Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thủy Băng Nhu nhìn người giúp việc bày lên một bàn thức ăn đầy mĩ vị, chocolate mềm mịn ở trên bánh ngọt thượng hạng như muốn chảy xuống, trân châu đường nhỏ màu vàng hương vị ngọt ngào tản ra mùi thơm trái cây mê người! Dâu tây được tỉa hình hoa hồng hết sức tinh tế. Cô không kịp chờ đợi cắn một cái, bánh ngọt trong có nhân bơ hòa tan "Xoạt!". Ừ, là vị dâu tây cô thích nhất, trong mơ màng, lại hết sức nhẹ nhàng khoan khoái!
"Bác Quản gia, trong nhà có đầu bếp mới sao?" Thủy Băng Nhu vừa ăn bánh ngọt trong tay vừa hỏi.
"Đúng vậy, tiểu thư, hôm nay Thanh Phong mới vừa đến, bánh ngọt sáng sớm hôm nay đều là hắn chuẩn bị." Quản gia đứng ở một bên cung kính trả lời.
"Ah. . . . Thì ra là vậy! Không trách được. . . . So với trước đây. . . . . ăn thấy ngon hơn. . . . Thanh Phong? . . Hắn tên Thanh Phong, tên cũng giống như bánh ngọt có tư vị nhẹ nhàng khoan khoái. . ." Thủy Băng Nhu mơ mơ màng màng nói, nghĩ thầm nếu như để Tuyệt biết mình ăn nhiều bánh ngọt như vậy trong bữa sáng thì nguy to, không được, nhất định phải thừa dịp trước khi Tuyệt trở lại phải ăn xong toàn bộ bánh ngọt là thứ mình nghiện nhất này.
Quản gia dường như nhìn thấu tâm tư của cô, hòa ái nói: "Tiểu thư yên tâm, đầu bếp làm bánh ngọt này là một chuyên gia về dinh dưỡng, những thứ đồ này đều là phối hợp thân thể cùng khẩu vị của tiểu thư đặc biệt tạo thành, do ông chủ phân phó."
"Thật sao, nói cách khác về sau cháu có thể tùy tiện ăn bánh ngọt rồi đúng không?" Nghe được lời quản gia nói, miệng Thủy Băng Nhu ngừng ăn bánh ngọt, hưng phấn nói.
"Thanh Phong làm bánh ngọt mặc dù sẽ không giống như trước đây khiến tiểu thư khó tiêu hóa, nhưng mỗi ngày cũng không nên ăn quá một lượng nhất định." Quản gia không đành lòng khiến tiểu thư thất vọng, nhưng đây cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của tiểu thư.
Nghe thế, Thủy Băng Nhu có chút nhụt chí, ngay sau đó nghĩ tổng thể thì có ăn tốt hơn không có, tâm tình nhất thời sáng sủa, nhớ trước kia cô thích nhất là ăn bánh ngọt, kết quả mỗi lần đều chỉ ăn bánh ngọt mà không ăn cơm, cuối cùng ngã bệnh khiến cho Tuyệt sợ hãi, bác sĩ tuyên bố đó là di chứng của thiếu dinh dưỡng (dinh dưỡng không đầy đủ).
Từ đó về sau Tuyệt cũng không cho phép cô tự tiện ăn đồ ngọt, chuyện này khiến cho cô vẫn nuối tiếc (nuối tiếc vì không được ăn bánh ngọt) đến bây giờ, nhiều lần cô len lén chạy đến phòng bếp ăn trộm món điểm tâm ngọt đều bị phát hiện, sau đó mỗi lần đi phòng bếp thì ngay cả bánh ngọt để trộm cũng không có.
Có một đầu bếp thấy cô thích bánh ngọt như vậy, liền tự ý làm cho cô một đĩa bánh ngọt ăn cho đỡ thèm (ăn đã nghiền), không ngờ chuyện này bị Tuyệt biết, lập tức xa thải vị đầu bếp kia, còn tuyên bố nếu còn có ai dám làm bánh ngọt nữa thì liền gói gém quần áo đi. Vì thế, cô giận ba ngày không thèm để ý đến anh, khiến cho anh vô cùng khẩn trương, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói nhất định sau này sẽ tìm cho cô một đầu bếp giỏi làm bánh ngọt. Không nghĩ tới anh ấy đến giờ vẫn còn nhớ, nghĩ tới đây, Thủy Băng Nhu hạnh phúc cười khẽ một tiếng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ăn xong bữa ăn sáng Thủy Băng Nhu liền đi tới nhà kính trồng hoa, nhà kính rộng hơn hai trăm dặm vuông, bên trong trồng đầy các giống hoa, ở trong góc sáng sủa bên phải có một chiếc võng (nguyên văn: đong đưa giường, không rõ có phải một chiếc võng không nữa, mình để là võng cho dễ hiểu?), phía trên trải thảm bằng bông vải trắng, vừa ấm áp lại thoải mái, bên cạnh võng có một giá sách cùng bàn trà, trên giá sách để phong phú các loại sách văn học nghệ thuật, trên bàn trà bày một bình trà tinh xảo.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ (giờ ngọ từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều, chính ngọ là 12 giờ trưa) thường xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của nhà kính, ấm áp rải đầy trên mặt đất. Trên những đóa hoa nhành lá ánh sáng giống như tinh linh đang nô đùa cười huyên náo, những hạt bụi li ti giống như được phủ một tầng ánh sáng, trên không trung linh động nhảy múa. Daisy thẹn thùng ngẩng đầu lên, hoa hướng dương nhìn mặt trời rực rỡ mỉm cười, một bức cảnh đẹp thật là mộng ảo.
