Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
  3. Chương 32
Trước /66 Sau

Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Ầm ầm ầm” thanh âm lại vang lên, chói tai lại nhiễu dân, Kiều Mạch bịt chặt lỗ tai mình, vẫn không thể ngăn cách được thanh âm ồn ã xông vào tai. 

Đã hai ba ngày, cách vách vẫn đang được tu sửa, ban đêm còn tốt, có lẽ do công nhân nghỉ làm, nhưng lúc ban ngày lại ở đó gõ gõ đập đập, máy khoan điện vang không ngừng, Kiều Mạch thật muốn một cước đá văng căn phòng cách vách kia. 

Xoa xoa huyệt thái dương, Kiều Mạch nỗ lực bình phục nội tâm đã sắp bật mode bạo lực, đổ cho mình một chén nước.

“Loảng xoảng!!!”

Một tiếng vang lớn từ cách vách truyền đến, tay Kiều Mạch run một chút, ly nước thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó thanh âm “Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng”  liên tục vang lên, cùng với tiếng máy khoan điện ầm ầm ầm, làm huyệt thái dương Kiều Mạch thình thịch nhảy nhót.

Ở trong lòng văng phụ khoa, Kiều Mạch thật sự chịu đựng không nổi, bước đến gõ cửa.

Căn phòng ở khu chung cư tương đối cũ rồi, có lẽ mấy năm nữa sẽ bị xếp vào kế hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác, thật muốn không còn ai muốn sửa lại làm gì, có tiền sửa, đổi chỗ ở mới luôn không được sao?

Có lẽ là tiếng sửa trong phòng quá lớn, Kiều Mạch gõ nửa ngày, cửa mới được mở ra.

Ở cửa thò ra khuôn mặt xám xịt của một người đàn ông: “Anh có chuyện gì không?”

“Cho hỏi các anh còn muốn sửa phòng bao lâu nữa?”

“Không biết, chủ nhà quyết định.”

“Vậy thì phiền anh hỏi chủ nhà anh  một chút, con số cụ thể là gì?”

Người đàn ông kia vặn mặt hỏi: “Chủ nhà, bên ngoài có người hỏi anh muốn sửa trong bao lâu?”

“Buổi tối hôm nay là xong.”

Trên mặt Kiều Mạch hiện ra một tia nghi hoặc.

Thanh âm của chủ nhà…… Rất quen tai, giống như ở đâu đó đã được nghe vậy.

Là ở nơi nào nhỉ, Kiều Mạch đau khổ suy tư, dường như sắp nghĩ ra, bỗng nhiên lại bị thanh âm của người đàn ông mở cửa đánh gãy.

“Đêm nay xong, anh còn có việc gì không?”

“À……” Kiều Mạch lấy lại tinh thần, “Không có việc gì.”

“Cạch!”

Cửa bị đóng lại một cách vội vạch. 

Bị đối phương làm gián đoạn, Kiều Mạch cái gì cũng đã quên, ạn đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, vẫn chưa được, đành phải từ bỏ.

5h chiều, thái dương còn chưa hạ xuống, chỉ là độ ấm giảm rất nhiều, mát mẻ không ít. Kiều Mạch cầm tạp chí tập thể hình đi ra khỏi khu nhà.

Hôm nay là thứ tư, anh cùng huấn luyện viên đã hẹn hôm nay học một vài động tác kéo duỗi, nghe nói có thể tăng cao một hai centimet.

Kiều Mạch vẫn cứ đối với chuyện Cố Nhan Tân nói ngày đó mà canh cánh trong lòng.

Kỳ thật trước kia anh cũng khá là cao, lúc ở trường học cũng rất ít có người nói anh lùn, chẳng qua bạn trai anh đều cao, đặc biệt là sau khi quen Nguyễn Thanh và Cố Nhan Tân, hai người đều cao to, độ cao của anh rõ ràng là không đủ nhìn. Hiện tại khiến cho anh cực kỳ hoài nghi mình.

