Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Lăng
Tiên Bối không dám tiến lên thêm một bước, bởi trước cửa nhà cô có một người.
Nên biết rằng, cô đã tới khu chung cư này được gần một năm.
Trừ người chuyển phát nhanh và nhân viên đưa thư ra, không có bất kỳ một sinh vật nào chủ động đến nhà tìm cô.
Ngay cả biên tập cũng chỉ liên lạc qua mạng.
Tiên Bối cảnh giác đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào…
Bóng lứng đứng trước cửa nhà kia.
--- Một bóng lưng không biết là nam hay nữ.
Người đó có mái tóc dài tầm ngang vai, được búi một nửa – đây là đặc trưng của phái nữ.
Nhưng tỉ lệ cơ thể, bề rộng vai của người này trong nghệ thuật phác họa con người, lại hoàn toàn là một hình thể phái nam đầy duyên dáng.
Hai tay trống trơn, thể hiện rõ đó không phải là người chuyển phát nhanh hay nhân viên đưa thư.
Người đó vẫn còn đang gõ cửa.
Trái tim Tiên Bối run lên.
Tiếng gõ cửa đáng sợ, đồng nghĩa với một hình phạt giao tiếp lại bắt đầu.
Năm ngoái, hai người phụ nữ biết ăn biết nói, mặc quần áo lịch sự tới đây thu phí vật nghiệp.
Hai cô ấy chia làm hai bên trái phải, kẻ thì xướng người thì họa, ca công tụng đức, tâng bốc độ an toàn của khu chung cư lên tận thành tường hào giữ nước, không gì phá nổi; còn kéo cô vào bài diễn thuyết của hai cô ấy, đồng ý quan điểm của các cô ấy…
Khiến cô kiệt sức, không hoàn thành cả một ô trên bản thảo.
Ngẫm lại mà kinh.
Không biết người này còn định đứng đấy bao lâu.
Tiên Bối vịn vào sau lan can cầu thang, khẽ rụt eo lại.
Người đó bỗng không gõ cửa nữa.
Lấy điện thoại ra, nghiêng đầu.
Tiên Bối lập tức cúi người thấp xuống, định che mình đi.
Cũng vì thế mà thấy được mặt người nọ.
Đó là một người đàn ông xa lạ.
Có một sống mũi cao thẳng, chóp mũi dọc vừa đúng cằm, gương mặt tuấn tú, cùng với bộ râu quai nón cạo bằng đẹp đẽ, khiến con người nhã nhặn thêm phần vô lại.