Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chúc mừng cô ạ ——”
Những lời chúc mừng vang lên không ngớt trong lớp học khiến cả lớp trở nên sôi nổi.
Người phụ nữ trên bục giảng khẽ vuốt bụng, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, liên tục cảm ơn mọi người.
“Cô ơi, giảng viên dạy thay là thầy hay cô thế ạ?” Một bạn nữ ngồi hàng đầu chớp mắt hỏi.
“Đó là thầy nhé, thầy vừa đẹp trai lại còn là boss lớn trong giới thương nghiệp nữa, cả lớp phải tập trung nghe giảng đấy.” Giảng viên cười tinh nghịch.
Cô ấy vừa dứt lời, cả lớp reo hò. “Uầy!”
“Thật ạ?!”
Nữ giảng viên giả vờ bí ẩn mỉm cười mà không nói lời nào, điều này khiến mọi người lại sôi nổi hò reo.
Trong tiếng hò reo, ai cũng hào hứng đặt câu hỏi, cô ấy trả lời một số câu nhưng hầu hết đều không trả lời.
Chẳng hạn như trả lời một số câu hỏi về ngoại hình, vóc dáng cao, khuôn mặt đẹp, song tránh được hầu hết các câu hỏi như công ty nào, chức vụ gì.
Cuối cùng nữ giảng viên chỉ bí ẩn để lại một câu: “Nếu mọi người muốn biết thì tuần sau sẽ rõ, tuyệt đối đừng trốn học nhé.”
Đương nhiên vui vẻ qua đi thì vẫn phải vào bài học. Thực ra Mộ Lôi rất thích cách dạy của giảng viên này, trò chuyện hài hước lại nói thẳng vào trọng tâm nội dung chứ không dài dòng.
Nhưng boss lớn trong giới lại còn đẹp trai?
Mộ Lôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cô hiện lên bóng dáng C. Phong thái ưu tú của người đàn ông mặc vest vô cùng giống với miêu tả của giảng viên, anh vừa đẹp trai lại mang dáng vẻ boss lớn, cô bật cười.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, trong đầu mình chỉ nghĩ boss lớn của giới thương nghiệp là mấy ông trung niên đầu trọc bụng phệ thôi.” Có bạn học ngồi bên cạnh lạnh lùng hắt một chậu nước lạnh. light
“Hy vọng một chút không được à, chính cô giáo cũng bảo đẹp trai kìa.” Tô Linh bất mãn bĩu môi.
“Đúng rồi…” Mấy cô gái khác hùa theo.
Mộ Lôi nhún vai, không quá quan tâm mỉm cười.
—— Lần thứ mấy trong ngày nghĩ đến anh rồi, thật là. Cô thầm thở dài, cảm thấy bản thân thật kém cỏi.
“Chúng ta tiếp tục bài học hôm trước, các bạn mở sách trang 35 đi.”
“Tuần trước cô đã giảng xong nguyên hình cơ sở thương mại, tuần này chúng ta sẽ trao đổi về mô hình thương mại tam giác.”
“Thương mại tam giác đề cập đến phương thức thương mại trong đó các nhà sản xuất ở nước ta chấp nhận đơn đặt hàng của khách hàng nước ngoài, sau đó mua hàng từ các nhà cung cấp ở nước thứ ba, hàng hóa được vận chuyển và bán cho người mua thông qua nước ta…”
Mộ Lôi mở sách ra, tập trung nhìn giảng viên đang nghiêm túc nói trên bục giảng.
Tập trung nghe khoảng hai mươi phút, suy nghĩ của cô bắt đầu bay xa.
Hình bóng luôn hiện lên trong đầu khiến cô buồn phiền, dù lắc đầu thế nào cũng không thể gạt anh ra khỏi tâm trí, trong lòng khó chịu, hai tay xoa xoa Thái
Dương.
Mộ Lôi bắt đầu tưởng tượng cảnh C đứng trên bục giảng, người mặc bộ quần áo gặp cô hôm trước. Dẫu anh có giảng nội dung tẻ nhạt đến đâu thì cũng không có ai dời mắt khỏi anh, không, trông anh có vẻ không giống người sẽ nói hươu nói vượn.
Anh tựa như một vật tự tỏa sáng lấp lánh, xa xôi khó với, khiến người khác không khỏi muốn phủ phục dưới chân anh.
Mộ Lôi tưởng tượng hình ảnh đôi tay thon dài của C cầm sách hoặc thước dạy học, đôi mắt đen sâu thẳm kia nhìn thẳng cô dưới bục giảng, đôi môi mỏng khẽ gọi tên cô, những suy nghĩ này đều khiến tim cô không ngừng loạn nhịp.
Cô đã cố gắng hết sức để kéo dòng suy nghĩ của mình trở lại thực tế, nỗ lực đọc bất kỳ từ nào trong sách giáo khoa hoặc nghe bất kỳ lời nào của giảng viên, nhưng những lời đó như có cánh bay múa khiến cô không thể bắt được.
Hết chương 14
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");