Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi đã hiểu những gì mà anh nói đến, nhưng trước tiên anh cũng không cần phải hoảng loạn.” Người đàn ông hai tay giao nhau ngồi ở phía đối diện, đặt ở trên mặt bàn, hai con mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua cửa kính nhìn Kiều Mạch, “Anh có thể đem lời phỏng đoán của mình nói cho tôi biết.”
“Tôi nghi ngờ, hắn muốn ăn tôi.” Kiều Mạch nhấp nhấp môi, trên mặt lúc này vẫn còn chút trấn định.
“Anh căn cứ vào đâu?”
“Hắn thường xuyên giảng mấy lý luận về chuyện ăn thịt….người với tôi.” Kiều Mạch nhớ lại lúc trước anh thường cùng Đinh Thu Vinh ở bên nhau là đối phương sẽ có nói qua, “Thường xuyên xem mấy video về kẻ giết người rồi nấu thịt người thành đồ ăn, có nhiều khi còn nhắc đến đề tài ăn thịt người, tôi có thể cảm thấy hắn rất hưng phấn khi nói đến đề tài này.”
“Ra là vậy, anh là đồng tính luyến ái, nhưng với người yêu trước thì đã chia tay, như vậy vị này có phải là người yêu mới hay không?”
Kiều Mạch gật gật đầu: “Đúng vậy cảnh sát Lý.”
Cảnh sát Lý nhìn cuốn sổ nhỏ trước mặt mình, bắt đầu đọc kĩ những nội dung chi tiết mà hai người nói chuyện: “Theo như tôi được biết, bạn trai cũ của anh là bệnh nhân tâm thần, vậy anh thử xem xem, giữa hai người bạn trai của mình, hai người họ có chỗ nào giống nhau không?”
“Có tính chiếm hữu tương đối cao, thường có địch ý đối với những người quanh tôi.” Kiều Mạch lúc nhắc tới Nguyễn Thanh và mình, Đinh Thu Vinh rõ ràng có chứa một ít địch ý, tuy rằng không biểu lộ ra nhiều, nhưng vẫn bị Kiều Mạch phát hiện, chỉ là điều khiến anh cảm thấy kỳ quái chính là, Đinh Thu Vinh ngược lại không hề có địch ý với Quý Ôn, “Thường có bí mật của bản thân, tương đối cố chấp, ngày thường rất bình tĩnh, chỉ số thông minh rất cao, hơn nữa đều rất ưu tú.”
“……” Cảnh sát Lý dừng bút, chỉ cảm thấy người ngồi phía trước này ôm nhiều mối ân ái hơi…
Kiều Mạch nỗ lực nghĩ: “Còn nữa, việc giao tiếp của bọn họ dường như có chút không bình thường.”
“Không bình thường như thế nào?” Cảnh sát Lý ngồi dậy.
“Ở Trác Tuấn Vũ…… Khoảng thời gian theo dõi tôi, đối phương dường như hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài, giống như không hề quen biết một ai khác nữa.” Thanh âm Kiều Mạch nhỏ xuống, giống như lẩm bẩm tự nói, “Bây giờ Đinh Thu Vinh cũng giống như chưa hề qua lại cùng với một ai khác……”
Nghĩ đến đây, toàn thân Kiều Mạch toát mồ hôi lạnh: “Cảnh sát Lý, có thể kiểm tra một chút về công ty của Đinh Thu Vinh, xem xem hắn gần đây có đi làm không?”
Cảnh sát Lý đẩy đẩy mắt kính, gật đầu, giúp Kiều Mạch tìm ra số điện thoại công ty Đinh Thu Vinh, biết được người này vậy mà đã từ chức hơn mười ngày, moitj vài đồng nghiệp từng làm việc cùng cũng ít khi qua lại với hắn, không hề có điểm gì khác với Trác Tuấn Vũ.
Đinh Thu Vinh chẳng khác gì biến mất hoàn toàn ở thế giới bên ngoài, ngoại trừ ở bên Kiều Mạch.
“Xét đến trường hợp từng xảy ra ở bên cạnh anh trước đó, theo lý thuyết thì lần này chúng ta cũng nên theo dõi người yêu của anh.” Cảnh sát Lý có chút khó xử, “Nhưng trước mắt hết thảy đều chỉ là suy đoán của anh, chúng ta không có chứng cứ xác thực, không thể phán định hắn là người khả nghi.”
Kiều Mạch xoa xoa ấn đường: “Tôi biết, tôi……”
Vừa dứt lời, cửa phòng cố vấn bị người từ bên ngoài đẩy vào, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc: “Mọi người phân tích ra cái gì rồi?”
