Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Nhược giặc quần áo ở dưới dòng thác, bởi vì nơi đó nước không ấm nóng như ở trên. Cô một tay bê quần áo, một tay cầm một con gà rừng đi về nhà.
Bắc Vũ Tịch lại thử một lần nữa liên lạc với Bắc Gia.
Đúng là như hắn nói, Lục Phàm đã liên lạc với bọn họ, nhưng bọn họ chỉ có thể gửi tin nhắn. Bắc Vũ Tịch thấy sự tình bên ngoài cũng chưa đến nổi gì nên đành để bọn họ xem như không biết gì. Sau này cứ bắt tận mặt, như vậy... Tô Âu sẽ hết đường bao che thuộc hạ.
Bắc Vũ Tịch vừa gắp lại máy tính, Âu Nhược đã mở cửa đi vào.
Cô nhìn hắn đang ngồi ở nhà giữa trong gian nhà gỗ, liền vui vẻ chào hỏi: "Tiên sinh! Hôm nay tôi bắt được một con gà rừng. Chúng ta sẽ có một bữa cơm no rượu say."
Câu này của cô thật giống mấy tên sắc lang chuyên dụ dỗ thiếu nữ nhà lành, còn cái gì mà cơm no rượu say. Bắc Vũ Tịch hết nói nổi.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt hình viên đạn: "Tâm trạng rất tốt?"
Âu Nhược cười hì hì: "Phải! Tôi nói cho ngài biết! Tiểu Thiên Thiên vừa sinh một bày con dễ thương!"
Tiểu Thiên Thiên là chú thỏ tinh nghịch, một vài ngày trước đó đã vô tình chạy vào nhà Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch định ăn nó, Âu Nhược lập tức ngăn cản, vậy là thả nó về rừng. Cô thấy nó bụng mang dạ chửa đi kiếm mồi như vậy, Bắc Vũ Tịch lại nỡ lòng nào muốn ăn nó nên đã xin xỏ đến gãy cả răng hắn mới đưa cho cô, mặc cô toàn quyền quyết định.
"Lát nữa ra chạy mười vòng." Bắc Vũ Tịch hời hợt nói.
Âu Nhược 'hả' một tiếng thất thanh.
Bắc Vũ Tịch lại nói: "Chê ít? Hai mươi vòng."
Âu Nhược định phản kháng... Lời còn chưa kịp nói đã bị bật lại.
"Còn có ý kiến thì tối nay đừng ăn cơm."
Cô... cô... Âu Nhược thảm thiết gào thét trong lòng. Tâm can khó chịu không biết tỏ bày ở đâu. Cô đưa mắt nhìn con gà trên tay, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cô thầm mắng: "Mày! Chính là kẻ gây chuyện."
Lời này đi qua kẻ răng Âu Nhược, không biết bị cô nghiền đến bao nhiêu, nhưng sợ Bắc Vũ Tịch nghe thấy nên thanh âm cực kì nhỏ.
Bắc Vũ Tịch nhếch môi cười, thanh âm vẫn lạnh lùng sắc bén: "Giận cá chém thớt. Ba mươi vòng."
Âu Nhược đau xót xách hai chân con gà, chổng đầu nó xuống đất, bất lực đi vào nhà bếp.
Chẳng biết làm sao con gà trong tay Âu Nhược cảm thấy mối nguy hiểm, lập tức nhanh như chớp vùng vẫy thoát khỏi tay cô. Một thân nữ nhi ở bên trong chiến đấu với con gà, một màn cực kì đặc sắc.
"Đứng yên đấy! Mày đứng yên đấy!" Âu Nhược ra lệnh cho con gà.
Con gà cứ 'tục tục tục' mấy tiếng liền, đầu lắc qua lắc lại ngó nghiêng ở một góc.
Âu Nhược đứng ở đối diện, vô cùng bất mãn lại ra lệnh: "Đừng chạy!"
Lao đến như một tia chớp túm con gà, gà ta rất biết tránh liền né khỏi chạy sang chỗ khác.
Âu Nhược gào thét: "Mày có đứng yên không thì bảo?"
Tình cảnh này, con gà mà biết nói cũng sẽ mắng Âu Nhược: "Tôi có ngốc như chị đâu, đứng lại để bị bắt à?!"
