Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu Huyền ngạc nhiên nhìn Mạch, anh không nhờ Mạch sẽ nói thế.
Không phải trước đó đã nói lần đi săn sau nữa mới được vào đội sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?
Chẳng lẽ là vì cú đấm lúc nãy?
“Vâng.” Thiệu Huyền đáp lời
Có thể tham gia vào lần đi săn tới, Thiệu Huyền tất nhiên bằng lòng. Rừng núi thay đổi mỗi ngày, những cảnh tượng trông thấy trong những thời gian khác nhau cũng sẽ khác. Ví dụ một số loại hoa mỗi năm nở một lần, một số loại thực vật chỉ vào mùa này mới kết quả, có thể đi sớm một chút sẽ biết được nhiều một chút, nếu không, muốn nhìn thấy cảnh vật tương tự cũng phải chờ đến sang năm.
Lang Hạ và Khắc cũng từng nói, trong rừng có rất nhiều loại thực vật nguy hiểm, phải biết phán đoán, nếu chỉ dựa vào những lời kể của người khác thì không thể biết được.
Hơn nữa, Mạch cũng đã cho Thiệu Huyền tham gia vào lần săn sau, hiển nhiên ông đã khẳng định được năng lực của Thiệu Huyền, những việc khác Thiệu Huyền chỉ cần quay về chuẩn bị là được.
Lúc này có người vào tìm Mạch, là Đà đã gặp lúc trước. Biết họ có chuyện muốn bàn nên Thiệu Huyền cũng không làm phiền nữa mà tạm biệt ra về.
“Chú Mạch cứ làm việc đi nhé, con về chuẩn bị đây ạ, cảm ơn chú!”
Sau khi Thiệu Huyền rời đi Mạch xoay xoay cánh tay đã đau cứng, hai vai chấn động, cánh tay xoay xoay phát ra âm thanh rắc rắc. Cú đấm lúc nãy của Thiệu Huyền đã làm cho cánh tay của ông có vài chỗ trật xương, ông xoay một cái cố định lại những vị trí trật khớp đó.
Tuy rằng bên ngoài có vẻ không sao, nhưng Mạch biết cú đấm này đã khiến ông chấn thương. Ông đã quá xem thường thằng nhóc Thiệu Huyền rồi!
Vốn dĩ Mạch muốn hướng dẫn Thiệu Huyền để anh yên tâm tập luyện, kể những chuyện trong lúc đi săn làm ví dụ cho Thiệu Huyền nghe, đợi đến đợt săn sau sẽ dẫn anh đi cùng, thế nhưng sau khi cảm nhận được lực đấm của Thiệu Huyền lúc nãy Mạch đã thay đổi ý định.
“Thằng nhóc đó quay về chuẩn bị gì thế” Đà hỏi.
“Chuẩn bị đợt săn sau sẽ đi cùng với chúng ta.” Mạch trả lời.
Đà có chút không vui: “Trước đó không phải cậu ấy đã từng nói sẽ chuẩn bị thật kỹ rồi mới đi săn sao? Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ yên phận đợi đến lần đi săn tiếp theo chứ. Lúc nãy cậu ấy đến đây để xin chú hả?”
Nể mặt Thầy Mo, thái đọ của Đà đối với Thiệu Huyền cũng tạm ổn, thế nhưng việc liên quan đến săn bắt anh không muốn nhượng bộ, ví dụ lần đi săn vừa rồi. Phi đã rất nhiều lầm phạm phải sai lầm nghiêm trọng, suýt chút liên lụy đến người khác.
Mạch lắc đầu: “Nó không nhắc đến, là ta cho phép đi cùng.”
“Tại sao?”, Đà thắc mắc.
Ý cười càng ngày càng rõ nét trên gương mặt Mạch: “Nếu đao đã mài xong rồi, có mài thêm nữa cũng chỉ tốn thời gian, có thể sắt bén hay không, cứ bị nhốt hoài trong bộ lạc sẽ không biết được, chỉ có thể ra ngoài rừng sâu kia cọ sát thực tế.”
