Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho dù nghỉ ngơi đã hai buổi tối, tay Nguyễn Thanh thoạt nhìn vẫn rất nghiêm trọng, hôm trước Kiều Mạch buộc rất chặt, làm máu ở cổ tay gã không thông, sau khi cởi trói thì để lại vết xanh tím, thật chướng mắt, cho tới bây giờ còn chưa biến mất.
Rửa mặt xong, Nguyễn Thanh một bên nhẹ nhàng xoa tay mình, một bên nhìn lịch.
Ngày hôm qua là Tết Trung Thu, dựa theo quy định thì sẽ được nghỉ, gã cũng phải ở nhà tụ họp với cha mẹ một ngày, chỉ là buổi tối về đến nhà, lại không thể tránh khỏi việc thương nhớ Kiều Mạch.
Hiện tại cũng chỉ mới 8 giờ sáng, người kia rất có khả năng còn ở nhà ngủ nướng. Nguyễn Thanh vừa nghĩ có thể đánh thức đối phương hay không, sau đó lấy di động ra gọi.
Di động vang rất lâu mới được chuyển cuộc gọi, truyền đến thanh âm buồn ngủ của Kiều Mạch, làm yết hầu Nguyễn Thanh có phần phát khẩn.
“Đường Trường Tân, khu nhà Xương Thuỷ, tầng 17.” Nguyễn Thanh mở miệng, “Em chờ anh.”
Bên kia mơ mơ màng màng không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
Nguyễn Thanh nhìn nhìn đồng hồ: “Anh có nửa giờ để rửa mặt, động tác nhanh lên một chút.”
“…… Cái gì?” Kiều Mạch giống như đã có điểm thanh tỉnh.
Nguyễn Thanh đặt ngón tay lên đùi hơi chút đè ép: “Nhanh chút nào.”
“Đồ điên.”
Tiếng rập máy vang lên, điện thoại đã bị Kiều Mạch cắt đứt.
Nguyễn Thanh nhìn di động, không thèm để ý. Gã đoan đoan chính chính ngồi ở trên sô pha, mắt trông mong nhìn cửa lớn yên lặng tính thời gian.
Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua, ngoài cửa không truyền đến bất luận động tĩnh gì.
Một tiếng trôi qua, ngoài cửa không truyền đến bất luận động tĩnh gì.
Nguyễn Thanh ủ rũ cụp đuôi lấy một con dao nhỏ từ túi tiền ra, vuốt ve nó trên tay, sau đó rạch xuống tay một vết dài, lập tức có vài giọt máu nhỏ chậm rãi ứa ra.
“Anh ấy hôm nay sẽ đến.”
Cách 3 centimet, lại rạch một dao.
“Anh ấy hôm nay sẽ không đến.”
Lại một rạch.
“Anh ấy hôm nay sẽ đến.”
“Anh ấy hôm nay sẽ không đến.”
“……”
Bất tri bất giác, trên cánh tay đã vẽ nên hình dạng bông hoa.
Cuối cùng lại một rạch.
“Anh ấy hôm nay sẽ không tới.”
Nguyễn Thanh nhíu mày.
Kết quả này gã không vừa lòng.
Đổi tay còn lại.
Quấn tay áo lên, Nguyễn Thanh khoa tay múa chân một lần nữa, quyết định lần này khoảng cách sẽ là hai centimet.
Vết rạch đầu tiên.
“Anh ấy hôm nay sẽ đến.”
Vết rạch thứ hai.
“Anh ấy hôm nay sẽ không đến.”
“Anh ấy hôm nay sẽ đến.”
“Anh ấy hôm nay sẽ không đến.”
……
Rất nhanh, cánh tay này đã được họa đầy, mà kết quả cuối cùng lại là ——
“Anh ấy hôm nay sẽ không đến.”
Nguyễn Thanh lại lần nữa nhíu mày.
Kết quả này gã vẫn không hài lòng, ngay lúc gã chuẩn bị kéo khoá quần, di động bỗng nhiên vang lên, khiến tinh thần gã bỗng phấn chấn hẳn.
Kiều Mạch!!!
Gọi đế chính là bác sĩ Lý, Nguyễn Thanh không vui, nhưng vẫn nhận điện thoại, ôn hòa nói: “Bác sĩ Lý, có việc gì?”
“Nguyễn tổng, lúc trước ngài bảo tôi chú ý đến Cố tiên sinh, tôi đã theo dõi.” Bác sĩ Lý mở miệng, “Ngày hôm qua hắn gọi một cuộc điện thoại, tôi không có dụng cụ nghe, nhưng hôm nay, cái người tên Kiều Mạch lại tới đây.”
