Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(*Không thành: không thành ở đây là không thành kế)
“Đúng, tôi cũng vậy.” Giang Hằng nhướng mi, “Tôi không cảm thấy thừa nhận tính hướng của mình có gì không thỏa đáng.”
Tuy nói như vậy, nhưng người có thể chân chính công khai thừa nhận mình là người đồng tính luyến ái thì rất ít cực kỳ ít. Vu Tử Thạc không kìm được nảy sinh chút kính phục với Giang Hằng. “Anh, là con lai hả?”
Y thấy màu mắt xanh biếc của Giang Hằng, đó thuần túy là màu lam, như bầu trời cao, trong suốt vừa sâu vừa khó đoán. Rất ít người trưởng thành nào có được cặp mắt như thế, trong mắt của đa số bọn họ đều tối mù và bẩn đục.
“Mẹ là người Mỹ.” Giang Hằng tùy tiện đáp, hỏi tiếp: “Còn anh?”
“Tôi không biết, chưa từng gặp bà ấy.” Con ngươi màu hổ phách của Vu Tử Thạc đảo nhìn bầu trời, bối cảnh màu lam nhạt cứ như khi máy bay bay ngang qua tầng mây, vạch ra một đường màu trắng vừa dài vừa thẳng.
Giang Hằng nhìn theo tầm mắt của Vu Tử Thạc, trời xanh mây trắng, ánh sáng rực rỡ, đúng là thời tiết tốt.
Radio trong xe truyền ra tiếng đàn dương cầm, dịu êm và sâu lắng, kéo tư duy của họ trở lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Một giây trước còn giương cung bạt kiếm, quyền đấm cước đá, họng súng kè nhau, hiện tại lại yên tĩnh hài hòa như thế.
“Giang Hằng, tôi không cần bạn đồng hành.” Không khí hài hòa này đã định là không thể kéo dài lâu, Vu Tử Thạc phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Nhưng anh từng có bạn đồng hành.”
Vu Tử Thạc biết Giang Hằng đang chỉ ai, Enya Pirlo, cô từng là người cộng tác của y, cũng là nguyên nhân y trở thành nhân khẩu đã tử vong, cô phản bội y.
Trong nhiệm vụ cuối cùng Enya muốn xóa sổ y, kết quả đương nhiên là y đã giết cô. Y lợi dụng vụ nổ đó để giả trang, để tất cả đều cho rằng y đã chết.
Giang Hằng biết được điều này, có lẽ do hắn đã hack vào cơ sở dữ liệu của CIA.
Đúng thế, trước khi Vu Tử Thạc trở thành sát thủ, y đã từng bán mạng cho CIA. Cho nên y hiểu rõ cảnh sát, y biết phải đối phó với những tên cớm này thế nào, cũng biết những người này mới là bộ phận đen tối nhất của xã hội.
Quốc gia có vẻ là đại biểu cho lợi ích công dân, đứng ở nơi sáng tỏ quang minh, nhưng rất ít ai biết, cơ bản quốc gia mới là thứ đen tối.
Giang Hằng không thể biết nguyên do trong đó, hắn chỉ biết Vu Tử Thạc từng làm CIA và chuyện cộng tác với Enya, cho nên Giang Hằng mới hỏi vấn đề này.
Vấn đề này khiến Vu Tử Thạc không sao vui được, y còn cho rằng cả đời này sẽ không nhớ tới quá khứ đó nữa. Hình như có người từng nói thế này, lãng quên là sự phản bội đối với lịch sử? Nhưng đã phản bội ngay cả con người, thì còn sợ phản bội ký ức sao?
Cứ nhìn thử hai người họ đi, một sát thủ từng là CIA, một hacker từng là FBI, chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy trào phúng rồi.
“Enya chỉ là cộng sự, không phải bạn đồng hành.” Vu Tử Thạc nói rồi đảo người ngồi lên ghế điều khiển, “Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi thì mời anh đi cho.”
Giang Hằng híp mắt nhìn bóng lưng Vu Tử Thạc, trông có vẻ gầy nhưng không hề ốm yếu, nhìn thẳng tắp mà lại sâu xa khó lường, một người rất phức tạp. Có thể nói, trong thời gian mấy năm gần đây, Giang Hằng chưa từng nghiêm túc nhìn ai như thế.
Giang Hằng mở khóa còng tay cho thi thể, cười lắc đầu, sải một bước, ngồi lên ghế phó lái, hắn nghiêng mặt, dùng giọng nói tràn đầy mê hoặc nói: “Chở tôi một đoạn, tới nơi anh muốn tới.” Nói xong chỉ vào cái cằm xưng tím của mình, “Anh nợ tôi.” Vu Tử Thạc nhe miệng cười, hàm răng trắng tinh lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời, mái tóc màu nâu nhạt suông mượt cũng bị phản chiếu ánh sáng, “Anh quả là tính toán chi li.”
“Bụng dạ của tôi còn nhỏ hơn cây kim đó.” Giang Hằng nhẹ cười một tiếng, thắt dây an toàn.
“Ha, được rồi.” Vu Tử Thạc đạp chân ga, bánh xe quay thật nhanh, vạch ra dấu lằn xe dưới đất.
Ánh sáng xế chiều ánh vào biệt thự của nghị viên Balde, Vu Tử Thạc bỏ ống nhòm xuống, đốt điếu thuốc. “Hình như chúng ta tới trễ rồi.”
Thi thể của Jack đã bị ném vào vịnh Oyster, trước khi chết hắn đã khai ra chủ thuê của mình__ Balde Joven.
Balde là một chính khách cực kỳ dã tâm, tuy chủ trương vì dân, nhưng về vấn đề chính trị hầu như không biểu đạt được động thái gì.