Người này chính là vị cảnh sát trước đó đã hỗ trợ bắt Trác Tuấn Vũ, di động của Kiều Mạch vẫn còn có số điện thoại của cậu ta, hôm nay liên hệ đối phương, đem chuyện này nói ra, cậu ta liền đề cử vị cảnh sát Lý này với Kiều Mạch. Nơi này của cảnh sát Lý xem như là một văn phòng, gần đây đang tấn công đến chuyên môn tâm lí học tội phạm, theo như lời cậu ta, người này đối với những kẻ phạm tội có biểu hiện tâm thần thì vô cùng hứng thú, vừa nghe nói có chuyện tương tự xảy ra xung quanh Kiều Mạch, anh ta liền đến xem.
“Có.” Vảnh sát Lý gác bút xuống, cẩn thận kiểm tra nội dung một lượt, “Tôi cảm thấy những hoài nghi của Kiều Mạch rất hợp lý.”
Cảnh sát Tôn trở tay đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh cảnh sát Lý, đầu thò lại gần muốn nhìn nội dung mà anh ta đang viết là cái gì: “Vì sao lại nói những gì anh Kiều hoài nghi là hợp lý?”
“Căn cứ những điều kiện trước mắt có thể phỏng đoán, bạn trai của anh có khuynh hướng bạo lực, thêm đó lại có tư tưởng cố chấp nghiêm trọng.”
“Ừ……” Cảnh sát Tôn gật gật đầu.
“Người có loại tâm lý học này, được định nghĩa là người có độ nguy hiểm cao.” Cảnh sát Lý khép vở, ánh mắt rạng rỡ nhìn Kiều Mạch, “Anh hiện tại đang gặp phải nguy hiểm.”
(Haki: Cạn lời —___— ánh mắt rạng rỡ mới đau)
Kiều Mạch hỏi: “Tôi hiện tại nên làm như thế nào?”
Cảnh sát Tôn suy nghĩ một lúc: “Tạm thời chúng tôi chưa thể áp dụng lệnh gì, nhưng chúng tôi sẽ âm thầm bảo vệ anh, anh cần phải duy trì liên lạc với chúng tôi. Để không làm cho đối phương cảnh giác, anh nên về nhà tìm kiếm một vài chứng cứ, tốt nhất là chứng cứ quan trọng, như vậy chúng tôi mới có thể dễ dàng bắt được đối phương.”
“Đúng, hắn tuy rằng bên ngoài không giao tiếp với bất kì ai, nhưng có lẽ trên mạng nói không chừng có thể tìm kiếm được một ít dấu vết, anh có thể kiểm tra di động của hắn, xem xem hắn có thường xuyên nhắn tin với ai không, hoặc là bên trong di động có ghi chép những gì đó quan trọng. Ví dụ như……” Cảnh sát Lý đẩy đẩy mắt kính, không khác gì thẹn thùng cười, “Hắn có đang có kế hoạch chuẩn bị biến anh thành cái gì hay không?”
Sống lưng Kiều Mạch lạnh run lên.
Tuy anh thật sự không muốn hoài nghi bạn trai như vậy, nhưng nếu như suy đoán của anh là chính xác, như vậy rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng mình, dưới loại tình huống này không thể không khiến anh trở nên thận trọng hơn, cũng may Đinh Thu Vinh và Trác Tuấn Vũ vẫn có điểm bất đồng, ít nhất hắn sẽ không theo dõi anh, cho nên việc anh đến cục cảnh sát, Đinh Thu Vinh không hề hay biết.
Có thể nói Kiều Mạch tạm thời chiếm giữ vị trí chủ động.
“Đinh” một tiếng, tới tầng mười sáu, thang máy tách ra hai bên, Kiều Mạch đứng ở giữa hai vị cảnh sát, cảm xúc có chút không ổn định.
Nói thật, anh rất sợ hãi, anh chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi, khi đối mặt với loại chuyện này nói không sợ là giả, anh cũng không biết vì cái gì mà mình luôn gặp phải bệnh nhân tâm thần, nhưng trước mắt, anh cũng chỉ có thể đánh cược lên tinh thần mình, làm bộ trấn định để đối mặt với hết thảy.
“Chú ý an toàn.” Cảnh sát Tôn dặn dò, “Một khi cảm thấy không thích hợp thì phải lớn tiếng kêu cứu.”
Kiều Mạch gật gật đầu, nhìn hai vị cảnh sát, móc chìa khóa mở cửa phòng.
Trong phòng vô cùng u ám, cái màn giường đều bị kéo lên, âm nhạc du dương mà cổ điển cất lên, làm tâm tình Kiều Mạch nháy mắt an tĩnh. Trong không khí nhàn nhạt mùi vị thịt, anh nhịn không được nhẹ nhàng hít một ngụm, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Kiều Mạch, anh đã về rồi?” Thanh âm Đinh Thu Vinh có chút hưng phấn vang lên, làm Kiều Mạch sửng sốt một chút.
