Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên đèn được bật sáng lên.
Từng dây đèn màu lần lượt sáng lên, phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi còn có vẻ quỷ dị đáng sợ đã trở lại một khung cảnh tuyệt đẹp của trần gian.
Máy quay một lần nữa tập trung vào người đẹp quyến rũ ở trung tâm.
[ Phù...cuối cùng cũng sống lại. ]
[ Ngắm người đẹp thật là rửa mắt. ]
[ Cục cưng Tinh Tinh, hứa với em, lần sau chị đừng quậy phá âm phủ nữa, được không? ]
[ Đúng vậy, tôi e rằng tất cả da gà trong đời tôi đều góp phần vào chương trình ngày hôm nay rồi. ]
[ Kinh khủng như vậy sao, những người đam mê tâm linh kiểu, cái này còn không không được tính là món khai vị nữa. ]
[ Tôi thì khác, tôi không sợ chuyện ma mà sợ tiếng hét, tiếng hét chói tai của ba cô gái kia gần như khiến tôi mất hồn. ]
[+1 ]
Anh quay phim ở phía sau dường như rất hiểu tâm lý của các khán giả, bắt đầu zoom cận cảnh vào từng khách mời.
Thế là các khách mời vẫn còn đang chìm trong tàn dư còn dư lại của câu chuyện ma, mà mất cảnh giác để bị quay cận cảnh.
Giang Vũ: Mỉa mai.
Cố Giao: Bình thản.
Lâm Dao: Méo mó.
Sầm xuân: Méo mó.
Văn Gia: Vừa méo mó vừa phấn khích.
Tần Lộ Lệ: Tôi hơi sợ.
Tô Yểm Tinh: Vô cảm.
Mà khi máy quay hướng đến khuôn mặt của Lục Dã, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai đó.
Anh có làn da trắng lạnh, các đường nét trên khuôn mặt gần như có chiều sâu giống như con lai, không hoàn toàn giống như những khuôn mặt vô cùng cao cấp, quai hàm bầu bĩnh làm anh trông giống một đứa trẻ đáng yêu.
Dường như anh cảm nhận được máy quay đang nhắm vào mình, thậm chí anh còn hướng mắt về phía máy quay và tỏ vẻ mãn nguyện.
[ A a a a a chết mất! ]
[ Mẹ ơi người đàn ông này đang quyến rũ tui! ]
[ Lục Dã, anh không biết anh đẹp trai như thế nào sao? Anh còn cười nữa chứ, mẹ ơi, tôi chịu không nổi rồi, tôi sắp đau tim rồi... ]
Sau khi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai này, có nhiều người còn khen ngợi nó.
[ Không hổ là anh Lục của tôi, còn có thể ung dung ăn kẹo nữa chứ, đúng là người gan lớn, không sợ! ]
[ Nhưng thứ làm tôi tò mò là anh Lục đang ăn kẹo gì. ]
[ Tôi muốn mua nó. ]
[+1. ]
Có người chú ý đến tay phải đang để trên bàn của Lục Dã đang nghịch ngợm ngắt cầm một tờ giấy, mặc dù không xác định được nó là cái gì, chỉ có thể thấy được một góc hoa văn, nhưng bọn họ vẫn tải về để post lên mạng hỏi.
Một lúc sau, một số cư dân mạng đã nhận ra nó.
Kỳ lạ là loại kẹo này không hề đắt, là loại kẹo dẻo, có nhãn hiệu trong nước.
