Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngụy Kiều Hoàng
  3. Chương 10
Trước /11 Sau

Ngụy Kiều Hoàng

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngôn Tuyên Nhi bắt đầu hại chính mình đánh mất Nghiêm Luân.

Sau lễ mừng qua đi, thái độ hắn đối với nàng trở nên xa cách mà lạnh lung. Nàng không quen hắn như vậy, nhưng nàng lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngày hôm đó, rốt cuộc nàng đã nói sai cái gì? Nhưng càng nghĩ, nàng càng thấy hỗn loạn.

“Phẩm Hoài,chuẩn bị kiệu, trẫm muốn đi ra ngoài.”

“Hiện tại? Nhưng trời sắp chạng vạng, ngài không phải muốn cùng nhiếp chính vương ra cung tuần tra sao?”Phẩm Hoài cùng Nghị Dung vội vàng bước nhanh đuổi kịp chủ tử đã đi ra khỏi tẩm cung.

“Hôm nay ta muốn tự mình đi.” Nàng phải trở lại cái kia địa phương đi chỗ kia xem, suy nghĩ cho rõ ràng.

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung không dám kháng chỉ, chỉ có thể theo kiệu ra khỏi cung, nhưng muốn người mang lời nhắn cho nhiếp chính vương, thỉnh hắn theo kịp phía sau.

Sau một lát, lại trở lại ven hồ yên tĩnh kia, một số dân chúng gặp nữ hoàng thế nhưng cũng đến Khôi Tinh hồ, vội vàng cười cười ra khỏi đình. Tuy rằng nàng muốn bọn họ cùng ngồi, nhưng ai dám?

Chỉ chốc lát, trong đình chỉ còn một mình nàng, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung luôn nhìn ra ngoài đường, nhưng vẫn không thấy được xe ngựa của nhiếp chính vương.

“Hai các ngươi trở về ngồi trong xe ngựa đi, đi tới đi lui, cổ không dài ra, nhưng ta đều bị làm phiền rồi.”

“Nhưng mà......”

“Muốn kháng chỉ?” Đây xem như lần đầu tiên nàng lấy tư thái nữ hoàng đến áp người.

Hai người thực khó xử, lại thấy nàng như vậy, đành phải phối hợp lên xe ngựa, rời khỏi tầm mắt nàng, lại âm thầm thủ hộ, nhưng không nghĩ đến, đều bị người đánh ngất đi.

Ngôn Tuyên Nhi ngồi một mình trong đình, bức mình đem đoạn đối thoại lần trước của hai người nghĩ lại một phen, thật nghĩ không ra. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, sau đó, có gì đó dần dần sáng tỏ.

Hắn đã biết?

Trời ạ! Nàng khó có thể tin, hắn cho nàng nhiều mi cùng ám chỉ như vậy, nàng cư nhiên ngu xuẩn đến mức không phát hiện ra. Cho nên, hắn mới không tin nàng đem tâm cho hắn, chỉ bởi vì nàng không đủ tín nhiệm hắn!

Như vậy, hắn biết nàng là nữ hoàng giả, hắn cũng không bị dọa một chút nào. Hắn vẫn yêu nàng như cũ, vẫn nguyện ý cùng nàng dắt tay đi cả đời!

Nàng lệ nóng doanh tròng, trong lòng kích động không thôi.

Yêu chính là yêu, phải không? Hắn muốn nói cho nàng biết chuyện này sao?

Mặc dù yêu một người mà chính mình không biết nàng đến từ phương nào?

Bất thành, nàng muốn nói cho hắn, nàng là ai! Nàng muốn nói cho hắn, nàng là người xuyên qua thời không đến bên hắn. Bởi vì hắn, lòng phiêu bạc của nàng có điểm xuất phát và nơi quy tụ, nàng muốn ngày bọn họ yêu nhau vô hạn kéo dài, cho dù ở một ngày nào đó, bọn họ ra đi, cũng không còn tiếc nuối.

Trong lòng buông bỏ một tảng đá lớn, nàng mừng rỡ như điên xoay người, đã thấy Quân vương lâu rồi không gặp.

“Không nghĩ tới sau khi ngươi tước binh quyền của ta, nhìn thấy ta lại vui vẻ như vậy.” Quân Vương cười lạnh.