Sắc mặt Nguyễn Thanh hơi trầm xuống, lập tức đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, vặn vòi nước, giơ tay mình ra dưới làn nước xối rửa vết thương, đổi giọng hỏi: “Khi nào đến?”
“Vừa mới, chúng tôi vừa hoàn thành thủ tục thăm hỏi, đang chuẩn bị dẫn anh ta đi gặp Cố tiên sinh.”
“Kéo dài thời gian của Kiều Mạch, đừng cho anh ta tiếp xúc với Cố Nhan Tân.” Nguyễn Thanh rửa tay kia, tùy ý dùng khăn lông lau, xoay người đến phòng quần áo lấy một bộ quần áo, bình tĩnh nói, “Nhưng nhớ kỹ, không được thương tổn hai người kia.”
Bác sĩ Lý nghe xong, không khỏi thẹn quá hoá giận: “Tôi là một bác sĩ, đương nhiên sẽ không hại người.”
Nguyễn Thanh cười lạnh một tiếng: “Ông đã làm rồi.”
Nói xong, không đợi đối phương đáp lời liền quyết đoán cúp điện thoại.
Mau chóng đổi một bộ quần áo khác, Nguyễn Thanh liền lái xe đi đến Duyệt Đại, chuẩn bị tự mình bắt Kiều Mạch về.
Ở trong lòng gã, Kiều Mạch chính là một thế giới của mình, cho nên không thể cho đối phương đứng chung với Cố Nhan Tân.
Xem ra là khoảng thời gian gã đã quá nuông chiều Kiều Mạch rồi, để cho đối phương làm càn như vậy, sau đó đưa lưng về phía mình lặp đi lặp lại chuyện này nhiều lần như thế.
Bác sĩ Lý rõ ràng cảm giác được cái gì gọi là bất tòng tâm, ông bắt đầu chà lau mồ hôi trên trán mình, nơm nớp lo sợ nhìn người thanh niên đối diện này, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Cũng không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ Lý cảm giác được người thanh niên trước mắt này và trước khi vào nơi này rõ ràng không giống nhau. Lần trước tới nơi này còn đi theo Nguyễn tổng, cũng là người không có tiếng tăm gì, ông cũng chưa chú ý tới đối phương, như thế nào mà khi đối diện với anh ta có vài lần đều cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn vậy?
Thật là kỳ quái.
Bác sĩ Lý lại lau mồ hôi, cảm thấy mình sắp chịu đựng không nổi.
“Bá sĩ Lý.” Bác sĩ Lý nghe thấy Kiều Mạch ngồi ở đối diện mình không nhanh không chậm mở miệng, vô cùng thong thả, hai tròng mắt sắc bén cười như không cười nhìn chằm chằm mình, gây cho ông áp lực mãnh liệt, “Ông có vẻ đang rất nóng.”
“Đúng vậy, hơi nóng a.” Bác sĩ Lý vội vàng mở miệng, “Có thể là điều hòa hỏng rồi, không làm lạnh được.”
“Thật không?” Kiều Mạch nhướng mày, quay đầu lại nhìn điều hòa, “Mười sáu độ C, hẳn cũng không nóng lắm.”
Bác sĩ Lý cười mỉa một tiếng, theo bản năng dùng khăn tay lau trên trán.
Kiều Mạch nhìn đồng hồ, trên mặt như cũ không có lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, chỉ là mỉm cười hỏi: “Tôi đã đợi hai mươi phút, có thể gặp Cố tiên sinh chưa?”
“Cái này……” Bác sĩ Lý thật sự kéo thời gian không được, “Đương nhiên có thể, tôi tin hiện giờ có thể gặp được rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Kiều Mạch đứng lên, ý vị thâm trường nhìn bác sĩ Lý, “Bằng không tôi còn cho rằng bác sĩ Lý đang cố ý kéo dài thời gian không muốn cho tôi gặp Cố tiên sinh đấy.”
“Sao có thể.” Bác sĩ Lý lộ ra nét xấu hổ.
Đưa Kiều Mạch tới gian phòng bệnh của Cố Nhan Tân, bác sĩ Lý còn muốn ở bên trong cọ xát một chút, nghe xem bọn họ cái gì cái gì, nhưng ánh mắt Kiều Mạch đã đảo qua, ông thấy thế cầm lòng không đậu xoay người đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa.
