Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Quốc vương, tiểu hồ ly này tuyệt đối không thể lưu lại!”
Long Đan Thanh vừa bước ra cửa phòng thì một đám người liền vây quanh hắn.
“Các người làm gì vậy?” Hắn lạnh lùng nhìn Long Quan Ngữ cùng quan viên.
Long Quan Ngữ đi lên trước “ Quốc vương, tiểu hồ ly kia tuyệt đối không thể lưu lại. Huynh che chở nàng như vậy sẽ khiến nhiều người tức giận! Vạn nhất dân chúng yêu cầu chúng ta nhất định phải giao yêu nữ kia ra, đến lúc đó sẽ nổi loạn!” Long Quan Ngữ tức giận nói, không hiểu một người luôn lý trí, tỉnh táo như Long Đan Thanh vì sao lại cứ khăng khăng một mực như thế?
Hắn càng thêm khẳng định Long Đan Thanh bị yêu nữ kia đầu độc!
Long Đan Thanh vẫn trầm mặc không nói.
“Quốc vương, hôm nay chẳng những các quốc gia đều kín đáo phê bình chúng ta mà ngay cả dân chúng cũng có nhiều câu oán hận với người, điều này đối với vị trí của người có ảnh hưởng rất lớn. Nếu như người không giao yêu nữ kia ra, sợ rằng nhân dân sẽ không phục tùng người, đến lúc đó chẳng những ngôi vị quốc vương này không giữ được, mà cả yêu nữ kia cũng không cứu được!” Tướng quốc trung thành khuyên bảo.
“Các ngươi đang uy hiếp ta?” Long Đan Thanh lẳng lặng mở miệng, từ trên mặt không nhìn ra được bất cứ biểu hiện gì.
Hắn như không có chuyện gì xảy ra làm Long Quan Ngữ càng tức giận.
“ Huynh quả thật hết thuốc chữa rồi! Huynh đã bị yêu nữ kia mê hoặc, cho nên không biết mình đang làm gì…. Chẳng lẽ huynh đã quên mất nàng ta chính là hung thủ giết Vương huynh? Huynh không những không thay Vương huynh báo thù ngược lại còn yêu yêu nữ tà ác kia… Huynh không cảm thấy có lỗi với Vương huynh sao?”
Hắn tức giận nhìn Long Đan Thanh, Long Đan Thanh cũng nhìn hắn nhưng không mở miệng nói nửa câu.
Tất cả mọi người đều yên lặng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Long Đan Thanh, quả thật đem hắn trở thành tội nhân thiên cổ.
Long Đan Thanh biết mình nên mở miệng nói cái gì đó, nhưng hắn chính là không giao Lãnh Diễm ra được----
Lúc này, thái y mở miệng “ Ta nghĩ, tạm thời vẫn không nên giao Lãnh Diễm cô nương ra.”
“Thái y, ngay cả ngươi cũng bị yêu nữ kia mê hoặc sao?” Long Quan Ngữ rống lên.
“Không. Chẳng qua là hiện tại cô nương ấy có thai---”
“Nàng có thai?” Long Đan Thanh như bị điện giật mà chấn động, tất cả mọi người ở đây cũng nghị luận rối rít.
“Vâng. Lúc lão thần chữa thương cho cô nương ấy thì phát hiện cô ấy có thai.”
“Đứa con trong bụng tiểu hồ ly cũng là tiểu tiểu hồ ly…”
“ Đứa con trong bụng nàng là người kế vị tương lai của Chu quốc!” Long Đan Thanh lớn tiếng cắt đứt lời nói của mọi người, vẻ mặt kiên định tuyên cáo.
“ Nhưng, quốc chủ, phụ thân của đứa trẻ không nhất định là người! Yêu nữ kia dâm đáng càn rỡ như vậy, không biết có bao nhiêu nam nhân….” Tướng quốc nói.
“Đứa con trong bụng nàng là của ta.” Long Đan Thanh kiên định nói.
“Tại sao huynh có thể xác định như vậy?” Long Quan Ngữ hỏi.
“Chỉ bằng ta là nam nhân duy nhất của nàng.” Long Đan Thanh cũng không nhịn được nữa, quát lên với Long Quan Ngữ “ Đệ rốt cuộc có phải huynh đệ của ta hay không? Vì sao khắp nơi đều phản đối ta?”
“Đệ coi huynh là huynh đệ, mới không muốn huynh bị yêu nữ kia mê hoặc! Huynh bị mất phương hướng nên mới làm ra chuyện sai như lúc trước, đem nàng giao ra đi! Chỉ có giết nàng, dân chúng mới có thể trở nên bình thường, huynh cũng có thể báo thù cho Vương huynh!” Long Quan Ngữ nói lời thật lòng, trong mắt có chút bi thống(bi thương + thống khổ)
Long Đan Thanh nhẹ vỗ huyệt thái dương đang phát đau “ Vì huyết mạch Chu quốc, ta sẽ không giao nàng ra. Từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn đến một sợi lông của nàng, nếu không tự gánh hậu quả!” Hắn bỏ lại một câu như vậy, không quay đầu lại rời đi.
Mọi người thập phần khó xử, không biết phải làm sao cho phải.
Nhưng bọn họ đều thập phần hiểu rõ, hiện tại tuyệt đối không thể đụng vào Lãnh Diễm.
Không chỉ….. mà còn là vì hiện tại nàng đang có thai---- cho dù không có hài tử, Long Đan Thanh cũng không cho phép bất cứ kẻ nào động đến nàng.
Sự thật bày rõ ngay trước mắt-----
Long Đan Thanh yêu Lãnh Diễm.