“Ách, hoàng thúc, ta có việc......” Nàng muốn tiến lên, hắn một bước ngăn trở đường đi của nàng,“Ta cũng có chuyện muốn tìm ngươi, chúng ta cần bàn bạc một chút.”

“Ta có việc gấp.”

“Có việc cái gì gấp? Ngươi cũng không phải Nhật Lí Vạn Kỵ nữ hoàng Kim Ngôn!”

“Cái gì chứ?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Ở trong đình, tịch dương tà tà chiếu nhập. Rõ ràng đặt mình trong ánh chiều tà ấm áp, nhưng nhìn Quân Vương lộ hai bản mặt, Ngôn Tuyên Nhi một lòng càng thêm lạnh.

Nàng nuốt nước miếng,“Hồ nháo, nói bậy......”

“Không phải nói bậy, ngươi căn bản chính là kẻ giả mạo!” Hắn giận không thể át, gầm rú lên.

Mặt nàng trắng bệch,“Không, không phải!”

Đây cũng là chỗ hắn oán hận nhất. Thật vất vả mới diệt trừ được một kẻ, lại có một kẻ thế thân khác đến. Càng đáng giận hơn là nàng thế nhưng có công trị quốc, được nhân dân kính yêu, hại hắn bị người ta châm chọc khiêu khích. Nguyên bản các đại thần thân cận hắn trong triều, trở mặt một đám, dựa vào nàng cùng nhiếp chính vương. Oán hận của hắn với nàng chất chứa quá sâu, trừng mắt từng bước tới gần nàng.

Ngôn Tuyên Nhi sợ hãi lui thẳng về phía sau,“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta sẽ gọi người đến!”

“Không có người đến, bao gồm cung nữ của ngươi cũng sẽ không đến.”

“Ngươi!” Da đầu nàng run lên. Nàng đã không thể lui được nữa, phía sau chính là hồ nước.

“Hừ, ta thật muốn nhìn một chút, một người đến tột cùng có thể có mấy cái mệnh? Hay là khuôn mặt này còn có người thứ ba có không!” Lời nói hết, Quân Vương đột nhiên dùng sức đẩy nàng về phía sau.

Không dự đoán được hắn sẽ làm như thế, nàng sợ hãi muốn bám trụ vòng bảo hộ trong đình, nhưng khi bối rối, không thể bắt trụ lại, cả người đổ ra sau,“A --” Nàng sợ hãi kêu một tiếng,“Bùm” ngã thẳng vào trong hồ.

“Hừ! Đi chết luôn đi!” Quân Vương cười lạnh xoay người.

Thân mình Ngôn Tuyên Nhi toàn bộ chìm xuống đáy hồ, miệng mũi ngập nước. Nàng gấp gáp thở một tiếng, ho khan vài tiếng, mở mắt mặt nước phía trên. Nàng không muốn chêt, nhưng nàng cũng không muốn trở lại hiện đại, nàng không muốn......

Nàng liều mạng vung cánh tay, cố gắng bơi về phía nguồn sáng. Nàng còn muốn cùng Luân hảo hảo yêu thương một hồi, vạn thế vịnh ngâm tình yêu nam nữ. Nàng hoàn toàn chưa nhấm nháp, liền đi như vậy sao, rất không cam lòng. Ít nhất để cho nàng cùng hắn thêm một đoạn ngày đi? Lão thiên gia, một năm? Không được! Một tháng,vẫn không được. Vậy một ngày cũng được......

Nàng cố gắng lại cố gắng, cùng lão thiên gia cò kè mặc cả, nhưng phổi của nàng giống như muốn nổ mạnh, nàng không thể hô hấp! Cứu, cứu mạng! Cứu mạng...... Giây tiếp theo, bóng tối thổi quét nàng.

“Không tốt! Nữ hoàng ngã xuống Khôi Tinh hồ.”

Nghiêm Luân ngồi ở trong xe ngựa vừa mới ra khỏi hoàng cung không bao lâu, chợt nghe thấy dân chúng trên phố nhắn dùm tin tức này. Hắn vội vàng kêu xa phu dừng xe ngựa lại, nhanh chóng xuống xe, vội vàng hỏi một lão gia gia,“Nữ hoàng bị ngã xuống nước sao?”

