Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tịnh Nhu đang đưa muỗng canh lên miệng định ăn tiếp, đúng lúc này cánh cửa phòng làm việc của cô mở ra, Đường Lệ vừa đi vừa cúi mặt phủi chỗ áo ướt vì lúc nãy đi ngoài trời mưa, bà không nhìn cô nói.
“Sao con lại thuê công ty ở chỗ khuất thế này? Mẹ tìm lâu lắm mới ra đó. Người mẹ ướt hết rồi này…”
Tịnh Nhu thấy Đường Lệ đến, cô giật mình đứng bật dậy. Tịnh Nhu lộ ra nét mặt căng thẳng, cô lo lắng bởi vì Diệp Tư Thành đang ở đây, lỡ như mẹ cô nhìn thấy anh ta thì sao đây…
“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?”
Đường Lệ điềm nhiên bước dần đến bàn làm việc của cô, cũng bởi vì hiện giờ Diệp Tư Thành đang đứng xoay lưng lại với bà nên bà cũng không để ý.
“Công ty của con gái mẹ mà mẹ không được đến sao? Con mở công ty lâu như vậy, mà người làm mẹ này cũng chưa từng đến đó! Sẵn tiện nay mẹ mang ít sốt thịt bò cho con và Nhất Nam này”
Lúc này, Đường Lệ mới ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh Nhu, bà phát hiện có một bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng đó. Bà bất giác thốt lên.
“Ơ… con đang bận à?”
Diệp Tư Thành nghe vậy liền xoay người lại, mỉm cười chào hỏi.
“Chào cô”
Đường Lệ nhìn gương mặt của người đàn ông này mà sững sờ, chiếc giỏ trên tay bà đột nhiên rơi xuống, mắt bà mở lớn kinh ngạc. Nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng Tịnh Nhu lúc này đã thành hiện thực. Đường Lệ đã biết đến sự có mặt của Diệp Tư Thành ở đây rồi…
Diệp Tư Thành từ từ cúi xuống nhặt chiếc giỏ lên giúp Đường Lệ, anh ta đương nhiên nhìn ra nét mặt kinh ngạc của người phụ nữ đứng tuổi này. Anh ta lo lắng hỏi thăm.
“Cô ơi, cô sao vậy?”
Đường Lệ lúc ấy vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng khi nghe được lời hỏi han từ phía Diệp Tư Thành, bà lúng túng nói lắp.
“Tôi… tôi không sao”
Tịnh Nhu rời khỏi bàn làm việc, đi đến bên cạnh Đường Lệ giới thiệu.
“Mẹ… đây là sếp Diệp, một khách hàng mới của công ty con”
Tịnh Nhu không muốn Đường Lệ phải suy nghĩ nhiều, cô quay sang đuổi khéo Diệp Tư Thành.
“Nếu anh không còn chuyện gì nữa vậy thì cứ về trước đi”
Diệp Tư Thành ỉu xìu ra mặt.
“Tôi đến bàn chuyện hợp tác với cô, còn chưa bàn xong sao có thể đi được chứ?”
Sau đó, Diệp Tư Thành không để ý Tịnh Nhu nữa mà quay ngoắt sang giới thiệu bản thân với Đường Lệ.
“Chào cô, cháu là Diệp Tư Thành, là bạn của Đường Tịnh Nhu ạ”
Đường Lệ hoang mang nhìn Diệp Tư Thành, bả vai của bà run lên nhè nhẹ. Bà cứ cúi thấp đầu xuống, không dám đối diện trực tiếp với Diệp Tư Thành. Anh ta tất nhiên đã nhìn ra liền mở lời.
“Cô Đường, hình như mẹ cô đang lạnh, để tôi đi chỉnh điều hoà”
Tịnh Nhu biết Đường Lệ đang bối rối vì chuyện gì, cô giang tay ôm bả vai của bà.
“Mẹ?”
