Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu hỏi thẳng thắn của Mộ Lôi khiến Quyền Đình thoáng ngạc nhiên.
Mặt cô nóng lên, cúi đầu xuống. Trông cô hùng hồn vậy thôi chứ trong lòng lại đang bất an nhảy loạn như một chú thỏ con. Cô không hề nắm chắc liệu đối phương có đồng ý hay không —
Dù sao chính Mặc Tầm cũng nói rằng hôm nay Quyền Đình tới chỉ để gặp anh ấy, có lẽ xác suất đối phương đồng ý vô cùng nhỏ.
Mộ Lôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sáng ngời của đối phương, cô muốn tìm kiếm chút tin tức trong đó, song lại không thu hoạch được gì.
Im lặng, rồi lại im lặng —
Sự ồn ào xung quanh khiến vẻ im lặng nơi đây càng thêm sợ hãi. Lâu đến vậy mà anh không trả lời, có lẽ là anh không muốn rồi.
Mộ Lôi thất vọng gục đầu, khóe mắt ửng đỏ, toan mở miệng cướp lời từ chối của anh. Cô thực sự không muốn nghe thấy lời từ chối thốt ra khỏi miệng anh: “Nếu không được, cũng…”
“Được.”
Quyền Đình khẽ đáp lại. “…Không sao.”
Mộ Lôi ngẩng đầu, sau ba giây sửng sốt thì vui sướng nhảy cẫng lên: “Anh nói được đúng không? Thật ư?” Cô mở to mắt, khó tin hỏi.
Rồi sau đó lại như sợ Quyền Đình đổi ý, chính mình lập tức bổ sung: “Em không quan tâm, em vừa mới nghe anh đồng ý rồi.”
Dứt lời, cô còn mạnh dạn bám lấy cánh tay Quyền Đình, sung sướng nhảy nhót. “Ừ, tôi đồng ý rồi.”
Bàn tay nóng bỏng còn lại của Quyền Đình bao phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, Mộ Lôi vốn tưởng rằng anh định gỡ tay cô ra, nhưng không ngờ rằng anh chỉ
cầm tay cô mà xoa nhẹ.
Mộ Lôi bỗng nhận ra động tác này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhịp tim cô tăng tốc một cách mất kiểm soát.
Thịch — thịch —
Cô nuốt nước bọt, sợ người đàn ông sẽ phát hiện tiếng tim đang đập nhanh của cô.
Song thực tế là Quyền Đình đã nghe thấy, anh cười khẽ, cúi người xuống để lại gần cô hơn: “Em có muốn chơi gì không?”
“Dạ?”
Cô ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ, ngơ ngác nhìn Quyền Đình. “Tôi nói, em có muốn chơi gì không?”
Anh kiên nhẫn nhắc lại, lần này Mộ Lôi nghe hiểu. “Dạ… Ừm… Em suy nghĩ một lát được không?” “Đương nhiên là được.”
“Mình vừa ăn chút gì vừa nghĩ chứ?”
Anh giơ bàn tay đang đè trên tay Mộ Lôi chỉ vào giữa hội trường, nơi có bàn ghế, đồ ăn nhẹ và cocktail.
“Vâng ạ!”
Mộ Lôi gật đầu như giã tỏi, xúc cảm trên mu bàn tay biến mất khiến cô thoáng hụt hẫng.
Cô nhìn tay mình vẫn đang bám trên cánh tay Quyền Đình, lập tức nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng cô không bỏ bàn tay đang đặt trên cánh tay anh ra mà cứ thế đi vào hội trường. cin
Dáng người cao lớn của Quyền Đình đi bên cạnh Mộ Lôi, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đang bám lấy cánh tay của người đàn ông, cả người đều được bao bọc trong hơi thở của Quyền Đình. Những nhận thức này khiến Mộ Lôi vô cùng hưng phấn.
Trong lòng Mộ Lôi rung động, bàn tay vốn bám vào cánh tay anh đổi thành khoác lấy tay Quyền Đình.
Quyền Đình ngẩn người, nhướng mày, trái lại không nói gì.
Hai người họ ngồi xuống giữa hội trường, Mộ Lôi bưng một cái bánh kem và một ly cocktail nhỏ ngồi cạnh Quyền Đình, trên tay Quyền Đình chỉ bưng một ly rượu.
Muốn chơi à —
Đôi mắt của Mộ Lôi nhanh chóng quan sát thiết bị và đạo cụ xung quanh, cuối cùng dừng lại ở khu vực bày rất nhiều roi da, khát vọng trong ánh mắt dần dần gia tăng.
Giấc mộng ướt át lại hiện lên trong đầu, Quyền Đình nghiêm mặt cầm roi cất bước về phía cô, mới chỉ nghĩ đến nhiêu đó thôi cũng đủ làm cảm xúc trong cô sôi trào.
Hết chương 25
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");