Cái vẻ ngu ngơ ngó đông ngó tây của nó làm Âu Nhược tức điên lên được, cô cầm con dao trên tay. Miệng cứ hét lên: "Mày có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu."
Con gà cục cục mấy tiếng như nói: "Đố chị bắt được em!"
Trong nhà bếp người gà đấu đá, cảnh này vô cùng vui mắt. Bắc Vũ Tịch bên ngoài thì chỉ muốn bóp chết cô cùng con gà.
Lại nghe Âu Nhược hét lên: "Mày đứng yên thì chết à?"
Con gà lại cục cục: "Có kẻ ngu mới đứng yên!"
Âu Nhược bất lực, quơ quơ con dao trên tay như võ sĩ thời xưa vung kiếm chém loạn, giọng san sản nói: "Được! Mày giỏi! Mày có giỏi thì chạy ra khỏi đây xem!"
Con gà phi như bay ngang qua hai chân Âu Nhược chạy tọt ra ngoài phòng khách nơi Bắc Vũ Tịch đang làm việc.
Âu Nhược lập tức chạy theo, cầm con dao trên tay như Quang Vũ cầm Thanh Long yển nguyệt đao đuổi theo kẻ địch.
Bắc Vũ Tịch đập bàn 'rầm một cái', như một sự cảnh cáo Âu Nhược khiến chiếc bàn gỗ gãy làm đôi.
"Có thôi đi không?" Hắn gầm lên.
Âu Nhược tủi thân đứng đó, thấy cái bàn tội nghiệp là 'mẫu vật' để đe dọa cô cho nên chỉ biết vội vã nuốt nước bọt, con dao cầm trên tay giấu ra phía sau lưng.
Cô uất ức: "Tại..."
"Còn định cãi chày cãi cối." Bắc Vũ Tịch mắng.
Là do con gà đó chứ có phải do cô đâu. Sao lại tức giận với cô! Âu Nhược cũng chỉ là tay yếu chân mềm, dù có huấn luyện đặc biệt thì con gà đó... Nó vẫn nhanh hơn cô.
"Bao nhiêu thứ hai tháng nay học được, cô bỏ hết rồi à?" Bắc Vũ Tịch nhìn cô chăm chăm.
Âu Nhược cảm nhận được ngọn lửa của nộ khí, cô cuối gầm mặt: "Tiên sinh! Xin lỗi!"
Bị Bắc Vũ Tịch giáo huấn xong, đầu óc Âu Nhược lúc định thần lại thì chẳng còn thấy con gà đâu nữa. Nó là bửa tối, làm sao có thể chạy đi như vậy, không có nó, tối nay bọn họ biết ăn gì.
Bắc Vũ Tịch thấy trời cũng dần chiều, bây giờ chỉ còn cách ra ngoài cùng cô tìm gì đó.
Âu Nhược bị hắn kéo ra khỏi nhà.
****
Hoa Phong vỗ vai cậu kĩ thuật IT trên ghế: "Thế nào? Nhận được lệnh chưa?"
"Lão đại đã xem rồi!" cậu ta nói.
Lục Phàm đứng bên cạnh: "Dù sao mấy hôm nữa cũng kết thúc kì huấn luyện rồi. Lão đại có trực thăng riêng, chắc sẽ liên lạc sớm thôi."
Hoa Vũ nói: "Tín hiệu đột nhập đã được phát ra. Chúng ta liệu có nên đến đó không?"
Hoa Phong gật đầu: "Phải đó! Có gì cũng có thể yểm trợ lão đại."
Lục Phàm suy nghĩ một lúc, tình huống này cũng được. Bắc Gia không có việc gì, chuyện bây giờ là kẻ xâm nhập hòn đảo từ bên ngoài. Lão đại và Âu Nhược chỉ có hai người, bọn họ đấu không lại lão đại, nhưng nhỡ như Âu Nhược thành điểm yếu của lão đại. Như vậy... Sự việc sẽ nghiêm trọng hơn.
"Các chú đi đi, tôi sẽ ở đây nhận lệnh!"
Lục Phàm gật đầu, Hoa Phong và Hoa Vũ đồng thanh: "Được."
****
"Lão đại!" Âu Nhược kéo cánh tay Bắc Vũ Tịch.
Hắn dừng bước thì xoay đầu nhìn cô, Âu Nhược chỉ tay đến một con lợn rừng đang nằm bên kia bờ sông, cách họ một khoảng không xa.