“Thu Vinh?” Kiều Mạch đưa tay ấn công tắc đèn ở phòng khách, mới phát hiện Đinh Thu Vinh đoan đoan chính chính ngồi ở bên bàn ăn, hưng phấn nhìn anh, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt kỳ cục.
Đinh Thu Vinh dáng ngồi thẳng tắp, trên mặt mang theo sung sướng, trước bàn chén đũa bày biện chỉnh tề, giữa bàn ăn đặt một bình hoa cắm mấy bông hoa màu trắng, tản mát ra mùi hương kỳ dị, hoà lẫn với mùi của thịt, làm Kiều Mạch lại càng cảm thấy kỳ quái.
“Mặt của em sao tái nhợt, trắng bệch thế này, có phải sinh bệnh không?” Kiều Mạch theo bản năng muốn sờ đầu hắn, nhưng vừa nhớ tới cái gì, lại cứng đỡ đưa tay thu vêg.
Cũng may Đinh Thu Vinh căn bản là không để ý chuyện đó: “Kiều Mạch, em nấu xong một nồi canh thịt rồi, anh có thể giúp em bưng lại đây không?”
Kiều Mạch gật gật đầu, đứng dậy đi đến phòng bếp: “Hôm nay món chính là thịt gì vậy?”
“Canh lát thịt.” Đinh Thu Vinh nhẹ nhàng mở miệng.
Cái nồi trong bếp quả nhiên là canh thịt, trên mặt nước nổi một tầng ớt, thêm đó đã được rắc mấy lát hành lá lên, thoạt nhìn thật khiến người ta muốn ăn, Kiều Mạch đi đến, đeo bao tay lên rồi bưng ra.
“Sao hôm nay lại làm món này nữa?”
Đinh Thu Vinh nhìn nồi canh, cẩn thận dùng cái muỗng múc một bát cho Kiều Mạch, bộ dáng tựa hồ thập phần thành kính, sau đó đẩy đến trước mặt Kiều Mạch: “Anh nếm thử, đây là lần đầu tiên em làm.”
“Em lần trước không phải đã làm rồi sao?” Trong lòng Kiều Mạch còn nhớ, phát hiện một ít sơ hở của Đinh Thu Vinh, có vẻ có chút thất thần, nội tâm tự hỏi có chỗ nào ổn hay không, tay cũng không tự nhiên sờ sờ chiếc đũa.
Đinh Thu Vinh lóe lóe ánh mắt, không nói gì, hắn xác thật là lần đầu tiên làm canh…… Lát thịt.
“Lộc cộc” một tiếng đem Kiều Mạch bừng tỉnh từ trong suy nghĩ của mình, lúc anh phục hồi tinh thần lại mới phát hiện chiếc đũa bị mình làm rớt, rớt tới phía dưới bàn ăn.
“Dùng của em đi.” Đinh Thu Vinh vội vàng đem chiếc đũa của mình cho anh.
“Anh dùng của em, vậy em dùng cái gì.” Kiều Mạch nói, đẩy ghế dựa ra, còn mình thì xoay người lại nhặt chiếc đũa, “Sớm hy muộn thì cũng phải nhặt nó lên thôi mà.”
Đèn phòng khách cũng không tính là quá mạnh, thường thì khi ăn cơm Kièu Mạch sẽ mở đèn nhỏ bên cạnh ra, nhưng hôm nay anh quên mất, lúc trở về ăn cơm ngay nên anh căn bản không nhớ tới chuyện này, cho nên dưới gầm bàn có chút tối, Kiều Mạch mở to hai mắt cũng không phát hiện chiếc đũa rơi ở chỗ nào, chỉ có thể đưa tay mò mẫm.
“Tìm không thấy thì thôi, để em vào bếp lấy ra một đôi.” Đinh Thu Vinh có chút bất an.
“Đừng nóng vội, đợi anh một lát nữa thì sẽ tìm ra được mà.” Ngón tay Kiều Mạch bỗng nhiên chạm vào một cỗ chất lỏng, vừa ướt vừa dinh dính dính lên tay mình, anh có chút ghét bỏ lắc lắc tay, lại lần nữa sờ soạng, cuối cùng mò được chiếc đũa, vội vàng đứng thẳng, “Anh đến phòng bếp đổi……”
Thanh âm Kiều Mạch đình trệ.
Đầu ngón tay anh và chiếc đũa dính vết máu đỏ nhớp nháp, chóp mũi cũng ẩn ẩn ngửi được mùi máu tươi.
Bên dưới bàn ăn có máu.
Giật giật yết hầu, Kiều Mạch cứng đờ nhìn Đinh Thu Vinh, sự bình thản và điềm tĩnh của đối phương khiến máu trong cơ thể anh như đình trệ.
“Bị phát hiện mất rồi, thật đáng tiếc.” Đinh Thu Vinh mở miệng nhàn nhạt nói.