì lời nói khó nghe chỉ làm cậu thương tâm, người ngoài sẽ không nhìn ra, ngay cả đã chịu xâm phạm, hạ thân sưng đỏ cũng có thể giấu ở phía dưới lớp quần áo, mà bị đánh chịu đau xót càng dễ dàng bị người nhà phát hiện, vạn nhất bị thương ngay mặt, cậu lý do bị thương như thế nào đều nói không được.

Tô Hòa ngoan ngoãn mà ngồi trở về, đầu sắp chôn xuống cái bàn phía dưới, nước mắt lại không thể khống chế mà nhỏ giọt xuống quần đồng phục: “Tớ không nhớ rõ.”

“Không được khóc.” Chiêm Cẩm Dương vừa thấy cậu khóc không hiểu sao bực bội, “Đàn ông con trai, khóc thế giống cái gì!”

Tô Hòa có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, lấy khăn giấy trên bàn xoa xoa đôi mắt.

Chiêm Cẩm Dương lại tiếp tục nói: “Không nhớ rõ vậy chờ cậu nhớ lại mới thôi.” Hắn cầm lấy menu kêu người phục vụ: “Một phần cá hầm cải chua, hơi cay cảm ơn.”

Tô Hòa lại mang theo quái dị ánh mắt nhìn thoáng qua, hắn không nghĩ tới Chiêm Cẩm Dương loại người này cũng sẽ nói “Cảm ơn.”

Trong quán không biết khi nào lại khôi phục náo nhiệt, Chiêm Cẩm Dương cho mình ly trà lúa mạch: “Còn không có nhớ tới sao? Buổi tối không tính trở về ăn cơm? Bất quá tôi cũng chỉ kêu một phần.”

Tô Hòa hít sâu làm chính mình bình phục xuống: “ 16 lần.” Cậu như thế nào lại không nhớ rõ, nghỉ hè lớp 9 năm ấy, cậu đã trải qua một ngày đau khổ nhất trong cuộc đời, sau đó là một lần lại một lần tuyệt vọng.

“nó bắt đầu lúc bao nhiêu tuổi?”

Tô Hòa lại hít sâu một hơi: “Mười lăm.”

Chiêm Cẩm Dương tay đặt dưới bàn không tự giác mà nắm thành quyền, mẹ nó, trên đời này như thế nào có người so với mình còn vô sỉ hơn, người này thế nhưng còn cùng hắn chung trường học, hắn không cho phép loại chuyện này xảy ra, hắn mới là người vô sỉ nhất người xấu nhất!

Chiêm Cẩm Dương bệnh trung nhị nhiệt huyết giống vai ác nam một.

Hắn cầm lấy cặp ném cho Tô Hòa: “Cậu trở về đi.”

Tô Hòa không quên cảm ơn hắn xong liền đi về nhà ăn cơm: “Cảm ơn.”

Chiêm Cẩm Dương không rõ có gì mà cảm ơn: “Đi đường cẩn thận.”

Hắn nói ra liền hối hận, lại tới nữa, Tô Hòa lại lấy cái loại ánh mắt quỷ dị này nhìn hắn: “Còn không mau cút đi.”

Tô Hòa liền cút, ôm cặp sách chạy đến bay nhanh, một hồi Chiêm Cẩm Dương liền nhìn không thấy cậu.

Hôm nay về nhà muộn, cậu dọc theo đường đi đều chạy rất nhanh, thời điểm bò lên trên lầu sáu đã là thở hồng hộc, cửa đối diện liền vào giờ phút này mở ra, Giang Chấp đứng ở cửa: “Ngươi đi đâu? Chiêm Cẩm Dương bắt nạt ngươi?”

Tô Hòa không trả lời hắn, nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, phanh mà một tiếng đóng cửa lại.

Đáp lại cậu chính là so với mình tiếng đóng cửa còn lớn hơn một tiếng “Phanh”.

Mẹ Tô đang ở phòng bếp hầm canh: “Ai da, hôm nay gió lớn, cửa đều bị gió thổi đến vang, Tiểu Hòa lần sau đóng cửa nhẹ lại, làm mẹ hết hồn.”

“Dạ biết.” Tô Hòa tháo cặp xuống, chuẩn bị rửa tay ăn cơm chiều.

Mẹ Tô đang muốn hỏi cậu hôm nay sao về trễ, ngẩng đầu lại nhìn đến Tô Hòa đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đôi mắt như thế nào khóc thành như vậy?”

Tô Hòa thần sắc bình thường mà rửa sạch tay, ngồi vào trên bàn cơm cầm bát cơm: “Thi kiểm tra giữa kỳ không tốt, rớt một điểm.”