Thiệu Huyền rời khỏi nhà Mạch liền bước từng bước nhanh nhẹn phóng xuống núi, khoảng cách của mỗi bước rất lớn nhưng tiếng động lại rất nhỏ, trông chỉ như âm thanh của những viên đá bay qua mà thôi.
Sau khi xuống núi anh cũng không vội trở về căn nhà gỗ của mình, Caeser đã đi đào sâu đá giúp bọn trẻ trong hang, Thiệu Huyền cũng an tâm.
Đến trước cửa nhà Khắc, đang định cất giọng gọi thì tấm màng che trước cửa đã vén lên, một ông lão tóc bạc phơ bước mạnh ra ngoài.
Trông ông lão có vẻ rất giận, râu của ông cứ như sắp dựng ngược hết cả lên.
Nhìn thấy Thiệu Huyền trước cửa, ông lão nheo mắt nhìn anh từ dưới lên trên, dường như đang thắc mắc điều gì, ánh mắt sắc nhọn như ánh đao dường như muốn chém cho anh mấy cái, bộ râu khẽ động đậy xem chừng như đang muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ để lại mấy tiếng “hứ!” nặng nề rồi quay đầu rời đi.
Thiệu Huyền cảm thấy khó hiểu, ông ấy bị gì thế nhỉ?
Thấy Cách đang ngồi trước cửa trầm ngâm, Thiệu Huyền bèn hỏi: “Ai thế ạ?”
Chắc chắn ông lão đã đi xa, Cách cười hi hi nói: “Là ông nội của Lang Hạ.”
Là ông nội của Lang Hạ sao?
Chả trách xấu tính ý như Lang Hạ vậy.
Sau khi vào nhà, Thiệu Huyền liền nói với Khắc chuyện Mạch cho anh tham gia vào chuyến đi săn lần sau.
Cách ngồi kế bên há mồm ngạc nhiên, Lão Khắc cứ như đã biết từ trước, mặt không biểu cảm gì “ừ” một tiếng, rồi bảo Thiệu Huyền vào bên trong rèn vĩ khí cho lần săn sau.
Vũ khí khi đi săn có yêu cầu lớn hơn vũ khí thông thường luyện tập rất nhiều, cũng mất thời gian hơn, Thiệu Huyền có rất nhiều vũ khí cho việc luyện tập thế nhưng để đi săn thì rất ít, một nửa Lão Khắc đã mang đi bán, còn một số dụng cụ đặc chế thì đã cho Mạch và Lang Hạ cả rồi, những thứ anh giữ lại đếm không quá năm ngón tay.
Thiệu Huyền cũng không nói nhiều, cởi áo da thú ra rồi vào bên trong ngay.
Cách nhìn tấm màn được treo làm vách rồi cười cười, Lão Khắc đang muốn giấu học trò đây mà.
Gần đây Lão Khắc không cho ai vào nhà, thế nhưng cũng có một số người nhảy cửa sổ vào như Cách, cũng có một số người Lão Khắc muốn cản cũng không được, ví dụ như ông nội của Lang Hạ.
Lão Khắc muốn đề phòng người khác cướp Thiệu Huyền đi mất.
“Này, ông nói sao cậu ấy lại cho Thiệu Huyền đi theo trong lần săn đến?” Cách hỏi.
Lão Khắc im lặng.
“Xì, không trả lời thì thôi.” Cách đi vào bên trong, rón rén kéo tấm rèm lên, nhìn vào bên trong, muốn xem thử Thiệu Huyền có gì khác biệt với lúc trước mà một người nghiêm khác như Mạch lại cho là ngoại lệ.
Sau khi nhìn thấy thì Cách há mồm thả rèm đi ra, cứ như nhìn thấy thú ăn thịt đang ăn cỏ vậy, ngạc nhiên đến tột độ.