“Đúng vậy, nhưng được Tiêu Dao vương cứu trở về phủ rồi.”

Hắn lập tức thi triển khinh công, chân không dính đất chạy thẳng đến chỗ ở bạn tốt.“Rơi xuống nước” Ba chữ này làm hắn hoảng sợ. Tuy rằng nàng chưa nói cho hắn thân phận thực sự, nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi, kể từ sau khi nàng rơi xuống nước.

Hắn không muốn nàng chết! Nhưng cũng không muốn sau khi tỉnh nàng lại biến thành Kim Ngôn trước đây!

Ý tưởng cực kỳ vớ vẩn! Nhưng hắn thật sự sợ.

“Nhiếp chính vương đến đây!”

Nô bộc trong Tiêu Dao vương phủ vừa thấy đến hắn, lập tức muốn đi thông báo cho chủ tử, nhưng Tằng Tử Tuyền sớm ra nghênh đón.

“Thực xin lỗi, người của ta bị ám toán, cũng may, một nhóm người khác đuổi tới đúng lúc!”

“Nàng đâu?”

Cước bộ Tằng Tử Tuyền chưa nghỉ vừa dẫn bạn tốt, vừa giải thích,“Tạm thời......” Hắn muốn nói lại thôi.“ Tỳ nữ trong phủ của ta đã thay quần áo sạch sẽ cho nàng. Phẩm Hoài cùng Nghị Dung bị hôn mê, bất quá không có trở ngại gì, hiện tại đang canh giữ bên người nàng......”

Nghiêm Luân bước vào căn phòng sáng sủa sạch sẽ, đi thẳng đến bên giường, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung đứng ở hai bên vẫn liều mạng thay chủ tử chà lau mái tóc ẩm ướt, nước mắt rơi không ngừng, nhưng vừa thấy nhiếp chính vương đến, hai người lập tức khóc quỳ xuống đất,“Là lỗi của chúng nô tỳ. Chúng nô tỳ không bảo vệ tốt nữ hoàng......”

“Đi xuống đi!” Hắn lạnh lùng nói.

Hai người khóc rống đứng dậy rời đi.

Nghiêm Luân cầm lấy bố khăn chà lau sợi tóc cho thiên hạ trên giường. Mặt nàng xám như tro tàn, ngay cả môi hắn yêu nhất cũng trắng bệch. Hắn khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn hảo hữu đứng ở một bên,“Đại phu nói như thế nào?”

“Ra sức bài trừ nước trong phổi. Nhưng từ khi cứu nàng trong hồ lên đến bây giờ vẫn đang hôn mê, đại phu nói trạng huống không tốt lắm.” Lần đầu tiên nhìn sắc mặt bạn tốt tái nhợt như thế, Tằng Tử Tuyền không nói vòng vo.

Nghiêm Luân nghe xong, vẻ mặt có chút hoảng hốt, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhìn thiên hạ trên giường hô hấp mỏng manh, một lòng hắn rối rắm co rút đau đớn.“Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại, nàng còn rất nhiề chuyện chưa nói với ta mà. Ta cũng vậy, cho nên, mau tỉnh lại......”

Nhưng cho dù hắn kêu gọi thế nào, Ngôn Tuyên Nhi vẫn không tỉnh. Thái Hậu lại đây khóc một hồi, gọi một hồi. Các Thái y cũng qua đây hội chẩn bắt mạch, dùng dược liệu tốt nhất. Nàng vẫn không tỉnh lại.

Đồ gia biết được nàng gặp chuyện không may, cũng đưa tới dược liệu vô cùng tốt, tận dụng hết tâm lực. Còn có rất nhiều dân chúng, đại phu, đều muốn tẫn lực thay nữ hoàng làm chút chuyện, cầu phúc hoặc thỉnh cầu chẩn trị, muốn cứu tỉnhnữ hoàng đang hôn mê lại.

Cho dù người đến người đi như nước, nhưng thiên hạ trên giường vẫn không tỉnh lại như trước.

Nghiêm Luân canh giữ bên giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt sung huyết, đã nhiều ngày không chợp mắt.