[ Làm tôi nhớ lại hồi nhỏ. ]
[+1. ]
[ Hồi nhỏ tôi rất thích ăn nó, nhưng tiếc là không biết từ bao giờ tôi không còn ăn nữa, chắc là khi các nhãn hiệu màu mè của nước ngoài tràn vào, tôi cũng không mua nữa. ]
[Tôi biết nhãn hiệu này! Mỗi lần tôi đi ngang qua góc phố đều sẽ mua một gói ăn, nhiều năm trôi qua rồi, trong tình hình rất nhiều thứ đều bắt đầu bị ăn bớt ăn xén, chỉ có mùi vị của nhãn hiệu này là mãi không thay đổi, công ty rất có lương tâm, nhưng tiếc là cũng rất lãnh đạm. ]
[ Không ngờ ảnh để lại là người hoài niệm như vậy. ]
[ Biết rồi, giờ tôi sẽ đi mua ngay! ]
Bởi vì các khán giả quá nhiệt tình, họ đã bán hết tất cả các hương vị trong cửa hàng trực tuyến của thương hiệu 'Ba Ba' chỉ trong mấy giây, và còn đăng thông báo đặt hàng trước trong một thời gian.
Chủ sở hữu thương hiệu 'Ba Ba' thậm chí còn cảm ơn ảnh đế trên Weibo chính thức, thậm chí còn gửi mười hộp kẹo hoa quả cho tổ chương trình, điều này không được nhắc đến ở phía sau.
Mà bên này, chỉ có Lục Dã vẫn chưa kể chuyện ma.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác để nhìn anh.
Lục Dã không mở miệng, anh chỉ thản nhiên đối mặt với mọi người: "Lục lão sư?" Sầm Xuân tò mò nhìn anh: "Đến phiên anh rồi."
Lục Dã kéo dài giọng "Ồ" Ngay khi anh định mở miệng nói, giọng nói của đạo diễn Thô ở bên ngoài lại vang lên: "Các vị khách mời, vì một xã hội hài hòa và xem trọng khoa học, vì sự ổn định lâu dài của phòng phát sóng trực tiếp, phân đoạn này nên kết thúc tại đây."
Lâm Dao "À" một tiếng: "Đạo diễn! Không ai như ông đâu! Tôi rất tò mò không biết anh Lục kể chuyện sẽ như thế nào!"
Cố Giao nói: "Tam đồ, cô nghĩ thử xem, Lục lão sư diễn hay như vậy, nếu kể chuyện ma nhất định sẽ đáng sợ hơn Giang Vũ gấp trăm lần, cô chắc chắn muốn nghe không?"
"Không, không, không, quên đi, quên đi." Lâm Dao vội vàng xua tay, nghĩ đến kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Lục Dã trên màn ảnh, cô ấy rợn cả tóc gáy: "Tôi không nên nghe thì hơn."
Cô ấy ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đạo diễn Thôi lại nói: "Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hòa."
Toàn bộ màn đạn đều nhảy [hahaha].
[ Chắc là bị cảnh cáo rồi đúng không, sao đột nhiên đạo diễn Thôi lại ngoan ngoãn như vậy. ]
[ Tới giờ mà phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa bị chặn, tôi vẫn luôn cảm thấy đó là một kỳ tích. ]
[ Chắc chắn đạo diễn Thôi hẳn đã dùng năng lực của đồng tiền rồi. ]
Thế là phần kể chuyện của Lục Dã đã kết thúc như vậy.
Anh lộ ra biểu cảm tiếc nuối.
Tô Yểm Tinh:...
Lúc nãy cô không nên đồng tình với anh.
Lúc này, kim đồng hồ đã lặng lẽ điểm chín giờ.
Những người trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi, nhưng những khách mời đều đã mệt mỏi rồi, dù họ đã quen đối mặt với ống kính, nhưng tiếp xúc với ánh sáng cường độ cao như vậy vẫn khiến họ cảm thấy quá căng thẳng.
Vì vậy, đạo diễn đã hô dừng.
[ Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là hết. Ngày mai, tập đầu tiên của chúng tôi sẽ được phát sóng lúc 8 giờ tối trên đài hoa quả. Đến lúc đó còn có ngoại truyện, xin hãy đón chờ. ]
Trước khi màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp sắp chuyển sang màu đen, tin nhắn này đã xuất hiện dưới dạng màn hình công khai.
