Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Phu Tuyệt ngồi trên ghế hộ vệ vừa lấy ra, chăm chú nhìn bộ dạng cố gắng xông xáo của tất cả sát thủ, từ trên nét mặt bọn họ có thể thấy được tất cả sát thủ đều ở đây cố gắng bày ra thực lực của bản thân, kỳ vọng được anh công nhận, nhất là nữ sát thủ tóc ngắn xinh đẹp kia, chỉ thấy cô từng bước một mạo hiểm hơn cả phần lớn nam sát thủ, mà hiện trường tất cả nhứng nữ sát thủ khác căn bản cũng không phải là đối thủ của cô, có thể biết lần này cô đã phát huy siêu năng lực của mình.
Rất tốt, bên người Nhu nhi chính là cần có một người có sức mạnh vượt trội hơn nữa còn vì cô ấy mà bán mạng, nữ sát thủ này qua được cửa thứ nhất -- văn võ song toàn, như vậy thì chỉ còn lại cửa ải cuối cùng rồi, hi vọng cô sẽ không để cho anh có cơ hội giết cô, Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
Hồi lâu sau, cuối cùng người thắng rốt cuộc đã rõ, sát thủ tại đây không khỏi hâm mộ người thắng cuối cùng -- Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh kích động đi tới bên người Hoàng Phu Tuyệt, hi vọng anh có thể khen ngợi cô, ai ngờ Hoàng Phu Tuyệt lạnh nhạt nhìn cô một cái, mặt không chút biểu tình nói: "Ngày mai đến lâu đài." Sau đó giữa một đám hộ vệ vây quanh rời khỏi bãi tập.
Cho dù là vẻ mặt anh không chút để ý như vậy, trong lòng Quan Dĩnh cũng không nhịn được kích động, rốt cuộc có thể đứng ở bên cạnh anh rồi, vì giấc mộng này, cô tiếp nhận các loại cách thức huấn luyện ma quỷ, từng bước từng bước từ trong đống người chết đi ra.
Hoàng Phu Tuyệt trở lại lâu đài liền trực tiếp đi về phía phòng của Thủy Băng Nhu, bình thường buổi tối anh cũng sẽ không ra ngoài, bởi vì nhớ có một buổi tối anh có việc đi ra ngoài, kết quả lúc trở lại nhìn thấy bảo bối của anh len lén trốn ở một góc khóc, anh lại tưởng rằng có người khi dễ cô, nhất thời trong lòng lửa giận đùng đùng, sau đó trải qua tìm hiểu mới biết thì ra là bảo bối của anh sau khi tỉnh lại không tìm được anh, trong lòng hoảng hốt nên mới khóc.
Lúc ấy anh âm thầm tự trách, anh lại khiến cho bảo bối của anh phải khóc. Từ đó về sau anh không bao giờ còn đi ra ngoài vào buổi tối. Tối hôm nay là một ngoại lệ, bởi vì hộ vệ lúc trước anh kêu thuộc hạ chọn lựa không có một ai khiến anh hài lòng, lặp đi lặp lại nhiều lần để cho bảo bối của anh bị thương, cho nên tối nay anh nhân lúc Nhu nhi ngủ tự mình đến "Ám Nguyệt" chọn lựa hộ vệ cho cô.
Quản gia vẫn không có gọi điện thoại cho anh, xem ra bảo bối của anh chắc còn ở trong giấc mộng.
Hoàng Phu Tuyệt đi tới cửa phòng Thủy Băng Nhu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới con chó săn vốn dĩ nên ở vườn hoa lại đang ở trong phòng của cô.
Đáng chết, miệng của nó đặt chỗ nào đây, con chó háu sắc này, thế nhưng nhân cơ hội hôn trộm bảo bối của anh, Hoàng Phu Tuyệt tức giận đùng đùng đi tới, tay dùng sức thật lớn kéo tai con chó săn Luck ném về phía xa, chó săn nhất thời không có phòng bị, bị Hoàng Phu Tuyệt ném rơi xuống kêu gào bi thống thành tiếng.
"Hừ, gào cái quỷ gì, đánh thức Nhu nhi, xem tao thu thập mày thế nào, hừ, sắc chó đáng chết." Hoàng Phu Tuyệt nhỏ giọng quát con chó săn, sau đó từ túi quần lấy ra một cái khăn tay nhẹ nhàng lau gương mặt mới vừa bị Luck liếm qua của Thủy Băng Nhu, trong lòng một trận lửa giận, gò má của Nhu nhi chỉ có anh mới có thể hôn, hừ, dù là động vật cũng không được, huống chi còn là một con sắc chó giống đực.
"Hả?" Thủy Băng Nhu từ trong một hồi đau nhói tỉnh lại, đập vào mi mắt là gương mặt bừng bừng tức giận của Hoàng Phu Tuyệt.
"Tuyệt, anh ở đây làm gì vậy?" Thủy Băng Nhu khàn khàn hỏi.
"Hả? Nhu nhi, thật xin lỗi, anh đánh thức em?" Hoàng Phu Tuyệt áy náy nói.
"Anh còn không có nói cho em biết, buổi tối khuya anh không ngủ còn làm cái gì thế? Còn nữa anh làm cho mặt của em thật là đau nha." Thủy Băng Nhu làm nũng nói.