Cảm giác này!
Bắc Vũ Tịch cũng cảm thấy bất thường.
Âu Nhược kéo cánh tay hắn, cô nói: "Cái đó... Có gì đó không ổn."
Bắc Vũ Tịch gật đầu, theo bản năng đưa tay chạm vào cây súng ngắn ở trong túi áo vest.
Âu Nhược nhạy cảm với mùi hương, một cơn gió thổi qua khiến mùi máu từ con lợn rừng cách đó xông vào mũi.
"Tiên sinh! Nó chết rồi!" Âu Nhược nói.
Gương mặt Bắc Vũ Tịch trầm xuống. Kẻ địch trong dự tính cuối cùng cũng đã xuất hiện.
"Đi thẳng hướng này có một hang động, theo hang động này đi cặp vách núi sẽ tìm được lối ra." Bắc Vũ Tịch nói.
Âu Nhược 'hả' một tiếng, ngẩng đầu nhìn gương mặt Bắc Vũ Tịch trong ánh chiều tối mờ: "Tiên sinh!"
Bắc Vũ Tịch nhìn cô, giờ phút này sao còn trưng ra cái vẻ mặt ngây ngốc đó. Hắn nhíu mày: "Đi!"
"Tiên sinh! Tôi không đi." Âu Nhược lắc đầu.
"Có người đang đến." Âu Nhược nắm chặt bàn tay Bắc Vũ Tịch hối thúc.
Hắn thật hết cách với người phụ nữ này, nắm lấy tay cô, lao xuống sông.
Khi hai người vừa lặn xuống thì tiếng bước chân đông đảo dày đặc cũng ngày một rõ ràng hơn.
Bọn chúng không phải là một hai ngời mà là rất nhiều người, tình cảnh thế này chính là huy động lực lưỡng tìm cô và Bắc Vũ Tịch hay sao?
Âu Nhược nghe thấy bọn chúng nói chuyện.
"Vẫn chưa tìm được?" Giọng Thiên Quan dường như đã mất kiên nhẫn.
Không phải là dường như nữa, mà là đã không còn kiên nhẫn. Hai tháng ở đây, rừng bên ngoài đốt cũng đốt trụi, nếu không nhờ chiếc trực thăng của Bắc Vũ Tịch dừng cách tản đá đó không xa thì e là, bọn chúng có ở đây đến chục năm cũng không biết lối vào.
Bắc Vũ Tịch lúc mới đến đúng là đã nhìn thấy dấu chân bọn chúng, cho nên mới cẩn thận giấu chiếc trực thăng ở đó.
Người tính không bằng trời tính. Bọn chúng tìm lâu như vậy, mất ăn mất ngủ cũng không tìm ra. Chỉ tình cờ nghỉ chân ở đó lại phát hiện tản đá đó có mật đạo đi sâu vào.
"Thiên lão đại! Hướng đó có một căn nhà!" một người nói.
Thiên Quan bật cười hả hê, đúng là trời giúp hắn. Cuối cùng cũng tìm ra được nơi Bắc Vũ Tịch trốn hai tháng nay.
Âu Nhược ở dưới nước, lắng nghe tiếng bước chân của bọn chúng qua lại, tiếng trò chuyện, giọng nói ra lệnh đầy hung bạo.
Thiên Quan hạ lệnh: "Lục soát cho cẩn thận. Những người còn lại, nghỉ chân ở đây."
Nơi này vừa hay có một con lợn lúc nảy hắn bắn chết, bên cạnh lại có sông rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Âu Nhược nhìn Bắc Vũ Tịch, hai người trao đổi ánh mắt một lúc, cuối cùng đồng loạt gật đầu.
Theo chiều nước chảy, bọn họ lặn sâu hơn một chút rồi xuôi theo đó.
Đến một khúc sông, nghe ra đã không còn nguy hiểm, Âu Nhược được Bắc Vũ Tịch kéo lên bờ.
Đúng là dạy cô thành thạo việc gì cũng có lúc cần dùng đến. Men theo bìa rừng ở chỗ bờ sống, cứ như vậy mà tay nắm tay đi sâu vào.