“Nó, nó, nó…” Chưa kịp nói ra những gì vừa chứng kiến thì Cách đã nhìn thấy Lão Khắc đang mài một cây đao răng thú màu trắng, chữ “nó” vừa định nói ra đã nghẹn ứ trong cổ họng, Cách run rẩy chỉ chỉ cây đao đang được mài, rồi chỉ chỉ Khắc nói: “Ông, ông, ông…”
Trên thân cây đao này có rất nhiều vết rạn, lưỡi đao cũng có nhiều chỗ khuyết dày dặt nhìn rất giống răng cưa, chính là vết nứt để lại từ những lần dùng trước, cán đao cũng đã hỏng mất rồi phải cắt ra, phần cán đao lộ ra một phần của thân đao, hóa ra cán của cậy đao được lắp vào qua mối lắp này.
Tầm mắt của Cách dính chặt vào thân đao, không dứt ra được. Ông cũng đoán ra Lão Khắc đang muốn làm gì, chính vì thế nên ông mới thấy ngạc nhiên, việc này còn kích động hơn cả việc ông nhìn thấy dấu hiệu Totem trên người Thiệu Huyền.
Sau khi Thiệu Huyền rèn xong công cụ của ngày hôm nay bước ra, Khắc cũng đã mài xong cán đao mới. Cán đao được kết dính bằng một loại nhựa cây, lắp vào xong thì nung nóng rồi cho vào trong cán. Cách này Thiệu Huyền cũng đã làm rồi, dùng cũng đã tay lắm, tốt hơn so với chêm bằng gỗ hay cỏ rất nhiều.
“Đợi một chút, chờ ta tra xong cán đao con hãy mang nó về.” Lão Khắc nói với Thiệu Huyền đang định rời đi.
Thiệu Huyền nhìn cây đao, đao rất rộng, chiều dài của thân đao tầm nửa mét, thân hơi dày, dày hơn những thanh đao Thiệu Huyền đã rèn trước đây rất nhiều.
Nhìn biểu hiện của Cách có thể thấy được thanh đao này rất phi phàm, thế nhưng anh vẫn chưa sờ qua thân đao nên cũng không biết nói gì hơn, có điều khi nhìn vào thì cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ thanh đao cứ như muốn đẩy người ta xuống sâu dưới lòng đất vậy.
“Đây là?” Thiệu Huyền nghi hoặc.
“Đây là đao được làm từ răng của Độn Giáp.” Cách nhìn cây đao, biểu cảm không phục, trông như hận không thể cướp về ôm trong lòng vậy. Sau khi Lão Khắc mất chân thì không thấy thanh đao này xuất hiện trước mặt mọi người nữa, trước đây không biết ông đã xin Lão Khắc biết bao nhiêu lần thế nhưng ông vẫn không đồng ý, đến cả lấy ra cho xem cũng không chịu. Thế nhưng hiện giờ Lão Khắc lại đem thanh đao tượng trưng cho một thời huy hoàng của ông tặng cho Thiệu Huyền.
Không cần phải nói đến sự ngưỡng mộ trong lòng Cách nữa, mà nhìn lại tình hình hiện giờ của mình, trong lòng Cách cũng chỉ còn lại sự ngưỡng mộ mà thôi, những thứ khác ông không hề nghĩ tới.
“Độn Giáp?!”
Là Độn Giáp á!
Tuy vẫn chưa nhìn thấy nhưng Thiệu Huyền vẫn thường hay nghe bọn Lang Hạ kể rằng Độn Giáp là một loài mãnh thú khổng lồ sống dưới đất. Lúc đi săn ở ngoài mà gặp phải độn giáp thì đừng hòng nghĩ đến việc đối đầu với nó, quay đầu chạy đi mới là thượng sách. Không ai dám đối đầu với nó cả vì không thể nào thắng được.
Thiệu Huyền nghe đám người Lang Hạ kể rất nhiều chuyện đi săn thế nhưng chưa bao giờ nghe kể về chuyện đội săn đối đầu với Độn Giáp.
Đợi đến khi Lão Khắc giao đao rồi đuổi người ra ngoài, Cách vẫn nhướng cổ mắt dán chặt vào thân đao.
Thiệu Huyền ôm trong người thanh đao nhìn thì bình thường nhưng nặng hơn hai trăm ký, đứng trước cửa nhà ngẩn nhơ một hồi lâu.