Phục hồi tinh thần lại bác sĩ Lý nhìn đồng hồ, ông kéo dài hơn hai mươi phút, đã tận lực, nói vậy Nguyễn tổng cũng mau tới đi.
Thở dài, bác sĩ Lý lại đi tới tới lui lui bồi hồi trên hành lang, tâm tình cũng bất tri bất giác nôn nóng.
Vốn dĩ ông không lo lắng những việc này, nhưng nghe khẩu khí Nguyễn tổng có vẻ không tốt lắm, bọn họ hiện tại là người trên chung một thuyền, ông dĩ nhiên cũng bối rối, sợ gây ra sai lầm, đến lúc đó không chỉ mất bát cơm, còn khả năng sẽ bị tống vào lao ngục tai ương.
Cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ Lý cuối cùng cũng thấy một người mặc tây trang đen người đi tới, đúng là Nguyễn Thanh, ông vui sướng nghênh đón, lại thấy biểu cảm Nguyễn Thanh có chút tối tăm.
“Không phải bảo ông chú ý xem bọn họ nói gì sao?”
Bác sĩ Lý ấp úng nói không ra lời, ông cũng không biết nên giải thích như thế nào với đối phương, ông hình như có chút sợ cái người trẻ tuổi tên Kiều Mạch này.
“Được rồi, bọn họ bây giờ đang làm gì?” Nguyễn Thanh ở trước phòng bệnh dừng bước chân.
Gã tới quá gấp, còn chưa kịp thở, gã không muốn ở trước mặt Cố Nhan Tân có bất kì một bộ dạng chật vật nào, cho nên lẳng lặng bình ổn hô hấp trong chốc lát, lúc này mới trầm giọng mở miệng.
“Mở cửa ra.”
Bác sĩ Lý vội vàng lấy chìa khoá ra, đang định mở cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm.
Bên trong bệnh viện đều là thiết bị tối tân nhất, cách âm cũng tốt nhất, trên cơ bản chỉ cần không ở bên trong hô to đại náo, bên ngoài sẽ nghe không thấy, nếu bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh bên trong phát ra, chứng minh rằng người bệnh đã ở trong phòng bệnh nghịch đến túi bụi.
Như vậy hai người này……
Nguyễn Thanh cũng không rảnh nhìn khung cửa sổ trong suốt nhìn vào trong, đoạt lấy chìa khóa tửa bác sĩ Lý cắn vào. Xoay một vòng, cửa mở ra.
Trong phòng, Kiều Mạch bị đẩy ngã trên mặt đất, Cố Nhan Tân thì đang khoá ngồi trên eo anh, hai người đang đau khổ dây dưa, nghe thấy động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều trầm mặc.
“Anh đang làm cái gì vậy!” Nguyễn Thanh là người đầu tiên phản ứng, thiếu chút nữa rít ầm lên, vội vàng tiến lên kéo Cố Nhan Tân ra, muốn kéo hắn xuống từ trên người Kiều Mạch.
Kiều Mạch cũng phục hồi tinh thần, không rảnh để xấu hổ, liên tục đưa tay đẩy Cố Nhan Tân.
Cả người Cố Nhan Tân trơn nhẵn, thế nhưng mặt dày vô sỉ bò xuống, gắt gao ôm lấy Kiều Mạch không buông tay, ba người tạo thành tư thế quỷ dị làm bác sĩ Lý sợ ngây người.
“Còn thất thần làm gì!” Nguyễn Thanh tức giận đạp bác sĩ Lý, người sau chạy nhanh qua hỗ trợ.
Có sức mạnh của chín trâu hai hổ, rốt cuộc kéo Cố Nhan Tân từ trên người Kiều Mạch xuống, ba người đều thiếu chút nữa mệt nằm liệt.
Sức của người bệnh tâm thần thật lớn.
Kiều Mạch thở hổn hển hít hai ngụn khí, bò lên từ trên mặt đất.
“Buông ta ra, để ta và Kiều Mạch được ở bên nhau! Các người không thể chia rẽ chúng ta!” Cố Nhan Tân còn đang giãy giụa.
Chân mày Nguyễn Thanh cau lại: “Anh biết anh đang làm gì không?”
“Biết a!” Cố Nhan Tân nhìn Nguyễn Thanh, đúng lý hợp tình, “Ta muốn làm. Tình!”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch hoài nghi mình có phải bị điếc hay không: “Cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?”
Cố Nhan Tân nói: “Em muốn cùng anh làm. Tình a.”
