Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương
  3. Chương 49: Bị phát hiện rồi?!
Trước /60 Sau

Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 49: Bị phát hiện rồi?!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khí trời bên ngoài lạnh lẽo, người người đều vội vã chỉ mong nhanh chóng về nhà, tìm một cái chăn ấm rồi rút vào, ngủ trêи chiếc giường quen thuộc.

Bắc Vũ Tịch để Đại Đại ngồi ở vị trí bên cạnh, còn hắn thì nắm chặt chiếc nhẫn Ngụy Tình, đôi mắt hắn lộ rõ cơn tức giận cùng phẫn nộ.

Hắn muốn giết người, hắn muốn xé nát thế giới này. Trái tim hắn kì lạ, hình ảnh Âu Nhược lúc nào cũng hiện hữu, sự trớ trêu của cuộc đời này ngày càng làm cho hắn phát điên.

Đèn đường soi rõ sự hào nhoáng của thân xe màu đen nhám nhãn hiệu Porsche, khiến cho nó ánh lên được một sự bức phá ngang tàn, kiêu ngạo tựa như vị chủ nhân đang ngự trị, khí chất độc nhất làm nổi bật quyền lực của nam nhân, là điều đặc biệt càng là sự duy nhất chưa từng có.

Màn đêm trong căn biệt thự bỏ hoang này không cho phép Âu Nhược mơ mộng đến cái viễn cảnh đó, nhưng mà mỗi lần nhắm mắt cô đều nhìn thấy nó... Ngọn lửa đỏ cháy rực, sắc tối âm u lại được thắp sáng lên ánh đèn, như pháo hoa bắn tỏa lên trời, soi sáng cả không gian, đột nhiên tiếng bước chân của nhiều người đầy nặng nề chạy sầm sập trêи sân.

Âu Nhược thấy bóng dáng quen thuộc của một cô bé, đôi mắt thẫn thờ, thân thể ướt nhèm trong cái lạnh, Tô Nhược như con chuột lột mất phương hướng… rồi sau đó, đột nhiên cô, chính Âu Nhược… toàn thân cô ướt đẫm như vừa bị ngã xuống nước.

Cô cố gắng ngoi lên mặt nước nhưng mãi vẫn không thể nào lên được, chẳng còn một ai cả, tất cả chìm trong thứ bóng tối mờ ảo không nhìn thấy rõ ràng đó.

Đầu óc bắt đầu hỗn loạn, những cảnh tượng xa lạ cùng quen thuộc đan xen nhau chạy trong não bộ.

Trái tim rồi cả đại não như bị hàng ngàn hàng vạn chiếc đinh sắt đóng vào, tiếng va chạm kêu lên đinh tai nhức óc, chẳng có lấy một lựa chọn tốt đẹp nào ngoài cam chịu.

"Đau quá…" Âu Nhược vô thức mấp máy môi, âm thanh không thể chạy ra khỏi miệng.

Trong không khí thoang thoảng một mùi hương kì lạ, chẳng biết nó đến từ đâu, chẳng biết ai đang tạo ra nó.

Cách Âu Nhược một khoảng cách không xa, trong bóng tối chẳng nhìn rõ năm đầu ngón tay kia, hắn lại châm một điếu thuốc lá, mãi lâu sau cũng không rời đi.

Cô muốn kêu cứu, cô muốn bỏ chạy, cô muốn ngay lúc này chính mình biến thành con chuột, nhanh chóng trốn thoát…

Người đàn ông nhìn cô gái mất đi ý thức, mơ màng đấu tranh với thuốc, dù không muốn nhưng vì trả thù, mọi chuyện đã làm anh ta chưa từng hối hận.

"Âu Nhược, đừng trách tôi độc ác! Có kẻ còn nhẫn tâm hơn cả tôi, chỉ vì sự nhẫn tâm của hắn mà cô mới thành bộ dạng như bây giờ, tôi phải trả lại hắn sự đau đớn gấp trăm lần.

****.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. A Chức

2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

4. Em Quyến Rũ Hơn Họ

=====================================

Thuộc hạ của Bắc Vũ Tịch đã bao vây cả khu Đông Hoàn, không còn nghi ngờ gì nữa.

Sau khi cho Đại Đại ngửi qua chiếc nhẫn Âu Nhược từng đeo, Đại Đại hưng phấn đến nhảy lên.

Nó biết được, Âu Nhược đang cần nó, cần sự thông minh ngoan cường của nó.