Mỗi một lần Thái Hậu đến đều liền khóc một trận, vốn muốn đưa nàng hồi cung chẩn trị, nhưng thân mình nàng suy yếu như thế, ai cũng không dám di động, chỉ sợ không cẩn thận, khiến cho chút hơi thở gắn bó sinh mệnh nàng bị chặt đứt.

Tằng Tử Tuyền đã tra ra là do Quân Vương hạ độc thủ, nhưng hành tung hắn bây giờ không rõ.

Nghiêm Luân căn bản không cần đáp án này, hắn chỉ cần thiên hạ trên giường tỉnh lại! Nàng là nữ tử duy nhất hắn yêu thương, thật đáng buồn cười là, hắn còn không biết tên gọi của nàng là gì!

Hơn nữa, người tỉnh lại rồi sẽ là Kim Ngôn hay là nàng đây? Trong lòng hắn sợ hãi.

“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi......” Tiếng nói hắn thoáng nghẹn ngào dán vào bên tai của nàng, chỉ sợ lòng của nàng cách quá xa không nghe được.

Là thanh âm của ai? Vì sao bi thương như vậy? Giống như cách xuyên sơn vạn thủy truyện tới?

Mơ mơ màng màng, Ngôn Tuyên Nhi như nghe được có người đang ói chuyện, nhưng còn mơ hồ không rõ.

Bỗng dưng, một thanh âm khác chợt vang lên.

“Ngươi cần phải trở về.”

Trở về? Vì sao? Cảm giác của nàng vẫn hỗn loạn, nhưng đó là thanh âm rất giống của nàng, nàng nghe được.

“Cái ngày ta ngã xuống Khôi Tinh hồ thì trên trời vừa vặn lúc Khôi Tinh thất đấu gắn bó, dẫn tới phát sinh dị tượng thời không, đồng thời trao đổi hai người vừa rơi xuống nước là ngươi cùng ta! Ngã xuống thời không bất đồng, đưa ngươi đến cổ đại này.”

Thanh âm Nữ tử ôn nhu, một chút hình ảnh chậm rãi hiện ra trong óc Ngôn Tuyên Nhi. Đúng rồi, có một thân ảnh màu đỏ ngã vào trong hồ......

“Thần hồn của ngươi đừng du đãng chung quanh nữa. Nhân dân Đông Phong hoàng triều cần ngươi, trừ bọn họ ra, còn có nam nhân yêu ngươi cũng đang chờ ngươi.” Thanh âm ôn nhu tiếp tục nói xong.

“Ngươi ở đâu? Không phải ngươi nên trở về sao? Ngươi là Kim Ngôn, phải không?” Cảm giác thực kỳ diệu, nàng tựa hồ ở trong không gian thứ ba cùng thanh âm một người đối thoại.

“Không! Ta cũng gặp gỡ và yêu một nam nhân thực ấm áp. Cho nên, ngươi không cần mang theo xin lỗi cùng bất an mà sống. Bởi vì ta cũng thật sự hạnh phúc, kỳ thật chúng ta về giúp các vị a.”

Lúc này, giống như có người ngồi vào mép giường của nàng, vươn bàn tay to hiền hậu nắm lấy tay của nàng.

Hảo ấm áp a.

“Đi mau, thần hồn của ngươi đừng lưu lạc ở trong này nữa.” Thanh âm kia thúc giục.

Ngôn Tuyên Nhi cảm giác được trước mắt tựa hồ có bóng người đi lại, nhưng rất mơ hồ, nàng nhìn không rõ ràng là ai.

“Nàng vẫn không thể cảm giác được ta sao? Ta đang đợi nàng, chờ nàng trở lại bên người ta, chờ nàng nói cho ta biết nàng là ai......”

Một đạo tiếng nói nam tính mà thâm tình vang lên bên tai. Nàng cảm giác được hô hấp của nam nhân phảng phất trên mặt nàng. Cảm giác kia phi thường chân thật, nàng theo bản năng muốn nắm lại tay đối phương, nghe thấy hắn kinh hỉ kêu--

“Nàng có cảm giác sao? Tỉnh lại, van cầu nàng, mau tỉnh lại......”

Nhưng tối đen. Một mảnh hắc ám thâm trầm lại cướp đi ý thức của nàng.