Khán giả nhìn thấy hai từ "Ngoại truyện" cộng với thông tin giấu tên mà họ chưa xem lần trước.
[ Tổ chương trình thật là xảo quyệt. ]
[ Ngủ không nổi. ]
[ A a a, thông tin giấu tên rốt cuộc là sao thế, còn ngoại truyện gì nữa, tổ chương trình không có lòng người, tôi mà thi thất bại là do các người hại hết!
Giữa sự bất bình của khán giả, phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng đã tối đen.
[...]
[ Được rồi, ngủ thôi, vì cái mạng chó này. ]
[ Đặt đồng hồ báo thức đi, sáng mai lại đến đây ngồi thủ. ]
*
Lúc này, các nhân viên công tác bắt đầu phát lại điện thoại di động của họ.
Mặt của các khách mời đều rất mong đợi.
Không còn cách nào, thế giới này có thể không có tình yêu, nhưng nhất định phải có điện thoại di động.
Cuộc sống không có điện thoại di động là cuộc sống cô độc.
Tô Yểm Tinh cầm lấy điện thoại của mình, né tránh nụ cười "hi hi hi"kỳ lạ của Lâm Dao, rồi một mình bước vào phòng.
Vừa mới mở ra, lại có một cú sốc dữ dội khác.
Tô Yểm Tinh đã quen với việc chờ đợi cơn sốc qua đi.
Hôm nay cô không cần thu dọn hành lý, vậy nên cô có rất nhiều thời gian.
Cô dứt khoác đọc những dòng tin nhắn mà hôm qua cô chẳng thèm đọc.
Một số là do đối tác cũ gửi đến, thậm chí còn có tin nhắn của đạo diễn Thái:
[ Tiểu Tô à, không tệ nha, tôi đã xem chương trình rồi, cố lên. Xem ra cô vẫn tiếp thu lời tôi nói, tìm một người đàn ông tốt rồi yêu đương, tôi thấy cậu Lục Dã kia cũng rất tốt, tôi chờ cô ra mắt ca khúc mới. ]
Tô Yểm Tinh:...
Chỗ nào tốt vậy.
Tuy cô vẫn trả lời [ Được rồi, cảm ơn đạo diễn Thái. ] và thêm một icon mặt cười ở cuối câu.
Đối với những lời chế giễu của các đối tác làm việc khác, cô vẫn bỏ qua tất cả.
Xem như là cô chưa thấy đi.
Số còn lại do người nhà gửi.
Người gửi nhiều nhất là Đàm Tiểu Nguyệt.
[ Chị, hahaha, em cười chết mất. ]
[ Chị, sao chị không quay lại với anh Lục? Nhìn hai người rất phối hợp. ]
[ Chị à, đúng rồi, em đã tham gia nhóm fan CP của chị và anh Lục ]
[ Chị, em còn nhờ bạn học gọi cho chị, đúng rồi, cảnh hai người nấu ăn, một nửa công trạng là của em, nhớ kỹ, đừng khách sáo. ]
[ Chị, em tức quá, cái người họ Tần đó sao cứ luôn chê chị như vậy, em nạp 200 nghìn tệ mua thủy quân bôi xấu cô ta, đúng rồi, đây là tiền tiêu vặt cuối cùng của em trong tháng này, chị, chị có thể bù cho em một ít không? ]
[ Đúng rồi chị, em có thể vào web nặc danh nói vài lời được không, em có nhiều ảnh vẫn chưa đăng nè. ]
Một loạt từ 'chị' khiến Tô Yểm Tinh đau đầu.
Cô bấm điện thoại, trả lời một cách tỉnh bơ.
[ Chị cảm ơn em, Đàm Tiểu Việt, nếu em dám đăng, khi về chị sẽ bán hết đống mô hình của em. ]
Sau khi gửi nó đi, Đàm Việt vẫn chưa trả lời.