Âu Nhược đã từng cứu nó, Bắc Vũ Tịch từng cứu nó. Chẳng bỏ lại nó ở hòn đảo ngập trong dung nham chết chóc kia, họ mang nó về Bắc Gia nuôi dưỡng, chính là cho nó cái quyền được sống tiếp.

Sự rời đi mấy hôm của Âu Nhược, khiến chú chó ngày nào cũng không ngủ. Nằm trước cửa phòng ngủ của cô cùng Bắc Vũ Tịch, chỉ mong được nhìn thấy Âu Nhược vui vẻ mỉm cười rồi vuốt ve.

Bắc Vũ Tịch không phải loại người thích động vật, chỉ là tình cờ Đại Đại có thể dùng nên hắn mới giữ lại. Thấy Âu Nhược quan tâm nó, hắn cũng không làm khó.

Khi Bắc Vũ Tịch đẩy cửa bước xuống xe, Đại Đại liền phóng xuống ngay sau đó, chú chó lớn tướng đứng bên cạnh người đàn ông nghiêm nghị, hình ảnh đôi mắt tinh tường của cả hai khiến người ta nao núng.

Lục Phàm cùng Ivan bước đến, cẩn trọng hỏi: "Lão đại! Bây giờ?"

Bắc Vũ Tịch lạnh lùng ra lệnh: "Âu Nhược quan trọng, làm gì cũng phải cẩn thận."

Nói xong Lục Phàm và Ivan mỗi người một hướng, mang theo một đám thuộc hạ nhanh chóng tản đi vào trong.

Bắc Vũ Tịch không nhìn Đại Đại, nhưng nó biết rõ tiếp theo là đến vai trò của nó.

Cứ như vậy giống như lần ở đảo Núi Lửa, lại là một vị tinh anh dẫn đường.

Mũi của Đại Đại rất thính, theo nó Bắc Vũ Tịch vào trong Đông Hoàng, đi quan mấy căn nhà cũ bỏ hoang bám đầu rêu, một vòng rồi lại một vòng cứ đi xung quanh căn nhà cũ kĩ đó.

Nó cứ đi như vậy, Bắc Vũ Tịch liền nhận ra, cảm thấy lạ liền dừng bước.

Đại Đại "ứ ứ" lên hai tiếng rồi đi vòng vòng xung quanh chân Bắc Vũ Tịch, hắn hiểu ý liền nói: "Mày không ngửi được à?"

Đại Đại nằm rạp xuống đất, dáng vẻ rất bất lực, lại "ứ ứ" lên như đang kêu than vì sự vô dụng của chính mình.

Đêm đen dày đặc bao phủ cái nơi hoang vắng đáng sợ này, bóng đêm như ăn sâu vào tận xương tủy con người, găm cái lạnh vào tận cùng tâm can.

Nơi này, nhà cửa không san sát nhau như trong thành phố, kiểu cách là biệt thự xây đơn, tùy vào sở thích của người chủ mà chọn một căn.

Ở đây canh xanh mọc um lên như nấm mộ xanh cỏ, vừa cao vừa lớn, thêm mấy câu cổ thụ lâu năm thân hình lực lưỡng, tán tròn vành rộng phủ xuống. Ánh sáng duy nhất lọt vào được đây chắc cũng chỉ có ánh mặt trời.

Đại Đại không ngửi được mùi của Âu Nhược cũng rất đơn giản, bởi vì loại thuốc kia đã thay đổi tuyến mùi hương trêи người cô thành mùi của thi thể mục rữa, cho nên với Đại Đại là rất khó.

Bắc Vũ Tịch không tin là Đại Đại không làm được, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Đại Đại, bàn tay to lớn đặt lên đầu nó, xoa nhẹ một cách dịu dàng, nhưng thanh âm của hắn lại như ra lệnh và khuyến khích Đại Đại:

"Mày không tận dụng hết khả năng thì đừng mong Âu Nhược quay về. Cô ấy không về, mày cũng đừng hi vọng sẽ có chỗ đứng ở Bắc Gia."

Đại Đại bị dọa lại kêu 'ư ủ' đầy bất mãn, Âu Nhược là 'kim bài miễn tử' của nó, nếu không có Âu Nhược cũng đồng nghĩa sẽ không ai đứng ra bảo vệ nó.

Bây giờ, nhất định phải tìm bằng được Âu Nhược.