Thói quen lướt nhìn chung quanh, phát hiện không có dị thường gì, kiều mạch mới yên tâm ra khỏi khu nhà, ann tương đối lo lắng chính là cái tên Trác Tuấn Vũ hư hư thực thực còn đang ở nơi tối tăm nào đó theo dõi mình.

Đã nhiều ngày anh không thể nào ra cửa, tay đối phương cũng không dài như vậy, duỗi không đến nhà anh, cho nên anh không biết bên ngoài bây giờ như thế nào. Anh càng không biết, trùng hợp ở một nơi nào đó, trong đó có hai người bệnh đã và đang gặp mặt.

Nơi tập thể hình cách khu nhà cũng không coi là xa, anh cũng lười đi xa, cho nên thuê một nơi tương đối gần, đi đường có hơn mười phút là đến.

Mắt thấy sắp tới nơi, di động Kiều Mạch bỗng nhiên vang lên, điện thoại của cảnh sát Lý.

Cảnh sát Lý gần đây gọi điện thoại càng ngày càng nhiều, Kiều Mạch nheo nheo mắt, nhìn di động, biểu cảm có phần âm tình bất định, nhưng cuối cùng anh vẫn tiếp điện thoại.

“Cảnh sát Lý.” Kiều Mạch vừa đi, một bên mở miệng.

“Anh đứng ở đó đi.” Trong điện thoại mặt truyền đến thanh âm cảnh sát Lý.

Kiều Mạch hơi sửng sốt, theo bản năng làm theo.

Đang lúc anh đang cảm thấy có chút buồn bực, bả vai bị người từ phía sau nhẹ nhàng vỗ một cái.

“Kiều Mạch, đúng là anh.”

Kiều Mạch quay đầu lại, người phía sau đúng là cảnh sát Lý, anh ta mặc thường phục, trên tay còn nắm di động.

“Anh như thế nào……” Kiều Mạch khó hiểu.

Cảnh sát Lý cười, cúp điện thoại, cất điện thoại di động vào túi: “Ở đây tôi vốn có chuyện cá nhân, không ngờ tới lại đụng phải anh.”

“Thật đúng là trùng hợp.”

“Ừ.” Cảnh sát Lý đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt lơ đãng quét nhìn chung quanh, lúc này mới thực hiện dừng trên mặt Kiều Mạch, “Anh đang đi đâu vậy?”

“Đi tập thể hình.” Kiều Mạch chỉ clb tập thể hình trước mặt, “Hẹn hôm nay.”

Cảnh sát Lý cũng theo ngẩng đầu liếc mắt nhìn: “Vừa lúc tôi tra được một việc muốn nói với anh, không ngại để tôi cùng đi chứ.”

“Vậy cùng nhau đi.”

Hai người sóng vai vào clb.

Tầng 1 clb là khu nghỉ ngơi, có thể để mọi người ở đây nghỉ ngơi một chút, Kiều Mạch và cảnh sát Lý vào tầng một, tìm một vị trí ngồi xuống.

Đợi lát nữa còn phải vận động, Kiều Mạch tự lấy cho mình đồ uống cung cấp năng lượng, lại lấy cho cảnh sát Lý một ly cà phê, mở miệng hỏi: “Anh tra được cái gì?”

“Có liên quan tới anh.” Cảnh sát Lý lại đẩy đẩy mắt kính.

Kiều Mạch chú ý nghe. 

“Anh nói đi.”

Cảnh sát Lý thổi thổi hơi cà phê bốc lên, nói: “Buổi sáng hôm nay tôi mới biết được, Trác Tuấn Vũ ra bệnh viện được một khoảng thời gian rồi, nghe nói là trị liệu thành công, anh biết chuyện này không?”

Kiều Mạch gật gật đầu: “Tôi cũng biết trước đó không lâu.”