Tô Yểm Tinh cũng không ngạc nhiên, tình chị em ruột thịt không ấm áp bằng tình yêu, đôi khi cô sẽ nhắn tin cho anh một hai ngày, Đàm Việt cũng vậy.
Còn có mấy tin nhắn trong nhóm gia đình.
Cậu và mợ đang trêu chọc cô, chỉ nói cô phải chú ý, đàn ông bây giờ không có mấy ai tốt.
Thậm chí còn có ông ngoại.
[ Tinh Tinh à, cậu Lục đó đào hoa quá, cậu ta không hợp với con. Nhưng cậu họ Văn kia thì ngược lại, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn, con có thể suy nghĩ thử. ]
Tô Yểm Tinh nhìn vào tin nhắn này, cô gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng ông ngoại của mình đang đeo kính viễn thị nghiêm túc gõ ra từng chữ một.
Cô mỉm cười, trả lời lại từng tin nhắn của người nhà.
Khi cô đóng nhóm gia đình, Tô Yểm Tinh im lặng dừng lại một chút trước tên của hai người rồi mới thoát khỏi WeChat.
Cô mở Weibo ra.
Trên Weibo, số liệu siêu thoại cá nhân của cô đang ngày càng tốt hơn, Lục Dã còn được kéo lên vách đá, lần lượt chiếm vị trí thứ hai và thứ nhất, nới rộng khoảng cách rất lớn so với vị trí thứ ba.
Mà có lẽ vì hôm nay Lâm Dao, Sầm Xuân và Giang Vũ đã thể hiện rất xuất sắc, siêu thoại cá nhân của bọn họ cũng đang tiến triển.
Trên bảng siêu thoại couple, Tinh Thần Hoang Vu vẫn chiếm vị trí tốt nhất, hơn gấp đôi Đam Hủ ở vị trí thứ hai.
Điều khiến cho Tô Yểm Tinh ngạc nhiên nhất là [ Cặp đôi ngồi xổm ], [ Cặp đôi ấm áp ] và [ Lục và bạch nguyệt quang của anh ấy ] đều nằm trong top 10.
Tô Yểm Tinh: "..."
Không giấu nổi sự tò mò, cô nhấp vào siêu thoại couple [ Lục và bạch nguyệt quang của anh ấy ].
Tất nhiên là cô đã sử dụng tài khoản phụ để vào.
[ A a a, ánh mắt anh ấy nhìn Đại Lệ thật là đáng yêu!] ]
[ Anh aya cố ý nhìn Tinh Tinh xấu xí và ngồi cạnh Tinh Tinh xấu xí để kích thích sự ghen tị của Đại Lệ! Quả nhiên anh ấy đã thành công rồi. ]
[ Hu hu hu quả nhiên Đại Lệ đã ghen tị, nên anh ấy rất vui còn ăn một viên kẹo, giống như một đứa trẻ tinh nghịch. ]
Tô Yểm Tinh nhìn vào số lượng fan trên siêu thoại: Ba mươi nghìn người.
Đương nhiên, nó không thể so sánh với hai mươi nghìn fan của Tinh Thần Hoang Vu, nhưng nó vẫn lọt vào top 10.
Tô Yểm Tinh có thể cảm nhận được sự đa dạng của các loài mỗi khi cô đọc những siêu thoại couple không giống nhau: Cùng một câu chuyện giống nhau, sao có thể giải thích ra hai ý nghĩa khác nhau từ hai góc độ khác nhau chứ...
Dựa vào sự hiểu biết của Tô Yểm Tinh về Lục Dã, nếu anh thực sự có bạch nguyệt quang thì nhất định sẽ không phải là Tần Lộ Lệ.
Anh không thích.
Tô Yểm Tinh mỉm cười đóng lại siêu thoại [ Lục và bạch nguyệt quang của anh ấy], sau đó nhấp vào trang cá nhân của mình.
Nhất thời.