Mẹ Tô còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe được cậu nói như thế mới nhẹ nhàng thở ra: “Con áp lực quá rồi, thi không được hạng nhất thật sự không quan trọng như vậy, con phải thả lỏng tinh thần mới được.”

“Dạ.” Tô Hòa ăn một miếng cơm.

“Lần sau đừng khóc khóc nữa, có lui bước mới có tiến bộ, con cũng phải nhường người khác hạng nhất a, bằng không người khác hạng nhì nhiều quá sẽ bị đè nén a!” Mẹ Tô tận lực giảng dạy cậu, cô cảm thấy Tô Hòa tính cách quá buồn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thân thể, khi còn nhỏ không có như vậy, chờ tới tuổi dậy thì rồi mới hiểu chính mình cùng người khác không giống nhau, liền hoàn toàn trở thành một cái hũ nút.

“Dạ, hôm nay ba lại tăng ca sao?”

“Cũng không phải, mẹ con mình ăn trước đừng để ý ba con, lát ba con trở về hâm đồ lại ăn.” Mẹ Tô múc cho mình một chén canh, cô gần đây giảm cân, buổi tối đều không ăn cơm, chỉ ăn chút rau dưa và nước canh.

Tô Hòa ăn xong thật nhanh cầm cặp trở về phòng làm bài tập, hôm nay bài tập có hơi nhiều, cậu lại về trễ, tới 9 giờ tối mới đi tắm rửa.

Ngày hôm sau lần đầu tiên cậu đi trễ, lúc trước cậu đều là người đến trường học sớm nhất, sớm hơn cả lớp trưởng đi sớm phụ trách mở cửa phòng học. Trong đó nguyên nhân rất lớn là vì trốn Giang Chấp, cậu sợ gặp được Giang Chấp bị cậu ta lôi kéo cùng nhau đi học, sau đó luôn đối với cậu động tay động chân.

Hôm nay cậu nghe động tĩnh cách vách, chờ Giang Chấp ra cửa mới thu bài tập và đến trường.

Đến phòng học, cậu phát hiện Chiêm Cẩm Dương chưa tới, yên lặng thở phào nhẹ nhõm lấy bài tập ra.

“Bạn cùng bàn, cho tớ mượn bài tạp chép.” Chu Sâm hiện tại tuy rằng dọn xuống dưới, nhưng xưng hô cũng không có sửa đổi.

Tô Hòa đưa bài tập toán cho cậu ta, Chu Sâm thành tích cũng không tệ lắm, nhưng bài tập toán làm mệt vừa phí thời gian, bình thường cậu ta sẽ tới lớp sớm tìm Tô Hòa coppy.

“ hôm nay sao cậu tới muộn thế, lát nữa còn giờ tự học buổi sáng, tớ sợ là tớ chép không kịp.” Chu Sâm cầm sách bà tập toán, trực tiếp ngồi chỗ của Chiêm Cẩm Dương.

Tô Hòa lo lắng nói: “Sắp bắt đầu tiết học, Chiêm Cẩm Dương nhìn thấy cậu ngồi chỗ của hắn sẽ khó chịu đó ……”

Chu Sâm vội vàng viết nhanh: “Này cậu cũng không biết đi, Chiêm Cẩm Dương làm sao tới sớm tự học a, tiết đầu đều không nhất định đến kịp.”

Tô Hòa thiếu chút nữa đã quên, lúc trước cậu ở lớp học cũng chưa gặp qua Chiêm Cẩm Dương mấy lần.

Chuông tự học buổi sáng vang lên, lớp trưởng rời đi thu bài tập, Chu Sâm còn một tờ nữa, vừa chép bài vừa tranh cãi với lớp trưởng kéo dài thời gian, cuối cùng nộp vở cho lớp trưởng, một khắc trước khi chủ nhiệm lớp tới.

Chủ nhiệm lớp giẫm lên đôi giày cao gót nhỏ, rất hài lòng với tiếng đọc sách trong lớp, sau đó kêu tên Tô Hòa.

“Tô Hòa, ngày hôm qua cô nghe giáo viên vật lý nói, Chiêm Cẩm Dương nếu khăng khăng ngồi cùng cậu cô nói cũng không có biện pháp, các em đại khái cũng biết thân phận của bạn ấy, cô cho dù làm giáo viên cũng không thể đắc bạn ấy. Nhưng nếu bạn ấy bắt nạt em, em nhất định phải nói với cô, cô sẽ nghĩ cách giúp em, được không?” Chủ nhiệm lớp mới đầu 30 tuổi, và cô đối với thế giới kẻ mạnh làm vua cũng thật bất đắc dĩ, nhưng cô phải tuân theo luật chơi trong xã hội hiện đại.

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Copyright © 2022 - MTruyện.net