“Hồ nháo.” Cảnh sát Lý  mang biểu cảm nghiêm túc, “Anh biết chuyện mà tại sao lại không nói với tôi.”

“Tôi cũng không biết cậu ta còn theo dõi tôi không, nói không chừng cậu ta thật sự được trị liệu xong rồi.”

“Cậu ta gần đây có theo dõi anh?” Cảnh sát Lý ngồi ngay ngắn.

Kiều Mạch lắc đầu: “Không biết, nhưng tôi gần đây cảm giác lại bị người theo dõi.”

Trên mặt cảnh sát Lý lộ ra thần sắc không tán đồng: “Anh nên sớm nói mới đúng.”

Kiều Mạch có cảm giác làm sai, anh nhấp nhấp môi không nói.

Cảnh sát Lý lại nói: “Anh có liên hệ với cậu ta không?”

“Có, chỉ là người theo dõi tôi không chịu nói mình là ai.” Kiều Mạch nói, “Nhưng tôi cảm thấy hắn chính là Trác Tuấn Vũ.”

“Cảm giác?” Cảnh sát Lý truy vấn, “Cái gì mà cảm giác? Anh có thể miêu tả cụ thể không?”

“Tôi cũng không biết nên miêu tả như thế nào, chính là một loại cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác này khiến tôi nghĩ ngay đến Trác Tuấn Vũ.”

“Đối phương giấu mình ở chỗ tối, anh lại có thể nào đủ cảm giác được? Cậu ta nhìn chằm chằm vào anh? Anh cảm giác được tầm mắt? Bầu không khí? Hay là điều gì khác, rốt cuộc việc cảm giác này thật sự là một cách nói quá mức mờ ảo.”

Trong lòng Kiều Mạch dần dần bực bội: “Tôi không rõ ràng lắm, miêu tả không ra…… Chính là cảm giác được mình bị người theo dõi, có tầm mắt đang dán lên trên người. Cùng lúc trước cái cảm giác tôi bị Trác Tuấn Vũ theo dõi giống nhau như đúc. Thực áp bách, cũng thực ghê tởm, làm tôi cảm giác được không thể hít thở…… Giống như muốn thở cũng không thể thở nổi……”

Cảnh sát Lý tiếp tục hỏi: “Bởi vì chuyện đó anh liền đoán rằng đó là Trác Tuấn Vũ?”

“Không, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy mình bị người theo dõi, tôi ở siêu thị mua đồ, sau đó phát hiện có người đang nhìn ta, đối phương bại lộ, tôi chỉ kịp thấy một bóng dáng hoà trong đám người, tôi thấy rất quen thuộc, cũng cảm thấy rất sợ hãi.” Kiều Mạch nắm chặt ly nước trong tay, “Ta không biết có phải là Trác Tuấn Vũ hay không, bởi vì tôi không thấy rõ mặt đối phương.”

“Vậy anh khẳng định như thế nào?”

Kiều Mạch nói: “Tôi về nhà gọi điện thoại, bệnh viện nói cho tôi biết, Trác Tuấn Vũ đã xuất viện một tuần.”

Cảnh sát Lý nhìn thẳng đôi mắt Kiều Mạch: “Cho nên bằng bằng chứng này, anh chắc chắn đó là Trác Tuấn Vũ đang theo dõi anh.”

“Không…… Không chỉ như vậy……” Hô hấp Kiều Mạch dần dần có chút bất ổn, hắn giống như bởi vì chuyện này mà làm cho cảm xúc kích động, “Cậu ta gửi  tin nhắn cho tôi, ngữ khí chính là cậu ta…… Tuyệt đối là cậu ta, đặc biệt là cái khuôn mặt tươi cười kia, tôi nhận ra……”

Cảnh sát Lý nghe được một đoạn tin tức mới, không thể không đánh gãy lời Kiều Mạch nói: “Cái gì mà khuôn mặt tươi cười?”