“Mẹ không sao đâu”
Tịnh Nhu nghe vậy cũng không muốn hỏi thêm, cô dìu Đường Lệ ngồi xuống ghế sofa, Diệp Tư Thành sau khi chỉnh điều hoà cũng ngồi xuống cạnh họ, anh ta niềm nở trò chuyện với Đường Lệ.
“Cô ơi, cô cứ gọi cháu là tiểu Diệp hay Tư Thành cũng được ạ”
“Được, Tư Thành”
Diệp Tư Thành ngượng ngùng có lẽ là vì hôm nay đột nhiên lại gặp được mẹ của cô trong tình huống như thế này. Anh ta đưa ra trước mặt bà bát canh gà hầm rồi nói.
“Cô ăn cơm chưa ạ? Cháu có mang một chút canh gà hầm cho Tịnh Nhu, cô cũng ăn chung nhé ạ”
Đường Lệ không đón lấy bát canh gà hầm mà liền quay sang nhìn Tịnh Nhu bâng quơ nói.
“Cô chưa từng nghe Tịnh Nhu nói rằng con bé có một người bạn như thế này”
“Ừm… thật ra cháu mới quen cô ấy được vài hôm thôi. Trước đó Tịnh Nhu cứu cháu một mạng, đưa cháu đến bệnh viện kịp thời. Cháu cảm kích cô ấy, thường xuyên qua lại lên thân luôn ạ”
Đường Lệ nghe vậy khá căng thẳng, bà máy móc quay sang nhìn Diệp Tư Thành hỏi.
“Đi bệnh viện? Bệnh nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, sắp khoẻ rồi ạ”
Diệp Tư Thành không biết vô tình hay cô ý mà lời nói và hành động của anh ta giống như kiểu đang cố lấy lòng Đường Lệ, anh ta nhân cơ hội có mặt trưởng bối ở đây liền ủ rũ.
“Cô ơi, mấy ngày gần đây cháu thường xuyên lui đến Tinh Nghệ khá nhiều, cháu thật sự muốn hợp tác với Tịnh Nhu, nhưng có vẻ cô ấy vẫn luôn không cho cháu cơ hội, cô có cách gì khuyên cô ấy giúp cháu không ạ?”
Đường Lệ chỉ nghe có vậy liền quay sang mắng nhẹ Tịnh Nhu.
“Tịnh Nhu, con như vậy là không đúng rồi. Nói sao thì Tư Thành cũng là khách hàng mà, sao con có thể từ chối người ta như thế chứ?”
Tịnh Nhu nãy giờ vẫn giữ im lặng, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt ủ dột của Diệp Tư Thành mà ngứa mắt, thầm rủa trong lòng. Đm cái tên mặt dày này, sao anh ta lại có thể làm đến mức này cơ chứ? Mấy ngày này anh ta bám đuôi không chịu buông tha cho cô, bây giờ lại còn nói với mẹ cô là bạn bè thân thiết với cô nữa chứ? Thân chỗ nào? Thân lúc nào đây? Đi than vãn với mẹ cô để bà ấy rủ lòng thương ư?
Rồi còn mẹ cô nữa chứ… Tịnh Nhu phát hiện thái độ của bà hôm nay rất khác lạ. Trước đây rõ ràng bà nhất quyết không muốn cô tiếp xúc với người nhà họ Diệp cơ mà? Sao giờ lại tỏ thái độ như vậy chứ? Lại còn nói đỡ cho Diệp Tư Thành nữa?
Tịnh Nhu hít một hơi dài rồi thở nhẹ ra, cô giữ thái độ lạnh nhạt liếc Diệp Tư Thành một cái rồi lại cúi thấp mặt xuống nói với mẹ mình.
“Mẹ à, dạo gần đây con đã nhận rất nhều dự án gấp rồi, thật sự không có thời gian và sức lực để chu toàn việc hợp tác với anh ta”
Diệp Tư Thanh không có ý định bỏ cuộc, anh ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt thành khẩn.
“Việc hợp tác của tôi không gấp. Cô cứ kí hợp đồng trước với tôi, rồi mình bàn chuyện hợp đồng sau cũng được”
Đường Lệ thay vì phản đối thì lại quay sang cố thuyết phục Tịnh Nhu giúp Diệp Tư Thành.