“Nữ hoàng vẫn không tỉnh lại sao?” Một nữ tử lạ mặt ôn nhu nhìn Nghiêm Luân, hỏi.

Ngôn Tuyên Nhi lại cảm giác được có bóng đen chớp lên ở trước mắt, sau đó lại là tiếng nói ôn nhu nhưng mang điểm kiều lạc, cũng không phải thanh âm của Kim Ngôn.

“Có phải nên buông tha hay không? Nhiếp chính vương đã dùng hết mọi biện pháp có thể, mà nữ hoàng vẫn không thể tỉnh lại.”

Nữ nhân này là ai? Muốn làm cái gì? Một cỗ dục vọng giữ lấy mãnh liệt đột nhiên công chiếm tâm khảm Ngôn Tuyên Nhi.

Tằng Đình Đình cắn môi dưới,“Nữ hoàng đã hôn mê ba tháng, vài thân vương thượng tấu muốn thỉnh Thái Hậu lập......”

“Nữ hoàng đã chết sao? Ta cùng nữ hoàng chấp chính, cũng là chính phu của nữ hoàng. Nay quốc thái dân an, dân chúng cũng vì nàng cầu phúc, có gì tất yếu mà phải lập tân đế khác?” Hắn giận không thể át.

Đúng vậy! Không phải nàng đã làm tốt lắm, quốc thái dân an đấy nhé! Ngôn Tuyên Nhi kháng nghị, nhưng nàng nghe không được thanh âm của mình.

“Không phải. Nhiếp chính vương, đây là thân vương nói nước không thể một ngày không có vua......”

“Ta là trượng phu của nữ hoàng, thê lấy phu làm thiên. Hiện tại ta chính là trời của Đông Phong hoàng triều, có vấn đề gì sao?”

Đúng! Có quyết đoán!

“Ngài đừng tức giận. Ta chỉ...... Ta thực lo lắng cho thân thể của ngài, tuy rằng tự biết không có lập trường......”

Vậy còn chưa cút! Luân là của nàng! Hắn là nam nhân của nàng a. Nữ nhân này lại dám mơ tưởng nhúng chàm hắn! Nháy mắt, nàng thấy miệng đầy vị dấm chua, nàng giãy dụa muốn tỉnh lại, muốn nhìn thấy hắn!

“Chẳng lẽ muốn đ với nữ hoàng mê man bất tỉnh cả đời như vậy sao? Nhiếp chính vương là người vĩ đại như vậy mà!” Tằng Đình Đình vẫn muốn nói lý không tha.

Ta ngất cả đời sao? Ngôn Tuyên Nhi tức giận,lại bị Nghiêm Luân nắm tay rất chặt.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức kinh ngạc cúi đầu nhìn tay nhỏ bé phản cầm tay của mình. Lần trước, là bao lâu trước kia?

Hắn tưởng là ảo giác của mình. Nhưng lúc này đây, tay của nàng xác thực đang nắm chặt tay hắn.

“Tỉnh rồi sao? Đã tỉnh sao?” Hắn vội vàng kêu gọi.

Nàng đã tỉnh sao? Ngôn Tuyên Nhi theo bản năng hỏi chính mình, cảm giác mình hẳn đã mở đôi mắt ra, nhưng tại sao vẫn không nhìn thấy hắn?

“Không cần phải rời đi. Ta xin nàng, chờ nàng lâu như thế, nàng sao có thể nhẫn tâm chứ? Ta không cho phép nàng lại rời đi. Nàng có nghe hay không?”

Thanh âm của hắn mang theo khí phách, nhưng trong khí phách lại có cầu xin, có đau lòng...... Nàng luyến tiếc, thật sự luyến tiếc.

Nàng trừng mắt nhìn, tầm nhìn dần dần có hình ảnh, không hề mông lung nữa. Sau đó, lại dùng lực trừng mắt nhìn, sương mù trước mắt tiêu tán, nàng rốt cục nhìn thấy hắn, tuấn nhan tiều tụy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Đã tỉnh! Trời ạ!”