"Cái gì? Thật là đau, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . anh không phải cố ý, ngoan, anh hôn nhẹ là sẽ không đau nữa." Hoàng Phu Tuyệt thận trọng nâng lên gương mặt của cô hôn lên.
Trong lòng âm thầm tự trách, đều do anh quá ghen, kết quả không cẩn thận làm tổn thương bảo bối của anh, đúng rồi, vừa rồi sao anh lại không nghĩ đến cái biện pháp này nhỉ, Hoàng Phu Tuyệt nâng gò má Thủy Băng Nhu hôn một lần nữa, trong lòng âm thầm vui vẻ, như vậy liền lau sạch ấn ký của sắc chó kia lưu lại trên mặt Nhu nhi rồi, hừ, sắc chó, nếu là lần sau còn nhìn thấy nó hôn bảo bối của anh, xem anh có đem nó nấu ăn sạch không.
"Còn đau nhức không? Để anh kêu thầy thuốc sang đây xem một cái tốt hơn." Hoàng Phu Tuyệt nói xong cũng muốn đi ra ngoài.
Thủy Băng Nhu vội vàng lôi kéo tay của anh nói: "Tuyệt, không cần kêu thầy thuốc, em đã không sao, đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết vừa rồi anh lau mặt em làm cái gì? Mặt của em rất dơ sao?" Thủy Băng Nhu lấy tay vuốt mặt của cô.
Vừa nghe Thủy Băng Nhu nói vậy, Hoàng Phu Tuyệt lập tức nghĩ đến đầu sỏ khiến anh phạm sai lầm, nhất thời uất ức nói: "Nhu nhi, tại sao cái sắc chó kia lại ở trong phòng của em?"
"A, anh nói Luck, bên ngoài tối đen thế kia, nó giống như rất sợ, cho nên anh vừa ra khỏi phòng em, nó liền tiến vào, không sao, dù sao gian phòng cũng lớn như vậy cơ mà." Thủy Băng Nhu giải thích.
"Không được, Nhu nhi, làm sao em có thể để cho những nam giới khác vào phòng của em đây?" Lúc này nhìn Hoàng Phu Tuyệt giống như một người chồng thấy vợ hồng hạnh xuất tường*, ghen.
(* Hồng hạnh xuất tường: Ngoại tình)
"Tuyệt, nó là một con chó săn, không phải những nam giới khác." Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ giải thích, tính tình của Tuyệt ở trước mặt cô đôi khi giống như đứa trẻ nhỏ vậy.
"Là chó săn cũng không được, huống chi nó còn là công (giống đực), hơn nữa vừa rồi nó thế nhưng đáng chết vô lễ với em." Hoàng Phu Tuyệt tức giận nói.
"Cho nên anh liền muốn lau chỗ Luck hôn em?" Thủy Băng Nhu trêu ghẹo.
"Anh. . . Anh. . . ." Hoàng Phu Tuyệt nhất thời ngắc ngứ không nói nên lời, ai bảo con sắc chó đáng chết kia lại dám hôn trộm bảo bối của anh, lúc ấy tức giận đùng đùng anh đâu có nghĩ nhiều như vậy, cho nên mới không cẩn thận làm tổn thương Nhu nhi, Nhu nhi sẽ không vì vậy tức giận chứ? Trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thấp thỏm nhủ thầm.
"Ha ha ha. . . . . . bộ dạng Tuyệt ghen thật đáng yêu nha." hai tay Thủy Băng Nhu ôm cổ của Hoàng Phu Tuyệt cười nói đùa.
"Em không giận anh?" Hoàng Phu Tuyệt nghi vấn hỏi.
"Ha ha ha. . . . . . Em vì sao phải tức giận? Em yêu Tuyệt chính vì điểm ấy, dịu dàng lại bá đạo, thỉnh thoảng ghen giống như một ông chồng ghen vậy." Thủy Băng Nhu tình cảm nồng nàn nói.
Hoàng Phu Tuyệt nghe xong Thủy Băng Nhu dịu dàng bày tỏ, đầu óc oanh một tiếng, lập tức nghiêng người ngăn chận Thủy Băng Nhu, hôn môi của cô, bá đạo nhưng vẫn không mất đi phần dịu dàng.
Thủy Băng Nhu không kiềm hãm được vươn tay ôm eo của anh, gian nan hôn đáp lại.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt buông Thủy Băng nhu thở hổn hển ra, thâm tình nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt nhu tình tĩnh lặng như nước, dịu dàng nói: "Bé ngốc, nhớ phải hô hấp."
Thủy Băng Nhu hô hấp bình thường trở lại thời điểm cười trêu nói: "Chỉ là, Tuyệt, anh có soi gương hay không, bộ dạng anh ghen y hệt như một ông chồng đang ghen vậy!".
"Còn không phải là bởi vì em, bé con không có lương tâm, còn dám giễu cợt anh, xem anh như thế nào thu thập em." Hoàng Phu Tuyệt nói xong liền chọc lét Thủy Băng Nhu, chọc cho cô cười ha ha, lập tức cầu xin tha thứ.
"Gâu, gâu, gâu. . . . . ." Luck lập tức sủa lên, giống như bất mãn cô chủ chợt quên mất sự tồn tại của nó. Trong phòng nhất thời một hồi ầm ĩ.