“Đúng đó Tịnh Nhu, mẹ thấy Tư Thành là một cậu bé tốt, hay là con cho cậu ấy một cơ hội để hợp tác đi”
“Nhưng…”
Tịnh Nhu vốn định từ chối nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được ánh mắt ra hiệu của mẹ mình, tựa như bà ấy đang muốn cô nhanh chóng đồng ý vậy. Tịnh Nhu không hiểu sao mẹ cô lại làm vậy, nhưng hiện giờ có Diệp Tư Thành ở đây nên cô cũng không tiện hỏi. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô cũng gật đầu.
“Thôi được rồi, vậy phiền sếp Diệp ngày mai đem hợp đồng đến Tinh Nghệ, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn”
Sau đó, Tịnh Nhu để Đường Lệ ở trong phòng, còn cô đi xuống tiễn Diệp Tư Thành. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, Tịnh Nhu đứng ở cửa nói.
“Đi đường cẩn thận”
Diệp Tư Thành thấy Tịnh Nhu không đoái hoài gì đến anh ta, cô vừa xoay lưng định đi vào bên trong, anh ta ngay lập tức tiến đến nắm lấy bàn tay cô.
“Tịnh Nhu, tôi có chuyện muốn nói với cô”
Tịnh Nhu nhíu mày vì cái nắm tay đường đột của Diệp Tư Thành, cô không kiêng nể gì anh ta liền hất mạnh bàn tay ấy ra lạnh giọng.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Tư Thành thấy bản thân mình có vẻ quá vội vã liền lên tiếng xin lỗi, lúc sau anh ta xoay người đứng đối diện với cô mà bày tỏ.
“Tịnh Nhu, con người tôi không biết ăn nói cho lắm nên tôi xin phép nói thẳng luôn nhé”
“Tôi thích cô, không biết cô có thể cho tôi cơ hội được làm bạn trai của cô được không?”
Tịnh Nhu nghe được lời bày tỏ của Diệp Tư Thành mà trừng lớn mắt, chuyện này đối với cô mà nói… nó quá hoang đường, tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra. Diệp Tư Thành thấy cô cứ cúi mặt không nói gì, anh ta hiếu kì cất lời.
“Tịnh Nhu, cô sao vậy?”
Tịnh Nhu ổn định lại tinh thần, ngước mắt nhìn Diệp Tư Thành, ánh mắt lộ ra tia chán ghét, giọng nói mang thập phần sự khó chịu.
“Anh Diệp, tôi đã có bạn trai rồi, mong anh đừng nói với tôi những lời đó nữa”
“Còn nữa, tính luôn hôm nay thì chúng ta mới chỉ gặp nhau có bốn lần, cũng không thân thiết cho lắm, anh vẫn nên gọi tôi là cô Đường thì hơn”
“Tôi…”
Nét mặt của Diệp Tư Thành khi nghe lời từ chối thẳng thừng của Tịnh Nhu có hơi sững lại, anh ta gượng gạo nói.
“Xin lỗi, vậy chuyện hợp tác thì…”
Tịnh Nhu xoay người bước vào bên trong, cô không quay mặt lại mà vừa đi vừa nói.
“Nếu thật sự anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi thì đương nhiên là được”
“Nếu không còn gì thì mong anh về cho, tôi không thể tiễn anh được nữa… xin thứ lỗi cho sự thất lễ này…”
Diệp Tư Thành nhìn bóng lưng của Tịnh Nhu dần biến mất khỏi tầm mắt mình, lúc này đôi lông mày dày của anh ta mới có đôi phần giãn ra, anh ta cười khổ lẩm bẩm nói một mình.
“Như vậy là được rồi…”
______________
P/s: Tiên sư bố cái thằng này… 4 ngày mà cứ ngỡ 4 năm không bằng vậy… cơ hội ghê
Tốt nhất đừng để anh Dương tôi biết nếu không thì…xác định đi là vừa