Những bức ảnh mà cô lướt qua khiến cô cảm thấy như mắt mình sắp bị mù.
Đặc biệt là tấm ảnh cô bị Lâm Dao dẫn đi làm những động tác ngớ ngẩn đó.
[ Sao sáng đèn. ]
Bắp cải trắng ở trên đầu cũng được chỉnh sửa thành một vầng sáng. Trông cô thật nghiêm túc dưới quầng sáng của bắp cải, thậm chí còn có rất nhiều người đăng lại, kèm theo dòng chữ: "Đăng lại tấm ảnh này để xua đuổi tà ma."
Còn có một tấm khác.
Bức ảnh cô đang giơ hai chân lên và thi xem ai thẳng hơn.
Nguyên văn kèm theo là: [ Người làm công nỗ lực làm việc.].
Ngoài ra còn có một loạt meme về [ Thật vô nghĩa khi làm công], [ Tôi chỉ muốn đi làm mỗi ngày ], và [Tôi đã bị vua kiểm tra bắt].
Tô Yểm Tinh: "..."
Cô hít một hơi sâu.
Thôi đi.
Đúng.
Tô Yểm Tinh cô, phải luôn thanh lịch.
Không mắng người.
Không mắng người.
Không phải nó chỉ biến thành một meme thôi sao?
Chẳng có gì đặc biệt, cuộc sống chỉ là ăn mặn khát nước.
Sau khi tự trấn an mình, Tô Yểm Tinh âm thầm đưa ra quyết định: Sau này tránh xa cô gái tam thổ kia xa một chút.
Cô sẽ tự mình đi một lối.
Nhưng rất rõ ràng, những cư dân mạng không nghĩ như vậy.
Tất cả bọn họ đều [Hahahahaha].
[ Tôi từng cho rằng đại tiểu thư không dễ gần, nhưng bây giờ thì... tôi muốn bao nuôi cô ấy. ]
[ Vậy sao, mỗi khi cô ấy có vẻ mặt ủ rũ, tôi lại nghĩ đến wow~ thật ngoan ngoãn, thật ngọt ngào, thật đáng yêu]
[ Tôi muốn bao nuôi đại tiểu thư. ]
[ Tôi cũng vậy. ]
...
Nhưng ngay cả những "Meme xấu xí" trên mạng xã hội cũng không làm cho Tô Yểm Tinh mất kiểm soát, điều thực sự khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát là những mục được tìm kiếm nhiều nhất ngày hôm nay.
#Ba Phút Biến Mất Trong Phòng Bếp#
#Tinh Thần Hoang Dã Ba Phút#
#Lục Dã Ba Phút#
Tô Yểm Tinh đã chết lặng khi đọc hết tất cả các siêu thoại thông thường rồi nhấp vào hot search.
Ba phút là gì?
Tại sao tất cả mọi người lại gây khó dễ với ba phút?
Nó có liên quan gì đến ba phút?
Tô Yểm Tinh không bao giờ ngờ rằng ba phút cô và Lục Dã ở trong bếp sẽ bị lan truyền như thế này.
Cả thế giới đang đoán 'Cô và Lục Dã đang làm cái gì?'
[ A, a, tôi tò mò quá, nó giết tôi mất. ]
[ Nó như thế này hay thế kia, hay thế này hay thế kia? ]
[ Người ở lầu trên thật là am hiểu nguyên lý của XXOOXX. ]
[ Hay là hai người họ đang thảo luận làm thế nào để khéo léo chặn một dàn lưu lượng? ]
[ Ảnh đế cần lưu lượng sao? Để tôi nói cho cậu biết một chuyện, khuôn mặt của anh ấy chính là lưu lượng! Chỉ cần anh ấy muốn có lưu lượng, thậm chí anh ấy cũng sẽ không đến mức không có một vài tấm ảnh đường phố. ]
[ A a a! Ai có thể nói ra không! Đạo diễn à! Anh trai quay phim à! Các khách mời à! Thậm chí mọi người tự làm cũng được, mau cho tôi một lời chính xác đi! ]
Thậm chí, có fan còn viết dòng chữ nhỏ màu vàng bên dưới.