Thủy Băng Nhu tìm một quyển thơ ở trên giá sách đi tới nằm trên võng, khắp phòng hoa chỉ nghe thấy tiếng cô lật sách soàn soạt soàn soạt. Một lát sau, mí mắt cô càng ngày càng nặng, cuối cùng cứ như vậy ngủ thiếp đi, cô không biết là trong nhà kính còn có một đôi mắt kinh ngạc vẫn luôn chú ý tới cô kể từ khi cô bắt đầu tiến vào nhà kính trồng hoa.
Thanh Phong vốn là đi tới nhà kính để tìm hoa cúc làm nguyên liệu chế biến bánh ngọt, ai biết sẽ thấy một màn khiến hắn kinh ngạc như thế, cô ấy là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Một hồi nghi vấn luẩn quẩn trong lòng hắn, cho dù hắn đã gặp không ít phụ nữ, nhưng chưa từng thấy ai đẹp như cô.
Cô giống như búp bê bằng sứ vậy, làm cho người ta kinh ngạc vô cùng, sợi tóc màu đen giống như thác nước lũ lũ lướt qua gương mặt, khiến cho lòng người mềm mại rung động. Một đôi con ngươi sáng trong giống như biết nói, tĩnh lặng sáng trong suốt, sáng chói lọi như sao, da thịt trắng nõn hoạt nộn, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn linh hoạt hấp dẫn, vào giờ phút này cô giống như mỹ nhân ngủ khiến người ta động lòng.
Thanh Phong ôm lấy trái tim đang nhạy loạn của mình, bước chân không khống chế đước đi về phía chiếc võng, theo bước chân đến gần, hắn có thể cảm nhận được mùi thơm ngát không thuộc về nhà kính trồng hoa, tim của hắn đập nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn cảm thấy một cỗ khí lạnh từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại liền phát hiện ông chủ đang đứng ở cửa nhà kính đằng đằng tức giận trừng mắt nhìn hắn, giống như hắn đã đoạt bảo bối gì của anh ta vậy.
Đối với Hoàng Phu Tuyệt mà nói, vào giờ này khắc này anh hận không thể phế đi Thanh Phong, hôm nay thật vất vả hủy bỏ tất cả xã giao, để có thể về nhà sớm với Nhu nhi, anh vội vàng từ công ty trở về, được Quản gia báo cho biết Nhu nhi đang ở nhà kính. Đi tới nhà kính trồng hoa, không nghĩ tới Thanh Phong cũng ở đây, hơn nữa nhìn cử động vừa rồi của hắn giống như mơ ước bảo bối của anh, rất khó tưởng tượng nếu anh tới chậm một bước, hậu quả sẽ như thế nào. Thanh Phong đáng chết, mới sáng sớm hôm nay vừa cảnh cáo hắn, không ngờ lời nói của anh đối với hắn lại là vào tai nọ ra tai kia. Rất tốt, xem ra lâu đài là không thể chứa chấp đại phật này rồi (nguyên văn đúng là "đại phật" nhé mọi người).
Hoàng Phu Tuyệt ánh mắt lạnh lẽo liếc Thanh Phong một cái, nhẹ nhàng đi tới bên võng, lấy tập thơ ra khỏi tay cô, sau đó ôm cô rời khỏi nhà kính.
Thủy Băng Nhu cảm nhận thấy hơi thở quen thuộc, đến mắt cũng không trợn một cái chỉ khẽ mỉm cười, tựa đầu vào lồng ngực của anh, giống như con mèo nhỏ, tìm một tư thế thoải mái thích hợp ngủ tiếp.
Nhìn dáng vẻ thận trọng của Hoàng Phu Tuyệt, Thanh Phong có hồ đồ hơn nữa cũng biết cô gái kia chính là vị tiểu thư trong miệng của mọi người trong lâu đài, trời ạ, mới vừa rồi ông chủ tức giận đằng đằng chằm chằm nhìn hắn cũng là bởi vì hắn nhích tới gần bảo bối của anh ta sao? Vậy chẳng phải là lúc này anh ta sẽ đuổi hắn đi sao, không được, bây giờ còn không đúng lúc rời đi, trong lâu đài mới là nơi an toàn nhất. Xem ra, hắn phải nghĩ biện pháp rồi. Thanh Phong xoay người ra khỏi nhà kính.