Nơi này địa đạo rất nhiều, cơ quan cũng không ít. Bắc Vũ Tịch không cho người khai thác kim cương ở đây vì sợ sẽ làm chấn động núi lửa, đến khi núi lửa hoạt động sẽ rất gay go, nhân lực vật lực của hắn chắc chắn không thể đảm bảo. Loại kinh doanh mang tính chất thất thoát như thế này, hắn sao có thể lao đầu vào.
Âu Nhược quần áo đã bị ướt, đêm ở đây không lạnh lắm, không khí cũng hanh nên tầm một tiếng tất cả đều đã khô ráo.
Bây giờ trở về nhà không được, bọn chúng đã bao vây, chỉ chờ Bắc Vũ Tịch xuất hiện liền không để chạy thoát.
Cái đáng lo là Âu Nhược, khả năng dùng súng của cô chưa được tốt. Đạn trong súng cũng có hạn, bắn được bao nhiêu người, vẫn còn bao nhiêu người khác. Thiên Quan lại là con chó săn của Tô Âu... Lần này chắc chắn không đơn giản.
Bắc Vũ Tịch phải để Âu Nhược an toàn, ban nảy hắn đã gửi tín hiệu đi. Nhưng từ trường ở đây, có lẽ không thể nào nhanh mà đến được Bắc Gia.
Trời vẫn còn sáng do ánh hoàng hôn, bóng chiều muộn màng trên đỉnh đầu, không khí âm u bao trùm khu rừng dày đặc.
Âu Nhược đi đến chân tay rã rời, cô thở hơi thở nặng nề níu lấy cánh tay của Bắc Vũ Tịch mà nói từng tiếng đứt quãng: "Tiên sinh!...Nghỉ một lúc... Tôi mệt quá!"
Bắc Vũ Tịch nhìn cô thở dốc hối hả, mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn cũng thấy đã kéo cô đi quá sâu vào rừng, quan sát một lúc phát hiện ra một tản đá to có thể che chắn được liền bế thốc cô lên đi đến đó.
Mồ hôi trên má Bắc Vũ Tịch rơi xuống mặt Âu Nhược, sự ấm nóng đó khiến trái tim cô mang đầy một sự suy tư.
Có phải nếu không vì cô, hắn đã có thể bình an vô sự ở Bắc Gia, lúc ra ngoài luôn luôn có Hoa Phong và Hoa Vũ đi theo, dù có nguy hiểm cũng không đến nổi như bây giờ.
Một Bắc Vũ Tịch luôn đối đầu với mọi chuyện mà trốn chui trốn nhủi, còn phải lo cho cô.
Bắc Vũ Tịch không nhìn xuống, nhưng vẫn đoán được thâm tâm cô đang nghĩ gì.
Nhìn yết hầu hắn động đậy, cầm nhọn đung đưa, Âu Nhược nghe hắn nói: "Biết người biết ta mới có thể thắng. Nếu như không có cô, một mình tôi cũng sẽ như thế này."
Âu Nhược nên cảm thấy thế nào đây! Hắn nói như vậy là để an ủi cô, hay vốn dĩ là như vậy. Giờ phút này, Âu Nhược không biết bản thân nên làm gì ngoài tin tưởng Bắc Vũ Tịch. Cô chỉ lo bản thân sẽ hại hắn, không làm được gì còn liên lụy hắn.
Thì ra làm lão đại không hề vui vẻ, chính là luôn phải nhìn rõ thế cuộc. Không phải ngồi ở trên cao chỉ tay năm ngón, mà là nhìn từng việc, chỉ từng người, những thứ đã quyết định, chỉ có một lựa chọn... Tất cả đều phải hoàn thành.
Ban đầu cứ tưởng, có lẽ lão đại của hắc đạo, chính là muốn ai chết thì phải chết, muốn ai sống thì phải sống. Nhưng mà, hắc đạo cũng có quy luật của hắc đạo. Mà từ nhiều đời lão đại, thứ này không thể thay thế được.
Bắc Vũ Tịch là người hiểu rõ vấn đề trong bóng tối nhiều hơn Âu Nhược, hắn biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì.
Âu Nhược được thả xuống đất, liền nhìn hắn, láo liên nhìn quanh rồi dừng ánh mắt trên gương mặt hắn, cô hỏi: "Tiên sinh! Bây giờ phải làm sao?"