Giang Hằng chống cằm, ngón trỏ vuốt vuốt dưới cằm, ánh mặt trời màu đỏ chiếu lên cặp kính hình chữ nhật của hắn, tầm mắt nghiêng về cửa biệt thự, sau cơn mưa mặt đất còn chưa khô, cánh hoa hòe rơi dưới đất bị xe cán qua. “Chắc là tối qua, ở đây có vết xe.”
Vết bánh xe bị ánh mặt trời rọi khô rõ ràng, bên trong còn kèm theo vô số cánh hoa hòe, đích thật là tối qua.
Vu Tử Thạc theo tin tức của Karina tìm được Jack, Jack cung cấp cho y chủ thuê Balde, giả sử trò này do người khác ngoài Balde bày ra, người đó xúc tiến vụ ủy thác này, thì đầu tiên y nên giải quyết là Jack.
Xe của họ dừng ngoài cửa chừng 30 phút, trong cửa sổ không thấy được bất cứ bóng người nào. Chỉ có hai khả năng, một, là Balde hốt hoảng bỏ chạy, hai, là hắn đã chết.
Vu Tử Thạc mở cửa, phòng khách rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, tivi vẫn đang bật, chỉ có âm lượng được điều chỉnh rất nhỏ, đang phát chương trình tin tức.
“Anh cảm thấy một người có thời gian nguyên buổi tối để chạy trốn có vội vàng tới mức quên tắt cả tivi không?” Vu Tử Thạc cầm điều khiển lên, điều chỉnh âm lượng.
“Tôi không biết, có lẽ người đang chạy bán mạng sẽ như vậy.” Giang Hằng nhìn quanh căn phòng, mặt đất rất sạch sẽ, đồ đạt cũng chỉnh tề. Nếu Vu Tử Thạc nói như vậy, chuyện này không bình thường, người hoang mang chạy trốn luôn làm lộn xộn mọi thứ, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều rất bình thường. Không cần nghi ngờ, Balde đã chết.
Đây là tòa biệt thự theo kết cấu hai tầng kép, nói như vậy, thi thể có thể đang ở lầu hai, cũng có thể đã bị mang đến chỗ khác.
“Ha, mấy người đang thảo luận về chúng tôi sao.” Vu Tử Thạc nhìn tivi, đột nhiên nói.
“Từ ‘chúng tôi’ từ miệng của anh nói ra thật sự khiến người ta có cảm giác rất khó tin.” Giang Hằng nhìn màn hình tivi tinh thể lỏng cực lớn, trên đó đang phát lại hiện trường vụ nổ tối qua, tựa hồ phương tiện truyền thông rất chú ý chuyện này. Công viên Prospect là thánh địa du lịch, xảy ra chuyện này đương nhiên sẽ dẫn tới cơn sóng mạnh mẽ.
“Là cô ta.” Trên màn hình xuất hiện gương mặt của Ada Wenskhôngl, cô đang ngồi xổm bên gốc cây nhìn gì đó, cái cây đó, chính là nơi Vu Tử Thạc đã bắn chết người đàn ông, rất nhanh, cô đã gọi đồng sự tới, một nhóm cảnh sát mang hộp đựng dụng cụ lấy chứng cứ tới vây quay nơi đó. Ở đó còn để lại vết máu, cho dù thi thể bị nổ tung, chỉ còn lại một tế bào trên da, cũng có thể lấy được DNA, cho nên người của phòng thí nghiệm tội phạm mới thường thích nói “DNA mới là chứng minh thân phận của một người.”
Chỉ cần so sánh DNA trong vết máu và DNA của thi thể tại hiện trường, thì họ có thể phát hiện được DNA này thuộc về cùng một người. Mà từ đó suy đoán ra người trúng đạn đã tử vong trước khi bị nổ, hung thủ thật sự vẫn còn ung dung ngoài vòng phát luật.
Người bình thường sẽ chỉ chú trọng tới những chứng cứ do vụ nổ lưu lại hiện trường, không ai tỉ mỉ tra xét xung quanh như Ada, người phụ nữ này quả nhiên có khứu giác rất nhạy bén.
“Có lẽ anh nên sớm giết chết cô ta.” Giang Hằng nói, híp mắt lại, tầm mắt tập trung lên gương mặt nhìn nghiêng của Ada Wenskhôngl. Phụ nữ thực lực mạnh mẽ, khiến người ta có không muốn chú ý cũng khó.
“Chỉ là tôi tạm thời còn chưa tìm được lý do.” Vu Tử Thạc tắt tivi, ánh sáng xế chiều phả lên người y, khiến thân hình y nhìn có vẻ yếu ớt, “Nếu có thể trở lại mấy năm trước, anh gặp được quá khứ của mình, anh sẽ muốn nói gì?”
Cơn gió mát lạnh thổi vào, hai tấm rèm cửa sổ màu tím nhạt phất phơ, trong không khí phiêu bay những hạt bụi nhỏ tí màu trắng, mái tóc ngắn màu đen của Giang Hằng bay theo hướng gió. “‘Đừng làm như thế’, tôi sẽ nói vậy, còn anh?”
“Đừng tin bất cứ ai, vĩnh viễn đừng tin.” Nói xong, Vu Tử Thạc quay người đi tới cầu thang, để lại một mình Giang Hằng.
Nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Vu Tử Thạc, cái bóng mơ hồ trong lòng Giang Hằng dần dần rõ ràng hơn.
Một sát thủ mà còn cần lý do để giết người… xem ra, cuộc sống của CIA không phải không lưu lại bất cứ ảnh hưởng nào với y. Giang Hằng cười nhạt một tiếng, đi theo.
Gió ngừng thổi, rèm cửa màu tím trở lại vị trí cũ, bụi ngừng bay.