Nghiêm Luân cơ hồ vui quá mà khóc. Thanh âm này cũng kinh động người canh giữ ở ngoài cửa phòng. Phẩm Hoài cùng Nghị Dung vội vã lôi kéo một gã Thái y tiến vào. Hai người nhìn nàng mà nước mắt không ngừng rơi, tiếp theo là Tằng Tử Tuyền cũng vào.

Nhưng ánh mắt của nàng thật sự không nhịn được nhìn về phía nữ tử một thân hồng y, dáng người đẫy đà, hai mắt hàm mị.

“Nàng --” Thanh âm hảo khó nghe.

Phẩm Hoài vội vàng bưng tới một ly trà, Nghiêm Luân lập tức tiếp nhận, thật cẩn thận uy nàng uống.

“Đừng cho nàng uống nhiều quá. Để lão phu bắt mạch trước.” Lão Thái y mở miệng, Nghiêm Luân vội vàng đứng dậy,để cho lão Thái y ngồi xuống.

Nhưng ánh mắt Ngôn Tuyên Nhi vẫn nhìn chằm chằm Tằng Đình Đình.

Thấy thế, Tằng Tử Tuyền đột nhiên nở nụ cười, hắn vỗ vỗ bả vai bạn tốt, lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được nói chuyện với nhau,“Ta tin tưởng nàng thật sự tỉnh lại. Hơn nữa, hẳn là cái người ngươi hy vọng kia.”

“Sao lại nói vậy?”

“Nữ hoàng vốn không coi ai ra gì, căn bản nhìn không tới...... Không đúng,là khinh thường cùng nữ nhân khác trao đổi ánh mắt!”

Đúng vậy! Nghiêm Luân khó nén kích động, nhìn lão Thái y thay nàng bắt mạch, mà cặp mắt nhìn chính mình kia , đó là ánh mắt yêu cười thường nhìn hắn mà!

“Thật tốt quá! Tỉnh lại, mạch tượng cũng bình thường, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thân thể, rất nhanh sẽ không sao nữa.”

Lão Thái y vừa nói xong, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung vui vẻ lại khóc, sau đó, vội nói muốn hồi cung báo cáo cho Thái Hậu.

Tằng Tử Tuyền thay bạn chí cốt đuổi một ít người không liên quan đi. Nhưng trước khi rời đi không quên giới thiệu Tằng Đình Đình với bình dấm chua trên giường,“Đây là tiểu muội nhà ta, nhưng đã chỉ hôn người khác. Cho nên, đừng lo lắng chuyệ nam nhân của ngươi sẽ bị cướp đi.”

Toàn bộ mặt nàng bạo hồng. Nam nhân này có thuật đọc tâm a!

Nghiêm Luân không cần nhìn những người đó. Ánh mắt hắn chỉ nhìn nàng, tâm hắn cũng chỉ vì nàng mà rung động.

Nàng nhấc thân.Thân mình bất đắc dĩ nằm lâu lắm nên vừa trầm vừa nặng, hắn vội vàng ngồi xuống, để nàng tựa vào trong ngực hắn.

Cũng may vừa mới uống nước xong, cổ họng nàng nhẵn mịn chút, có thể mở miệng nói chuyện,“Ta hôn mê đã lâu lắm sao?”

“Ân, suốt ba tháng.”

Nàng đột nhiên nhìn hắn,“Chàng có biết ta thực yêu chàng không?”

Con ngươi đen thân thiết nhìn nàng,“Biết, nếu nàng có thể nói cho ta biết khuê danh của nàng trước.”

Hắn quả nhiên biết! Nàng thản nhiên cười,“Ta gọi là Ngôn Tuyên Nhi. Chàng muốn gọià Ngôn nhi hay làTuyên Nhi đều có thể. Bất quá, nơi ta ở trước kia thực đặc biệt, nhưng tại cái thế giới đó không có ai chờ ta, chàng có thể vẫn yêu ta? Thủ hộ ta không?”

Hắn cúi người lấy một cái hôn thâm tình mà ôn nhu trả lời.

Nghiêm Luân nghĩ tới vài khả năng, nhưng hắn vạn vạn không ngờ Ngôn Tuyên Nhi là người đến từ tương lai. Tuy rằng có một số tân tư tưởng có thể chứng minh nơi ở của nàng thực không tầm thường, nhưng mối khi nghĩ đến nàng từ tương lai xa xôi như vậy đến bên người hắn, hắn luôn luôn có cảm giác thật bất khả tư nghị.