Cái sự dễ thương của nó, sự ngoan ngoãn của nó còn cả sự bướng bỉnh thích làm điều mình cho là đúng của nó... Tất cả những thứ đó khiến nó trông giống như Âu Nhược.

Đại Đại đứng dậy đi đến dụi đầu vào lòng Bắc Vũ Tịch, giống như lúc Âu Nhược buồn bực sẽ rất muốn hắn an ủi liền dụi đầu vào ngực hắn.

Bắc Vũ Tịch xoa đầu nó: "Được rồi! Thử một lần nữa. Phải thật thận trọng, bởi vì có khi Âu Nhược đã mấy ngày không tắm rồi."

Thật sự là Âu Nhược đã mấy ngày không tăm, Bắc Vũ Tịch cũng tin là mùi hương từ tuyến hương trên người sẽ không bao giờ thay đổi hoàn toàn, bởi vì nó chính là bẩm sinh.

Âu Nhược vốn không dùng nước hoa, trên người có một mùi lúa mạch non rất dịu, cảm giác khi ngửi sẽ dịu dàng thư thái tựa như đứa tâm hồn ta từ áp lực trở thành bình lặng.

Giống như một loại thuốc an thần, khiến ta bình tĩnh.

Đại Đại đâu phải là chưa từng ngửi qua, nó lại là chó sói thuần chủng, khứu giác của loài chó và loài sói sao lại thua được kia chứ.

Bắc Vũ Tịch đưa chiếc nhẫn đến mũi Đại Đại, nó dùng miệng liếm một cái, lưỡi dài cùng các đường gân lưỡi bao lấy ngón tay đang cầm Ngụy Tình của Bắc Vũ Tịch.

Đại Đại có hơi do dự vì mùi hương mà chiếc mũi cảm nhận được, khiến nó một giây bất động. Cho đến khi Bắc Vũ Tịch lại một lần nữa vỗ đầu nó.

Giống như con ngựa đứt cương, Đại Đại sủa lên một tiếng rồi dứt khoát rồi xoay đầu về hướng đám rừng cây chẳng có lấy một căn nhà mà chạy.

Bắc Vũ Tịch chỉ chậm một giây sau đó liền phản ứng rất nhanh, Đại Đại phóng qua mấy lùm cây, Bắc Vũ Tịch cũng vừa vặn đuổi theo phía sau.

Nhìn Đại Đại ở phía trước sung mãn nhảy qua bao nhiêu bụi rậm, Bắc Vũ Tịch một bước rộng chân liền đã như duy trì khoảng cách song song với Đại Đại.

Bắc Vũ Tịch không hỏi nó: "Tìm được rồi à?" nhưng hắn kiên quyết nhất mực chạy theo.

Đây là lý do hắn sống sót, cũng là lý do Âu Nhược tìm được cứu viện.

Chạy qua đám rừng không có một căn nhà, Đại Đại cuối cùng cũng dừng lại ở một hố đất vừa đào, cũng vừa lắp lại.

Hố đất đó không biết đào để làm gì, chỉ thấy nó mới toanh. Đại Đại dùng chân đào bới, Bắc Vũ Tịch thấy vậy tiếp nó một tay.

Đào được một đoạn, cả hai phát hiện thấy một cửa hang, giống như cửa hang ở đảo Núi Lửa, cũng làm bằng kim loại, cũng phải đào lên.

Bắc Vũ Tịch mở nắp rồi nhảy xuống, Đại Đại lập tức nhảy theo sau.

Đi dọc theo con đường hầm tối tăm, cảm giác hai bên tường ẩm ướt dinh dính mùi rêu xanh.

Bắc Vũ Tịch ngửi thấy mùi hương rất kì lạ, Đại Đại hình như cũng ngửi được liền kêu mấy tiếng phản bác.

Con chó này rất ít khi sủa, bởi vì bản tính hoang dã nên nó chỉ hú, mỗi lần hú liền như chó sói hoang ở rừng, vô cùng lớn, vô cùng mãnh liệt, cứ như có bao nhiêu thú tính nó dồn vào hết tất thảy để bộc lộ ra.

Bắc Vũ Tịch bước chân gấp gáp hơn, nếu hắn đoán không lầm thì đây là mùi thuốc súng. Không phải một chút mà là rất nhiều rất nhiều thuốc súng, loại này đương nhiên là sức công phá vô cùng lớn.