Kiều Mạch:……
Nguyễn Thanh:……
Bác sĩ Lý:……
Kiều Mạch không chút khách khí đá một chân vào mặt Cố Nhan Tân: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Miệng Cố Nhan Tân động vài cái, không dám ho he.
Bác sĩ Lý xoa xoa cái trán mồ hôi của mình, cảm thấy thật là nóng.
“Ngài vừa rồi rốt cuộc sao lại bị thế này?” Bác sĩ Lý đĩnh đĩnh ngực, trở lại với hình tượng bác sĩ, nghiêm túc nhìn Cố Nhan Tân.
Cố Nhan Tân lén lút nhìn Kiều Mạch: “Tôi cũng không biết, tôi sờ anh ấy xong liền muốn làm. Tình.”
Kiều Mạch:……
“Khụ, mọi người chờ một lát.” Bác sĩ Lý ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi Cố Nhan Tân, “Cậu là nhân cách thứ hai sao?”
“Đúng vậy.” Cố Nhan Tân nhỏ giọng trả lời.
Nguyễn Thanh cười nhạo: “Thiểu năng trí tuệ.”
Kiều Mạch liếc mắt nhìn gã.
“Ồ, nói lưu loát như vậy.” Bác sĩ Lý thẳng sống lưng, phát hiện ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người ông, làm ông có chút tự hào, “Cố tiên sinh hẳn là…… Ừm, biến chứng nhân cách thứ hai…… Chứng nghiện tình dục*.”
(Haki: Muốn tán sml bà tác giả, viết sai chính tả làm tui tìm nửa ngày mới biết nó nghĩa là gì -___-)
*: Nghiện tình dục: Người mắc chứng nghiện tình dục luôn bị thôi thúc, bức xúc phải tìm cách giải tỏa ẩn ức thông qua việc tìm kiếm các trải nghiệm tình dục. Họ luôn cảm thấy thèm khát tình dục đến mức không cưỡng lại được, về bản chất cũng giống như tình trạng nghiện cờ bạc, rượu, ma túy…
Read more at: http://ykhoaviet.vn/nghien-tinh-duc-can-benh-thuong-mac-o-nam-gioi-165.html
Kiều Mạch nhịn không được lui ra sau, có cảm giác cái tên này giống như…… Có điểm không tốt lắm.
“Kiều tiên sinh đừng lo lắng, bệnh chứng này của Cố tiên sinh nhằm vào đối tượng, có thể chỉ nhằm vào ngài.” Bác sĩ Lý nói xong, A một tiếng, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa rớ xuống, “Cần lo lắng nhất có lẽ là ngài……”
Kiều Mạch:……
Nguyễn Thanh lạnh mặt, nhìn Cố Nhan Tân: “Xem ra về sau Kiều Mạch vẫn nên đừng tới nơi này thì tốt hơn, miễn cho vô cớ sinh ra mấy chuyện kỳ quái.”
Cố Nhan Tân vừa nghe lời này liền không vui: “Anh có ý gì, anh hại Cố Nhan Tân thành như vậy còn chưa đủ sao, tôi bây giờ và hắn ta đều tương liên về suy nghĩ, có tin tôi tấu anh không.”
Nguyễn Thanh cười nhạo.
“Đã sớm nhìn anh không vừa mắt.” Cố Nhan Tân khinh bỉ nhìn Nguyễn Thanh, sau đó đụng một cái thật mạnh lên đầu Nguyễn Thanh, “Hôm nay tôi liền thế chỗ Cố Nhan Tân báo thù!”
Cạn lời! Bác sĩ Lý trong lòng hỗn độn, vội vàng tiến lên ôm lấy Cố Nhan Tân, đặc biệt là đôi tay, chặt chẽ ôm lấy, không cho đối phương nhúc nhích: “Cậu đừng xúc động, cậu như vậy là không ra được đâu!”
“Ra không được càng tốt! Lão tử chính là bệnh nhân tâm thần.” Cố Nhan Tân thấy tay mình không động đậy nổi, nâng đôi chân dài đạp đến chỗ Nguyễn Thanh, đá ngay vào ót của Nguyễn Thanh, “Ta đánh người không sợ pháp luật, ai sợ ai hả!”
Nguyễn Thanh thấy trước mắt tối sầm, bị chịu một đá này của Cố Nhan Tân, loạng choạng một cái liền mềm như bông ngã xuống trên mặt đất.
Kiều Mạch:……
Bác sĩ Lý:……
Cố Nhan Tân: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!