Còn có đoạn đối thoại của Kim Ngôn cùng nàng kia, tuy rằng không biết nàng ta đến tột cùng đang ở phương nào, nhưng biết nàng hạnh phúc, bọn họ cũng cảm thấy vui mừng.

Bí mật nàng đến từ tương lai, người duy nhất xẻ chia chính là Tằng Tử Tuyền giờ phút này ngồi ở trong tẩm cung của nữ hoàng.

“Thực hâm mộ, có cơ hội cho ta đến tương lai xem hay không a? Đúng rồi, hay là ta đến Khôi Tinh hồ rồi nhảy xuống......”

“Ta đem lấp bằng cái hồ kia.” Hắn còn chưa nói xong, Nghiêm Luân ngồi ở trên giường cứ việc nói thẳng.

“Cái gì?” Hắn oa oa kêu to.

Về phần Ngôn Tuyên Nhi nằm ở trong lòng Nghiêm Luân đã cảm động nước mắt rơi như mưa. Hắn sợ nàng sẽ trở về tương lai, nàng biết! Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,“Nơi này mới có người ta để ý a, làm sao ta bỏ được mà trở về chứ?”

Trải qua một tháng tĩnh dưỡng, thân mình nàng đã tốt lên nhiều lắm, cho nên, Nghiêm Luân mới dám yên tâm đem cả người nàng vây trong ngực,“Nếu không phải nàng cùng Kim Ngôn có một đoạn đối thoại kia, ta nghĩ ta sẽ lấp bằng tất cả hồ nước trong cung mất”.

“Ngươi điên rồi!” Tằng Tử Tuyền lắc đầu.

“Chàng thật sự rất khoa trương!” Ngôn Tuyên Nhi cũng hiểu được thực khoa trương.

“Quân Vương vẫn hoàn toàn không có tin tức, càng như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận.”

Lời này vừa nói ra, Tằng Tử Tuyền liền gật đầu phụ họ trầm mặc.

Nói đến Quân Vương,hắn đã mưu sát hai vị nữ hoàng, nay hành tung biến ảo, xác thực sẽ nghĩ đến lần thứ ba!

“Thái Hậu giá lâm.”

Cung nữ trước cửa kêu lên, Nghiêm Luân vội vàng đặt nhẹ nàng nằm xuống giường.

Thái Hậu được cung nữ tùy thị đỡ đi đến, vừa nhìn thấy nữ nhi, lập tức quan tâm hỏi:“Tốt hơn nhiều chưa?”

“Đã sớm tốt lắm. Chính là nhiếp chính vương còn không đồng ý cho nhi thần đi ra khỏi cửa phòng đâu.Mẫu hậu, người nói hắn đi mà.”

Nữ nhi bỗng dưng lại làm nũng nha! Thái Hậu cười đến khóe mắt cong cong, nhìn Nghiêm Luân,“Ai gia lại luyến tiếc nói hắn. Hắn cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố ngươi ba tháng, nam nhân như vậy tìm không thấy đâu.”

“Thái Hậu, thần cũng là nam nhân như vậy a!” Tằng Tử Tuyền không quên kháng nghị.

“Biết,biết, bất quá,” Thái Hậu nắm tay nữ nhi, lại đem tay Nghiêm Luân đặt cùng một chỗ,“Ta biết Quân Vương hành tung mơ hồ, nhưng hôn sự nên làm thì cứ làm thôi, có phải hay không?”

Ngôn Tuyên Nhi mặt hồng rực, xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Luân, chỉ thấy trong mắt hắn lộ vẻ thâm tình.

“Hảo, cứ quyết định như vậy đi. Ai, đây là lần thứ hai thu xếp, mấy ngày này các ngươi đừng ra cung tuần tra nữa. Toàn bộ hoàng cung cũng canh phòng cẩn mật, ai gia muốn ôm chau sớm một chút, đừng làm ai gia đợi lâu nữa”

Nghiêm Luân cùng Ngôn Tuyên Nhi nhiệt liệt đối mắt,“Dạ.”

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Góc Thời Gian

Copyright © 2022 - MTruyện.net