Ban đầu anh ta cũng không định tiếp nhận vụ án của Trác Tuấn Vũ, chờ đến khi lại có hứng thú, đối phương đã bị đưa đến bệnh viện  tâm thần, anh ta tự nhiên cũng liền quên mất chuyện này.

“Nhật kí viết, cậu ta ghi nhật kí với nội dung gì đều có khuôn mặt tươi cười kia.” Kiều mạch nhớ lại chuyện này, vẫn là một loại cảm giác không thể thở nổi, anh nỗ lực khống chế lồng ngực phập phồng vì căng thẳng, ngữ khí cũng chậm lại, “Là một icon, nhưng…… trước kia đã dùng, nhưng thực quỷ dị, tôi nhìn khuôn mặt tươi cười kia thì cả người không thoải mái.”

“Cậu ta có thói quen viết nhật kí?”

“Đúng vậy.”

Cảnh sát Lý gật gật đầu: “Tốt, anh tiếp tục nói.”

Kiều Mạch thở hổn hển, bưng ly nước uống một ngụm thật lớn: “Tôi không có gì nhiều để nói, tóm lại, hẳn là là vì cậu ta, tôi lại bắt đầu gặp ác mộng.”

“Anh gần đây vẫn luôn gặp ác mộng?” Cảnh sát Lý có chút kinh ngạc, “Tôi cho rằng đã dần dần đi ra rồi chứ.”

Kiều Mạch cười khổ một tiếng: “Nếu bọn họ biến mất ở trong thế giới của tôi, bóng ma bên trong hẳn sẽ dần dâng đi ra, chính bọn họ lại xuất hiện. Cho nên tôi bắt đầu gặp ác mộng, cái loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm cũng là ác mộng, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy mình không chỉ bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, có lẽ là hai, ba…… Có lẽ tôi đã bị tổ chức biến thái theo dõi, nguyên nhân có lẽ chính là tôi trời sinh hấp dẫn đám biến thái đó?”

Nói xong lời cuối cùng, Kiều Mạch nhịn không được tự giễu cười.

Cảnh sát Lý an ủi nói: “Anh tạm thời không nên nghĩ nhiều, tôi sẽ ở cạnh anh, bảo vệ anh. Người theo dõi sẽ không có cơ hội tiếp cận anh.”

“Cám ơn.” Trầm mặc trong chốc lát, Kiều Mạch lên tiếng cảm tạ.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay cảnh sát Lý lại khiến anh nhớ lại những chuyện lúc trước, hiện tại bình tĩnh lại, trong lòng anh không khỏi có chút nghi hoặc, vì sao cảnh sát Lý phải biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy?

Vì sao anh ta lại quan tâm mọi thứ xung quanh anh như vậy?

Có lẽ là biết trong lòng Kiều Mạch đang suy nghĩ cái gì, cảnh sát Lý không nhanh không chậm mở miệng: “Như vậy xem ra, bệnh Trác Tuấn Vũ căn bản không khỏi, tôi trước kia chưa từng tiếp xúc với cậu ta, cho nên muốn thông qua anh  để biết hết thảy mọi thứ về cậu ta. Lúc hỏi lại không suy xét đến tâm tình của anh, thực xin lỗi.”

Kiều Mạch trầm mặc lắc đầu, chỉ có thể tạm thời áp nghi vấn xuống.

“Nhưng tôi còn hy vọng anh có thể nhanh chóng quên chuyện này đi, mau chóng để bóng ma đi ra.”

Cảnh sát Lý mỉm cười, lại một lần đỡ đỡ mắt kính.

Báo cáo quan sát Kiều Mạch

Hôm nay là 28/09, hai nguyên nhân kích thích đã hình thành.

Ngôn ngữ lặp lại, logic hỗn loạn, cảm xúc không ổn.

59 điểm.

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Sư Phụ Tường Rất Cao

Copyright © 2022 - MTruyện.net