Nếu hắn ở đây gây chuyện thế này, dù là lão đại của hắc đạo cũng không được phép. Tại một nơi mà luật pháp hoàn toàn không giống như Mỹ, Bắc Vũ Tịch dù có là thương gia cung cấp đạn dược thì cũng sẽ phải chịu trách nhiệm trên lãnh thổ không phải của mình.

Hắn đi đến hết đường thì gặp một cánh cửa gỗ, cánh cửa này không khóa kín, chỉ là khép hờ.

Đại Đại kêu lên mấy tiếng kêu bất an, Bắc Vũ Tịch gật đầu nhỏ giọng nói: "Tập trung vào Âu Nhược."

Hắn mở cửa, dùng khả năng để cảm nhận trong đêm tối thì phát hiện nơi này chính là nhà kho, là tầng hầm dùng để lưu trữ đồ.

Khá là nhiều đồ không cần thiết bị bỏ ở đây, tại chỗ này đúng là mùi thuốc súng còn nồng hơn cả khi đi dọc theo đường hầm.

Đây chắc là kho thuốc súng mà kẻ nào đó cố tình đặt ở đây, vậy chính là...

Bắc Vũ Tịch đưa tay chạm lên máy liên lạc đeo trên tai, bên kia liền xuất hiện giọng của Lục Phàm và Ivan: "Lão đại?"

Hắn nói: "Có thuốc nổ. Tìm hết tất cả chúng hủy đi."

"Vâng! Lão đại." Ivan nói rồi ra lệnh cho thuộc hạ tản đi tìm kiếm.

Lục Phàm bên này hỏi: "Lão đại! Tình hình bên anh thế nào?"

"Tìm ra rồi! Các chú giải quyết số thuốc nổ đó xong liền đến đây ngay." Hắn ra lệnh rồi ngắt liên lạc.

Đại Đại men theo những khe hở có thể đi được, đưa Bắc Vũ Tịch đi ra nơi này.

Một vòng luẩn quẩn tối tăm bí hiểm chẳng biết là phương trời nào, Bắc Vũ Tịch từ tầng hầm theo cầu thang đi lên.

Tiếng sàn gỗ kẽo kẹt như đang oán khóc, Đại Đại đi rất ngang nhiên, cứ như đây là chốn không người.

Bắc Vũ Tịch chạm nhẹ vào bờ tường, đúng là nơi này cũ nhất trong số những ngôi nhà cũ kia.

Chắc là nằm ở trong rừng nên nó đã không được ai để ý đến, dù kiến trúc này xem ra rất có giá trị nhưng vẫn bị lãng quên.

Đèn không có, tia sáng từ ánh trăng càng không len lỏi vào được. Sự tối tăm đè nặng lòng ngực này thật khiến con người ta bất an.

Đại Đại đi dọc theo hành lang, lại leo lên một cái cầu thang, ở đây chẳng khác nào xây dựng thành một cái vòng cung giống Bắc Gia, ở giữa của Bắc Gia là một cái thang máy dạng ống, nhưng ở đây, khoảng trung tâm của nó trống rỗng, cứ thế mà dẫn thẳng lên tận mái, giống một hình xoắn ốc.

Bắc Vũ Tịch cảm nhận thấy gỗ ở nơi này mục nát đáng thương chắc chắn không thể chịu được sức nặng, nếu đám thuốc nổ ở dưới kia bị kích động, hậu quả sẽ khó tránh khỏi.

Âu Nhược bị treo tận ở trên cao, lúc đang miên man vì cơn đau. Cô nghe thấy tiếng bước chân, dù rất khẽ nhưng có thể nhận ra là ba bước chân.

Hai bước chân rất đều nhau, còn bước chân còn lại nghe ra rất nặng nề.

Có người đến đây?

Âu Nhược kinh ngạc mở to hai mắt kéo theo một cơn co giật của dây thần kinh, đau đớn hít sâu một hơi nhọc nhằn.

Tiếng bước chân đó nhỏ đến nổi, trong cơn mê Âu Nhược cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng dạo này khả năng nghe của cô tiến bộ hẳn ra, càng đau cô sẽ càng nghe rõ động tĩnh dù là nhỏ nhất.

Chẳng biết có phải tác dụng phụ của thuốc hay không, đó cũng chính là lý do khiến đầu Âu Nhược cứ như dây đàn, cứ "tưng tưng" không ngừng nghỉ.

Lắng tai nghe cẩn thận, nhưng tiếng bước chân đó đã biến mất. Chờ rất lâu cũng không thấy nó đâu nữa, Âu Nhược cười khổ, cô đúng là bị mê sảng.

