Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Phúc của tôi? - Đúng _ tôi cố gắng lôi hai tay của mình ra mà sao lại khó khăn đến thế.
- Cậu có biết hôm qua tôi đã phải khổ sở đến mức nào khi chờ cậu ko? _ ko cãi được tôi nên cậu ta đành chuyển sang chủ đề khác.
- Ồ, hình như bạn gái của cậu còn nhận giải học sinh giỏi văn cơ mà, sao cậu ko đi nhờ đi.
- Tôi ko thích _ cậu ta càng nắm chặt tay tôi hơn.
Mẹ ơi đau quá đi mất! ( con nhớ mẹ).
- Vậy để tôi gọi Lâm Luti đến cho cậu nhé.
Rõ ràng vác cái mặt mẹt về trường cũ là để gặp Long, thế mà lại gặp được cái tên trời đánh kia.
- ĐỪNG CÓ NHẮC TỚI HAI TỪ LÂM LUTI TRƯỚC MẶT TÔI_ trời cậu ta dám hét thẳng vào mặt của tôi.
- Cậu nghĩ cậu biết gì về Lâm, cứ làm như mình đúng tất cả vậy _ Trình Anh buông tay tôi ra, mỉa mai nói tôi.
- Ờ, tôi ko biết gì nhưng ít nhất tôi biết hai người yêu nhau, là một cặp trai tài gái sắc, được chưa?
- Vậy cậu có biết tại sao chúng tôi lại chia tay ko? _ làm sao tôi biết mà hỏi tôi.
- Biết chết liền _ tôi phụng phịu quay mặt ra chỗ khác.
Cũng nhờ quay mặt đi mà tôi tia được ngay bạch mã hoàng tử ở đằng sau. Long kia rồi, tôi vẫy vẫy tay như được vàng ra hiệu cho Long. Cậu ấy đã tìm ra tôi, dĩ nhiên tôi chạy béng đến chỗ Long. Và tôi vô tình hất cánh tay của Trình Anh từ vai tôi rơi vào ko khí.
Sau đó Trình Anh nắm chặt bàn tay lại, hướng mắt về phía chúng tôi, ánh mắt có cái nhìn xa xôi lắm!
- Rồi cậu sẽ hối hận _ đó là câu nói cuối cùng tôi được nghe trong ngày của cậu ta.
Dù vậy tôi hồn nhiên như con điên khi vớ được Long.
- Cậu làm gì mà để người ta phải chờ lâu thế? _ quá là lâu luôn í.
- Xin lỗi Thư nhe, Long vừa mới kiểm tra, đề khó kinh khủng.
- Thế cậu có làm được ko?
- Chuyện nhỏ như con thỏ _ Long tự đắc cầm tay tôi đi xuống cầu thang.
- Mình đi ăn sữa chua mít nhen _ dắt xe ra khỏi cổng, Long đã khơi dậy niềm ham muốn ăn uống của tôi.
- OK.
Trong khi tôi đi ăn cùng Long thì tên Trình Anh có vẻ hơi thích nhiều chuyện thì phải? Bởi vì cậu ta ngang nhiên cưỡi con xe SH phóng thẳng cổ vào nhà tôi. Và bố mẹ dù vẫn còn bực chuyện nhưng vẫn nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời ra chào đón.
- Cháu vào nhà đi.
- Thưa chú, cháu có việc gấp nên sẽ nói nhanh thôi.
- Vậy có chuyện gì?
- Cháu muốn Thư kèm cháu môn văn vào ba buổi một tuần có được ko?
- Dĩ nhiên là được rồi, chú còn phải cảm ơn cháu nhiều là _ bố đã hãnh diện đánh yêu hai phát vào lưng Trình Anh.
- Nhờ chú thông báo hộ cháu, cháu xin phép.
Khi Trình Anh đi khỏi, bố tôi ko khỏi thở dài nhìn mẹ tôi.
- Nếu thằng Trình Anh là con rể chúng ta thì tốt biết mấy.
- Ông ko thể phân biệt giàu nghèo như vậy? _ mẹ tôi bênh vực cho Long.
- Ý tôi ko phải vậy?
- Thế ý ông là gì?
- Bà ko nhớ vụ đi xem bói sao? _ lúc này sắc mặt ông trắng bệch.
- Ôi giời chỉ là mê tín, ông đừng suy nghĩ nhiều quá!