Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến tối, ngoài phố đã bắt đầu nhộn nhịp, trước cửa khách điếm người qua lại đông đúc, đèn lồng treo khắp con đường làm khu phố sáng rực như ban ngày.
Ba người cùng nhau xuất phát đến quảng trường phía nam. Hai bên đường người qua lại lườm lượt không chỉ có những đôi trai gái trẻ tuổi mà còn có nhưng gia đình mang theo con nhỏ đi cùng. Đến quảng trường phía nam nơi đây đang tổ chúc hát kịch, người xung quanh đứng lại xem rất nhiều vòng quanh một vòng sân khấu. Phía trước hội trường không xa là các loại đèn lồng đầy đủ kiểu dáng màu sắc được bày từ thấp đến cao, bên cạnh là các lỗ dây. Tầng đầu tiên có bảy cái dàn hàng ngang, tầng thứ hai thì có năm cái nhưng một cái ở giữa đằng sau lại có thêm một lỗ dây nữa cách nhau một gang tay. Tầng thứ ba cao hơn thì có ba dây cùng hai bên có dây đôi, tầng thứ tư có hai lỗ dây nhưng lại có ba cái dây liên tiếp ở đằng sau. Tầng cao nhất có một lỗ dây với 5 dây liên tiếp. Thấy lạ, Hàn Thiên Vũ liền bắt chuyện với người bên cạnh và hỏi:
- Vị huynh đệ này, cho ta hỏi ở kia là đang làm gì vậy.
- Huynh hỏi chỗ kệ đèn hoa đăng cao kia sao?
- Đúng vậy.
- Chỗ đó là do Trương gia tổ chức, người tham gia nộp một lượng bạc sẽ được mượn một cây cung và phát cho mười tám mũi tên. Sau đó thì bắn vào các lỗ dây đó bắn từ tầng thấp nhất đến cao nhất, ai bắn hết mười tám mũi tên, bắn được đến tầng nào thì sẽ được nhận đèn lồng ở tầng đó.
- Ồ, vậy ta cứ bắn mãi rồi sẽ trúng hết thôi.
- Không dễ vậy đâu, ta nói huynh biết không nói đến độ khó mỗi tầng, lúc huynh bắn phải cách xa từ vạch kẻ họ quy định mà mỗi người chỉ được tham gia một lần thôi, Trương gia đều sẽ ghi tên người tham gia và phát thẻ cùng với thuê người đến trông coi để tránh có người gian lận.
- Cảm tạ vị huynh đài này đã giải thích cho ta biết.
- Không có gì ta là người trấn Thanh Sơn nên cũng mong có nhiều người biết đến vẻ đẹp của quê hương ta, các vị vừa nhìn đã biết là người từ nơi khác đến, ta chúc các vị có mọt buổi tối vui vẻ.
- Đa tạ, đa tạ.
Sau khi dò hỏi xong, ba người lại gần hơn để xem, ở đó đã bắt đầu có người bắn thử. Có người mười tám mũi tên không bắn trúng phát nào có người lại chỉ bắn trúng vài lỗ ở tầng thứ nhất. Một lúc sau cuối cùng cũng có người bắn trúng hết các lỗ dây tầng một và được nhận một chiếc đèn hoa đăng hình thỏ, dường như là mở đầu tiếp theo có rất nhiều người bắn trúng nhưng không ai bắn hết đến tầng thứ năm, đều chỉ dừng lại ở tầng thứ tư.
- Mặc huynh, hay là huynh cũng tham gia đi với tài bắn cung của huynh thì chắc chắn sẽ trúng hết.
- Được.
- Ta biết là huynh sẽ nói không mà.. a.. huynh nói sao?
- Ta nói được.
- Không phải chứ Mặc huynh, huynh bị đánh tráo rồi sao?
Đổi lại lời này là ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Hàn Mặc.
- Được rồi, ta im miệng.