[ Trước sau đều là camera.
Cửa sổ nhà bếp sáng sủa và sạch sẽ, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm
của hoa mộc lan trên mặt bàn.
Lục Dã nhìn cô gái ở trước mặt, màu hoa đào ở đuôi mắt cô thậm chí còn nhuộm cả mắt anh, lồng ngực phập phồng kích động, anh vô cùng nhớ cô, nhớ ánh mắt, nhớ mùi hương của cô, thậm chí nhớ cô gần như không chưa từng quên. Mạnh mẽ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt màu đào hoa kia, anh không có cách nào khống chế bản thân, anh kéo cô qua, ép cô mở miệng, để cô tiếp nhận nụ hôn của anh, vừa yêu vừa hận, anh dùng lực hôn thật mạnh, cô giãy dụa vài cái, nhưng khi định đẩy anh ra, cô liền ôm lấy cổ anh, hai người hôn nhau không rời, một góc áo của cô bung ra, Lục Dã dùng một tay giữ lại, không nhịn được từ dưới kéo lên, nắm lấy... ]
Nhìn thấy hai chữ này, hai mắt của Tô Yểm Tinh cay xè.
Cô thoát ra ngay lập tức.
Cô có một nhóm fan couple sống ở bãi đậu xe quanh năm.
Mà ngay mới vừa rồi, trái tim thuần khiết của cô đã bị fan couple nhuộm vàng.
Cô ấy cũng thuận theo!
Cô ấy cũng thuận theo!
Nhất thời Tô Yểm Tinh không muốn nhìn vào điện thoại của mình, cô tắt màn hình và ném nó sang một bên, che lại khuôn mặt đang nóng bừng của mình, cô chán nản rên rỉ một tiếng.
Thật là mất mặt.
Tại sao tôi lại phối hợp theo.
Tại sao tôi lại phối hợp theo.
Tất cả đều là lỗi của Lục Dã.
A, a, anh thật là phiền phức!
Tô Yểm Tinh không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở trong phòng bếp, Lục Dã đặt ngón tay lên gò má cô, giữ lấy mặt cô, môi anh rất lạnh, nhưng khi chạm vào cô lại nóng lên, cảnh này đã từng xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ.
Bàn tay của Tô Yểm Tinh lại chạm vào môi mình.
Vết tích dường như vẫn còn ở đó.
Được rồi.
Cô phải thừa nhận.
Một trong những nguyên nhân khiến cô không trực tiếp đẩy anh ra là vì khi anh hôn cô, cô thật sự có chút nhớ nhung, thân thể tiếp nhận nhanh hơn lý trí, cô tiếp thu như thường lệ mà đáp lại anh.
Khả năng học tập của Lục Dã rất mạnh, về mặt này cũng giống như vậy.
Lúc đầu khi anh và cô ở bên nhau, anh hôn cô có chút vụng về, nhưng sau đó càng ngày càng tốt hơn, anh biết cô thích gì, biết cô thích bắt đầu thế nào, cô thích góc độ gì, thậm chí còn biết động viên cảm giác của cô.
Cô ý thức được mình không thể suy nghĩ thêm nữa, Tô Yểm Tinh vỗ vỗ mặt của mình.
Má cô vẫn còn nóng.
Một hồi lâu vẫn chưa hạ nhiệt.
Tô Yểm Tinh nằm vặn vẹo ở trên giường vặn vẹo một hồi mới chán nản ngồi dậy.
Thật là phiền.
Văn vỡ nhỏ hại người.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cả cơ thể cô trở nên nóng bừng.
Vì đã rất lâu rồi cô không yêu đương sao?
Nói không chừng Lục Dã đã hôn nhiều người rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Yểm Tinh nhiệt độ cơ thể từng chút một giảm xuống.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh cô rung lên.