Cơ thể này đang ngày một yếu, vết thương bị nhiễm trùng nên một cơn sốt vẫn luôn đeo bám, ban ngày thì không nói nhưng vào đêm trời trở lạnh cô lại nóng như điên lên.

Chỉ muốn ai đó đêm cô quăng vào nước lạnh để cho cô ngâm mình trong đó. Cũng nhờ những giấc mơ kì lạ kia mà bản thân mới thấy tốt hơn, nghị lực sống sót cũng từ đó nhen nhóm.

Cái gì cũng có tốt, có xấu, mỗi lần giật mình tỉnh lại cơ thể cô liền phát ra cơn đau điếng hàng ngàn cây kim đâm vào lục phủ ngũ tạng làm mọi thứ trong người cô rối tung lên.

Cảm giác sợi dây đang buộc cô lại, ngay tại vị trí đường cắt hờ trước đó ngày một mỏng, còn phát ra tiếng "tẹt tẹt" giống như vải bị xé.

Âu Nhược thở càng không dám thở, may mà cô có khả năng nín thở hơn người dù không ở dưới nước nhưng lúc ở trên không trung thế này cũng có thể tận dụng.

Bắc Vũ Tịch ở dưới cứ đi lên dần, ở đây phòng thì nhiều nhưng chẳng có nơi nào có thể dùng đèn để soi.

Bây giờ mà mở đèn chẳng khác nào kẻ ngốc nói cho đối phương biết, bọn họ đang ở đây.

Lo là lo Âu Nhược không an toàn, còn những chuyện khác, hắn dù có chịu trách nhiệm giải quyết vụ nổ lớn này cũng không thành vấn đề.

Đại Đại đến một đoạn cầu thang, một cái đi lên và một cái đi xuống, hai cầu thang cùng lúc khiến nó bối rối không biết nên đi đâu cho phải.

Bắc Vũ Tịch nhìn nó, nhỏ giọng: "Tập trung."

Đại Đại do dự hai giây thì bước xuống, nó đưa Bắc Vũ Tịch đến chính là căn phòng đã nhốt Âu Nhược mấy hôm nay.

Căn phòng đó Âu Nhược đã ở rất lâu cho nên mùi của cô lưu lại được nhiều hơn, nó tin vào khứu giác của mình nên đưa Bắc Vũ Tịch đến.

Bắc Vũ Tịch chỉ thấy được một màu đen, dưới sàn có một tấm chăn. Trong căn phòng này thoang thoảng mùi máu tanh và mùi của chuột.

Đại Đại giống như chó sói hiện hình, lập tức nhe răng hướng về chiếc chăn của Âu Nhược.

"Grừ..." nó gầm lên, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào chiếc chăn.

Khi nó bổ đến, một thư thế vồ lấy con mồi, dùng hai chân trước túm lấy con vật bé nhỏ kêu "chít chít", một giây nanh vuốt nó như hóa dại, lập tức miệng mở to rồi liền như cắt cắn đứt con chuột bé nhỏ thành hai mảnh.

Máu tươi tanh hôi chảy dài từ khóe miệng Đại Đại, nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Bắc Vũ Tịch xoay đầu ra ngoài hành lang, nhìn căn phòng cuối dãy chẳng có một cái cửa ra hay cửa sổ.

Hắn lạnh lùng nói: "Ở trên kia."

Rồi lập tức rời đi.

Đại Đại "grừ grừ" lập tức lao theo, hai chân nhanh như vó ngựa phóng mấy cái liền đã lên hết cầu thang.

Âu Nhược nghe rồi! Là nó...

Đó là giọng của Bắc Vũ Tịch, cô run lên từng hồi.

Cuối cùng hắn cũng đến rồi, cuối cùng hắn đã tìm đến.

Đó là bước chân cửa hắn, còn có... Đại Đại.

Bắc Vũ Tịch vừa bước đến cầu thang thứ hai, đột nhiên một tia sáng liền lóe lên.

Âu Nhược trợn mắt kinh ngạc, đầu óc liền phát hoảng vì thứ ánh sáng thẳng một đường bay đi rồi kéo theo một tiếng 'đoành' thật lớn đến mức đầu cô muốn vỡ ra.

Bị phát hiện rồi?!

Quảng cáo
Trước /60 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Copyright © 2022 - MTruyện.net