Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường nét cực đẹp, hệt như đi ra từ manga dành cho các thiếu nữ.
Có lẽ đã phát hiện ra sau lưng có ai đó đang âm thầm quan sát mình, anh bỗng quay đầu lại, thờ ơ nhìn Tiên Bối.
Tiên Bối cứng họng lại, nhanh chóng dời mắt đi.
Tim cô đã nhảy lên tận cổ.
Đối mặt với người khác, là một cực hình cấp vũ trụ.
Mỗi một cái liếc đã như một thanh đao xuyên vào tim cô.
Mặt cô đỏ lên, cùng lúc đó, chuông điện thoại lại reo vang.
Người đàn ông lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt vốn không có bất kỳ độ mạnh yếu nào, giờ lại trở nên kinh ngạc.
Nhưng cảm xúc này cũng không duy trì được bao lâu, liền chuyển thành nghiên cứu và phân tích.
Tiên Bối siết chặt túi mua sắm trong tay, luống cuống.
Ánh mắt này há chỉ là giày vò, quả thực là lột sạch cô, ném ra dưới ánh nắng chói chang của mặt trời.
Điện thoại đang không ngừng reo lên trong túi áo, là kẻ đồng lõa tội ác tày trời, cùng với tiếng gõ cửa với lực sát thương không khác gì cái chết kia, chỉ càng khơi dậy thêm nhiều nỗi sợ hãi hơn nữa trong cô.
Quan sát cô một lát, người đàn ông cúp máy, điện thoại Tiên Bối cũng không reo lên nữa.
Nghi vấn được xác nhận, trên bờ môi anh hiện lên niềm vui như có như không. Sau đó, bờ môi ấy giật giật, anh cũng bước một bước về phía cô…
Mẹ ơi! Người này thật sự đến tìm cô!
Hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì!
Tiên Bối đã hoảng hốt quay đầu, chạy như điên xuống tầng.
+++
Chiều, Trần Chước trở lại Vừa Ý.
Vừa Ý là một tiệm trà chiều, nằm ở quảng trường trung tâm thành phố Ninh.
Bởi phong cách trang hoàng thuần trắng đẹp đẽ và diện mạo không thua siêu sao của anh chủ, khiến nó trở thành một tiểm nổi như cồn trên mạng trong vùng.
Tiệm đã khai trương được một năm, làm ăn cũng tương đối khá.
À, Trần Chước chính là chủ tiệm này.
Về lúc nhân viên đang nghỉ ngơi, phó chủ tiệm Chu Thanh Thụ còn đang điều chỉnh lại danh sách quà tặng nhỏ tháng này, ngẩng đầu liếc anh:
“Thế đã thấy ‘Tiên nữ’ chưa?”
‘Tiên nữ’ chỉ là cái tên gọi cho vui.
Vừa Ý chưa khai trương được bao lâu, đã bắt đầu dịch vụ chuyển phát nhanh.
Chúng ta đều biết, trong đơn đặt hàng bằng app chuyển phát nhanh, sẽ ghi rõ họ của người đặt hàng và địa chỉ đưa chuyển phát.
Một khách hàng có họ rất đặc biệt, không rõ thật giả – Tiên nữ sĩ ở quận Cảnh, mỗi ngày đều mặc gió mặc mưa đặt trà sữa, gần như nguyên cả năm, đã nhận được sự chú ý của tất cả các nhân viên trong tiệm.
Càng đặc biệt hơn là, khẩu vị của cô chỉ có một, bất kể trà sữa trong tiệm thay đổi đa dạng như thế nào, cũng mặc kệ anh chủ vắt hết óc nghiên cứu thêm khẩu vị mới ra sao.
Cô vẫn trước sau như một, đặt một ly…
Trà sữa nguyên vị.
Ba phần đường cố định.
Một ly giản dị nhất, và không thêm bất cứ gì cả.
Trần Chước không đáp, hình ảnh nửa giờ trước vẫn rõ mồn một trước mắt.
Anh không khỏi mỉm cười, lại cũng cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Xem ra là gặp rồi.” Chu Thanh Thụ dựa vào thành ghế: “Nói chuyện với nhau chưa?”
Trần Chước lắc đầu, rót một cốc nước cho mình, đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Uống miếng nước, mới nhíu mày đáp: “Thấy tôi đã chạy rồi.”
Chu Thanh Thụ cười trêu: “Nhất định là uống trà sữa của chúng ta cả năm nên chán rồi mới thay lòng, bắt đầu uống của người khác đấy. Nửa tháng không đặt hàng, anh chủ đã tới tận cửa tính sổ, không mau chạy thì sao.”
“…”
Đúng như Chu Thanh Thụ nói, nửa tháng nay, Tiên nữ sĩ – fan trung thành của Vừa Ý họ – chưa từng gọi một ly trà sữa nào.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Báo cáo tình huống này cho anh chủ Trần là vì sự quan tâm dành cho khách quen theo lẽ thường, và lòng tự tin vô đối đối với sản phẩm của tiệm mình.
Trưa hôm Trần Chước tìm đến đó, là để xác nhận địa phương sở tại của ‘Tiên nữ’, cô không phải là đã chuyển nhà.
Hôm đó cũng chính là hôm nay.
Vừa đúng lúc gặp nhau.
Chu Thanh Thụ đung đưa chân: “Trông cô ấy thế nào hả? Tiểu Thụy nói đi đưa trà sữa cả năm, cũng chưa thấy mặt người ở trong đó bao giờ. Cô ấy chỉ mở ra một khe cửa bé tí, đưa tay nhỏ ra run rẩy lấy trà sữa vào thôi.”
“Trông có giống tiên nữ thật không?” Chu Thanh Thụ rất tò mò.
Trần Chước trầm ngâm, nhớ lại một màn trong khu chung cư ấy.
Cô bé nhỏ gầy mặc một cái áo có mũ rộng thùng thình và một chiếc quần dài. Phần ống dài quá được cô xắn lên hai lớp.
Cô đeo khẩu trang, mũ áo dém chặt lên đầu.
Chỉ để lộ ra một đôi mắt đen nhánh hốt hoảng mờ mịt, nhìn anh như thấy thú hoang nước lũ.
Chẳng biết vì sao lại thế, nhưng cũng có phần buồn cười.
Trần Chước cong môi: “Chưa thấy.” Nhưng đã nhớ kỹ vóc dáng rồi.
Chu Thanh Thụ hỏi: “Có chắc là cô ấy không?”
Trần Chước: “Chắc.”
Chu Thanh Thụ thở dài: “Thế còn không bằng đã chuyển đi.”
Trần Chước không nói gì, chỉ càng thêm vui vẻ.
Đối với anh thì hoàn toàn ngược lại, sao có thể chuyển đi chứ, phải thật sự ngán vị nhà anh, đi nếm hương tiệm khác.
Có so sánh mới phân biệt ra được tốt xấu, thế cô mới quay đầu lại, phát hiện, trăm hàng nghìn tiệm vẫn chẳng thể bằng một ly của Vừa Ý nhà anh.