Bọn chúng nhất định là phát hiện ra được rồi! Rằng Bắc Vũ Tịch đã từng sống ở nhà gỗ và còn có thêm Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch ngồi xuống bên cạnh cô, cởi bỏ chiếc áo vest của mình ra khoác lên người Âu Nhược. Bên trong chiếc áo sơ mi màu xanh chỗ đường cúc áo, thoang thoáng hiện ra cơ bụng rắn chắc của đàn ông.
Âu Nhược chớp chớp mắt quay mặt đi, mặt cô đỏ lừ vì ngượng ngùng.
Khốn kiếp thật! Thấy hắn khỏa thân, thấy cả quái vật lớn của hắn, cô còn chưa từng ngượng như vậy. Đột nhiên bây giờ lại ngượng là thế nào?!
Với hắn có phải hay không cô dần dần đã tạo nên một cảm giác khác? Ban đầu là vì hắn mua cô, cứu sống cô nên cô mang ân của hắn! Còn bây giờ... Bây giờ là cảm giác gì?
Bắc Vũ Tịch thấy cô khác thường, mặt đỏ như bị sốt cao, ánh mắt mất tập trung liền khó chịu:
"Giờ phút nào rồi mà cô còn để tâm đến chuyện khác?"
Âu Nhược giật mình: "À..." cố nặn ra một câu để biện hộ: "... Tôi đang nghĩ, bọn họ tìm được chỗ chúng ta ở rồi! Nếu không đi khỏi đây, thì chắc chắn sẽ không thoát được."
Bắc Vũ Tịch thở mạnh, rơi vào trầm tư. Âu Nhược im lặng ngồi ở đó, giống như con mèo ngoan ngoãn ngồi bên chân chủ nhân, không nói gì nữa.
"Tạm thời thì không sao! Nghỉ ngơi xong chúng ta tìm một cái hang trú tạm."
Âu Nhược gật đầu 'ò' một tiếng.
Bắc Vũ Tịch nhìn đỉnh đầu Âu Nhược, lắc đầu. Thật là... ngốc thật hay ngốc giả kia chứ?! Thật là hết nói.
Bây giờ bọn họ cách lối ra một khoảng khá xa, nếu quay lại thì nhất định là sẽ bị bắt. Bây giờ chỉ còn cách đi ra hết khu rừng này, leo lên một ngọn đồi thì mới ra được bên bờ biển.
Trời chầm chập tối, Âu Nhược không biết cô ngủ thiếp đi khi nào. Lúc thức dậy liền không thấy Bắc Vũ Tịch ở đâu.
Âu Nhược sợ nếu cô kêu thì có khi bọn người kia đang tìm đến sẽ phát hiện cô ở đây, cô mặc áo vest của Bắc Vũ Tịch đứng dậy. Lần theo một dấu chân không rõ nét lắm mà đi, cô nghĩ đây là dấu giày của tiên sinh nhà mình nên cứ thế mà đi.
Lúc Âu Nhược đi được một đoạn mới nghĩ đến vấn đề, nếu tiên sinh về mà không thấy cô ở đó có thể sẽ lo lắng. Vậy là đành quay về chỗ cũ trông chờ.
Tiếng chân Âu Nhược giẫm trên cây cỏ dưới đất vang lên tiếng 'xào xạc', cô tiến đến gần tản đá, khi bước chân đã dừng hẳn thì cách đó không xa cũng có tiếng 'xào xạc' tương tự.
Âu Nhược nhìn đường đi cô vừa đi vừa về ban mới đây thôi, giật mình vì tiếng chân không phải từ đó mà đến...
Trái tim Âu Nhược bị treo lơ lửng giữa không trung, bây giờ chỉ sợ không cẩn thận liền rơi xuống vực.
Màn trời chiều kéo dãy mây đen đến, một màu đỏ máu của mặt trời và màu đen của mây hòa trộn, tạo nên sự tịch mịch u ám, lại thêm trong rừng, mọi ánh sáng khi về đêm đều bị tàn cây che lấy... Một ánh sao cũng chẳng thể thấy.
Âu Nhược đưa tay bịt chặt miệng nép vào một gốc cây, đất ở chỗ gốc cây hơi dốc xuống, Âu Nhược nằm bẹp dí ở đó như con rắn.
Tiếng bước chân đó vang lên mang theo một sự nặng nề giống như đang bị thương.
Trong đầu Âu Nhược chỉ xuất hiện duy nhất một tiếng gọi sâu thẩm...
Bắc Vũ Tịch.