Tô Yểm Tinh không nhìn nó.
Cô vào phòng tắm rửa mặt trước.
Đối mặt với khuôn mặt "hoa anh đào" trong gương, Tô Yểm Tinh xoa xoa, tự nhủ với bản thân.
Tô Yểm Tinh.
Ngày mai.
Ngày mai, bạn phải tìm một người đàn ông để hẹn hò trước, và loại bỏ những ký ức mà Lục Dã đã để lại.
Sau đó mới trở về phòng.
Điện thoại vẫn rung dữ dội.
Tô Yểm Tinh mở nó ra.
Tin nhắn lần này do Trình Mạt gửi đến.
[ A a a, mình sớm đã biết Tinh Thần Hoang Vu sẽ nổi mà. ]
[ Tô Yểm Tinh, có phải là cậu không? Nếu Là cậu thì hãy trả lời các chị em, có phải anh Lục đang theo đuổi cậu không? ]
[ À, không đúng, chết tiệt, không lẽ những gì cậu nói trước đây là thật sao, hai người thực sự có quan hệ tình cảm sao? ]
...
Tô Yểm Tinh nhìn điện thoại rung lên từng tin nhắn cho đến khi nó yên lặng.
Sau khi Trình Mạt phát tiết một lúc, dường như cô ấy đã bình tĩnh lại.
[ Đừng quan tâm đến mình, hôm nay mình đã phát điên vì đã cãi nhau với ba. ]
[ Lão già vô dụng đó lại tìm tình nhân mới, cô ta còn nhỏ tuổi hơn mình, thật là không biết xấu hổ, cái thứ đó còn có tác dụng gì nữa, phế đi là xong rồi. ]
Tô Yểm Tinh xem và đang định trả lời, Trình Mạt đã gửi một tin nhắn khác:
[ OK, câu hỏi cuối cùng, với tư cách là bạn thân nhất của cậu, mình có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra trong ba phút đó không? ]
Tô Yểm Tinh:...
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn WeChat, suy nghĩ một chút rồi trả lời: [ Mình và anh Lục của cậu đang làm cùng nhau, cậu có hài lòng với câu trả lời này không? ]
[ Hài lòng, hài lòng, siêu hài lòng! ]
Trình Mạt gửi một loạt tiếng cười, tiếp theo là nụ cười chế giễu: [ Cậu nghĩ là bà đây sẽ tin sao? Fan của anh Lục đã nghiên cứu rồi, nhìn vào khuôn mặt của anh Lục, cậu nhìn mũi và ngón giữa của anh ấy đi, vừa nhìn liền biết anh ấy có năng lực rất tuyệt vời, mặc dù nhìn khuôn mặt đó của anh ấy ai cũng đều muốn... nhưng ba phút thì, cậu đang sỉ nhục ai thế? ]
Tô Yểm Tinh không nói gì.
Bởi vì, cô phải thừa nhận điều đó.
Trình Mạt nói rất chính xác.
Mọi thứ đều đúng. Ngoại trừ lúc đầu có vài lần ngượng ngùng, càng về sau, anh thật sự có thể khiến bạn cảm nhận được ân sủng cao nhất của tình yêu.
Giống như những gì Trình Mạt đã nói, đối mặt với khuôn mặt đó, ngay cả khi anh không làm gì, cô cũng rất hưởng thụ.
Hơn nữa anh còn không có khuyết điểm nào.
Một cực phẩm như vậy, cũng không biết trong tương lai ai sẽ rẻ hơn ai.
Nhưng miệng cô không thể thừa nhận điều đó.
Tô Yểm Tinh bấm ghi âm.
Gửi qua: "Tiểu Mạt Mạt à, cậu không biết trên thế giới này còn có một câu nói không?"
"Câu gì thế?"
"Nhìn, có, vẻ, tốt, nhưng, không, hữu dụng."