Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 103: Cậu hiểu mà!
Lạc Thần Hi suýt chút nữa phun máu.
Có mấy phần vui mừng.
May mắn là không có ai tin cả, nếu không, cô sẽ lên bản tin đầu của báo chí mất!
"A a...!!"
Cô cúi đầu vừa nhìn, Phương Tử Thiến đỏ cả mặt, dường như sắp tắt thở, nhanh buông lỏng tay ra.
Phương Tử Thiến ngoan ngoãn, nhỏ giọng, "Cho nên nói, cậu thật sự gả cho Mục Diệc Thần sao.."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi không còn cách nào khác, "Vừa nãy tớ đã nói rồi, tớ chỉ gả đi thôi mà! Hơn nữa, Mục Diệc Thần cực kỳ ghét người chị hám lợi kia của mình, ngày tân hôn thứ nhất thì đã cảnh cáo tớ, để cho tớ an phận, đừng tự xưng là vợ của hắn."
"Vậy thì thế nào chứ? Hai người dù sao cũng đã kết hôn rồi mà. Ông xã quốc dân đã biến thành ông xã của riêng cậu rồi, khiến bao nhiêu phụ nữ phải đố kị!"
Lạc Thần Hi không nhịn được nhìn lên trời.
Đố kị... Đố kị cái đầu cậu á!
Phương Tử Thiến làm sao biết, cô ở Mục gia, mỗi ngày chịu đựng biết bao nhiêu là thử thách chứ!
Đối mặt nhan sắc cao cấp của Mục Diệc, thì mọi lúc cô đều phải đề phòng, để bản thân không phải phạm sai lầm!
Giống như một miếng đậu hũ ngon lành đặt trước mặt, chỉ cần há miệng là có thể ăn, nhưng trong đó lại có độc.
Thực sự làm cho cô lo lắng không ngớt ~
"Không nói cái này nữa, chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, cậu có chuyện gì mới hay không?
Quen bạn trai chẳng hạn?" Lạc Thần Hi nhanh chóng chuyển đề tài.
"Quen bạn trai gì chứ? Tớ làm gì có thời gian quen biết bạn trai chứ! Cậu cũng không phải không biết, ông chủ của tớ biến tháo biết bao nhiêu! Mỗi ngày hận không thể hành hạ tớ suốt 24h. Buổi chiều ngày hôm nay, là tớ chuồn đi ra ngoài khi hắn đi công tác đấy!"
Nhắc tới việc này, Phương Tử Thiến tức giận trong bụng.
Lạc Thần Hi nhanh chóng động viên cô ấy, "Cậu bớt giận đi…"
"Làm sao mình có thể không giận được chứ hả!" Âm thanh của Phương Tử Thiến tăng cao, "Tớ không chỉ phải xử lý công việc, mà còn phải xử lý giúp hắn một đám bạn gái nữa! Cái loại đàn ông đa tình này, cứ ba ngày là đổi một bạn gái mới đó? Sao hạ bộ của hắn không nát luôn đi?"
Nhận ra hai người trở thành mục tiêu vây xem của người qua đường, Lạc Thần Hi nhanh chóng ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ, tiểu Thiến Thiến à, cậu đừng tức giận mà…"
"Có một ông chủ như thế, làm sao tớ có thể không tức giận chứ!"
Mỗi lần hai người gặp mặt Phương Tử Thiến đều muốn nhổ nước bọt ông chủ biến thái của cô ấy, theo như sự miêu tả của cô ấy, thì nhân phẩm của cái tên này thực sự rất tệ.
Nhưng, lương của hắn phát lại rất cao.
Phương Tử Thiến tốt nghiệp đại học năm thứ ba, nhưng đã có thể trả được một căn hộ nhỏ rồi.
Cũng may, ông chủ của Phương Tử Thiến dù đa tình, nhưng không ăn lung tung, hắn vẫn xem trọng tiền bạc và khả năng làm việc.
"Đúng rồi, tớ còn chưa nói cho cậu một tin tức tốt, tớ đã thông qua kỳ thi sơ tuyển giải thi đấu Hoa Phong!"
Lần thứ hai Lạc Thần Hi mạnh mẽ nói sang chuyện khác.
Vừa nãy chuyển chủ đề thất bại, lần này, cô chọn chủ đề tuyệt đối an toàn.
Phương Tử Thiến thực sự vui mừng, "Tớ biết ngay mà, thiên phú của cậu cao như vậy, dù bốn năm trước…khụ khụ, cậu cũng tuyệt đối sẽ không bị mai một đâu! Cố gắng lên, giành lấy giải thưởng của giả thi đấu Hoa Phong, để những người bỏ đá xuống giếng năm đó cẩn thận nhìn xem!"
Lạc Thần Hi nghĩ đến mấy trăm tấm bản nháp bị vứt bỏ, không khỏi thở dài một tiếng.
"Ai, thôi đừng nói đến giải thưởng nữa, nếu tớ có thể vượt qua được bán kết, đã muốn cám ơn trời đất rồi!"
"Không thể nào? Sao cậu có thể không vượt qua được trận bán kết chứ?"
Lạc Thần Hi nói giản lược yêu cầu thi đấu bán kết, khiến Phương Tử Thiến cũng không biết nói gì.
Cô ấy hiểu rất rõ nhược điểm của Lạc Thần Hi, "Nếu phải thiết kế năm bộ quần áo cho nam…Vậy thì không phải cậu gặp rắc rối hay sao?"
"Không phải rắc rối, là xong đời đó..."
Phương Tử Thiến bỗng nhiên linh tính mách bảo, "Tớ nói này... Tiểu Hi Hi à, cậu có nghĩ đến việc chủ động đi tìm linh cảm hay không."
Lạc Thần Hi ngẩn ra, "Linh cảm gì chứ?"
"Tớ nghe nói, rất nhiều các nhà thiết kế trang phục cho nam, đều phải tìm người cho có linh cảm!
Vậy thì cậu cũng có thể tìm một người mà! Ví dụ như…ông xã quốc dân của cậu Mục đại thiếu nha?"
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi trong đầu ngay lập tức hiện lên buổi tối ngày hôm ấy, Mục Diệc Thần nằm phía dưới cô.
Thực sự khơi dậy linh cảm của cô.
Nhưng cô lập tức lắc đầu, "Không được, tớ cùng Mục Diệc Thần vốn không thân thiết gì cả, dựa vào gì mà hắn có thể làm người mẫu cho tớ chứ? Tớ không dám chọc giận hắn đâu!"
"Vậy cũng chỉ có một cái biện pháp khác, cậu phải tìm một người đàn ông để làm người mẫu thôi."
Lạc Thần Hi nhướng mày, "Cậu biết yêu cầu của tớ về nhan sắc của đàn ông rất cao mà, nếu như người mẫu không đủ đẹp trai, thì không thể mang đến cho tớ linh cảm được đâu."
"Vậy thì tìm người đẹp trai thôi? Có gì khó khăn đâu chứ?" Phương Tử Thiến nhỏ giọng, cười thần bí,
"Chúng ta có thể đến quán bar tìm một người mà…Cậu hiểu mà!"