Nói rồi y quay qua hỏi Lạc Anh:
- Lạc Anh, muội có muốn tham gia không?
Lúc này Lạc Anh lại đang lơ đễnh nhìn chiếc đèn lồng ở tầng cao nhất, đó là chiếc đèn hình cửu vĩ hồ được làm thủ công rất đẹp, nàng rất thích nó. Hàn Thiên Vũ thấy nàng chăm chú nhìn chiếc đèn lồng đó như vậy liền hiểu ra gì đó mà quay qua cười cười với Hàn Mặc:
- Ta hiểu rồi, huynh cố lên đó, ta tin huynh, Mặc huynh.
Hàn Mặc không nói gì liền đi tới chỗ đăng ký tham gia. Sau khi nhận mũi tên, hắn đợi cho người tham gia vơi bớt đi liền đứng ở vạch kẻ giương cung bắn liên tiếp.
- Hay!
Mọi người kêu lên thì ra hắn đều bắn trúng qua lỗ dây. Hàn Mặc tiếp tục giương cung và đều bắn trúng. Người xung quanh đều phấn khích reo hò cổ vũ. Lạc Anh vừa cổ vũ vừa nhìn Hàn Mặc, trong lòng tự nhủ quả không hổ là nam nhân mà nàng nhìn trúng, dù ở đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý. Hàn Mặc nhẹ nhàng bắn trúng các tầng, đến tầng cao nhất mọi người lại hồi hộp im lặng chờ đợi.
Hàn Mặc giương cung, cung tên bắn ra lao nhanh về phía tầng thứ năm và vụt qua các lỗ dây.
- Hay, tuyệt quá..
Một tràng pháo tay cùng với tiếng chúc mừng vang lên. Người phụ trách tiến lên gỡ chiếc đèn hồ ly chín đuôi xuống đưa cho Hàn Mặc:
- Chúc mừng công tử đã nhận được món quà đẹp nhất đêm nay của Trương gia chúng tôi.
- Đa tạ.
Nói rồi Hàn Mặc cầm đèn lồng tới chỗ Lạc Anh rồi đưa cho nàng:
- Tặng muội.
- Huynh tặng ta, thật sao?
- Ta nhìn thấy muội luôn nhìn nó, rất thích?
- Đúng vậy, cảm ơn huynh.
- Muội thích là được rồi.
Hai người nhìn nhau cười, lần đầu thấy hắn cười, nàng như thấy tim đập nhanh hơn bình thường.
- Ây da, Mặc huynh cũng có ngày hiểu ý cô nương hơn ta rồi.
Hàn Thiên Vũ bên cạnh chen vào làm Lạc Anh ngại ngùng quay đi, còn y nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo của Hàn Mặc. Y cười hì hì phe phẩy quạt, khen:
- Chiếc đèn hồ ly này thật tinh xảo, ta nghe nói khi xưa có yêu quái hoành hành cửu vĩ hồ xuất hiện đuổi hết bọn chúng trả lại cho nơi đây bình yên nên ở đây họ rất sùng bái hồ ly, thậm chí ở ngọn núi phía đông cạnh trấn còn có miếu hồ ly bây giờ vẫn còn hương khói.
Lạc Anh rất bất ngờ không nghĩ tới tổ tiên dạo chơi nhân gian còn giúp đỡ nhiều người như vậy.
Tiếp đó, họ đến phố tây xem đèn hoa đăng, con đường trải rộng hai bên đường bán đủ loại hoa đăng với nhiều màu sắc kiểu dáng khác nhau, họ mua mỗi người một chiếc đèn viết lên nguyện vọng rồi tới chân cầu thả trôi chúng theo dòng nước. Ba người cùng lên cầu ngắm hoa đăng đang trôi theo dòng nước, ánh sáng lấp lánh từ ánh nến của hoa đăng trải dài từ chân cầu đến nơi xa xa, làm người ta phải cảm thán một câu thật đẹp. Bỗng có tiếng hô của ai đó: