Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Lăng
Một bữa sáng, ăn những gần một giờ.
Trần Chước xuống tầng tuần tra tiệm, Tiên Bối cũng về phòng vẽ bản thảo… Thật sự thì hoàn toàn không cách nào tập trung sáng tác, bàn tay bị người đàn ông nắm kia cứ run rẩy, may không phải là tay phải cần cầm bút cảm áp…
Tùy tay tô mấy cái màu, Tiên Bối không nhịn được mà chống má.
Nhớ lại lúc vừa ăn sáng xong, Trần Chước không vội vàng thu dọn bát đĩa trên bàn, song cũng đứng dậy trước.
Tiên Bối cũng ngoan ngoãn đứng lên.
Trần Chước hỏi: “Hôm nay có phải vẽ bản thảo không?”
Tiên Bối gật đầu.
Trần Chước đáp: “Về phòng đi.”
Tiên Bối gật đầu tiếp, chớp mắt, chần chừ hai giây, vẫn nghe lời xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Trần Chước lập tức đi đến bên cạnh cô.
Tiên Bối khó hiểu, sắp đến cửa phòng, cô dừng chân lại, hỏi nhỏ: “Anh còn chuyện gì ạ?”
Người đàn ông cũng ngừng bước, cười khẽ, đáp rất đương nhiên: “Không, chỉ đưa bạn gái đi làm thôi.”
Bạn gái? Xưng hô này khiến Tiên Bối ngu ngơ một lúc, mãi lâu sau mới hiểu được ý anh…
Từ bàn ăn đến cửa phòng, có vài mét đường…
Có quá…
Cô rất muốn toát ra ý “chuyện bé xé ra to” trong đầu, nhưng không tài nào làm nổi, trong lòng cứ như được rót đầy mật ong, đang nổi bong bóng xì xì đầy ngọt ngào.
Làm thế nào để yêu đương?
Trần Chước đưa cô “đi làm” như thật, có phải cô cũng nên đáp lại gì đó không?
Đỡ gương mặt ửng đỏ đầy ngây ngô, Tiên Bối cầm điện thoại trên bàn lên, mở khung nhắn tin cho Trần Chước, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới gõ mấy chữ: “Dưới đó bận không ạ?”
Năm chữ cực đơn giản, nhưng lúc gửi đi, nguyên quả tim cô đều nóng hết cả lên.
Người đàn ông nhắn lại rất nhanh: “Cũng bình thường, phải đến chiều mới bận.”
Tiên Bối gục đầu xuống bàn, aiz, thật thất bại quá, ngay cả tình huống công tác của… bạn trai mình (chưa đủ sức nói) cũng chẳng biết gì cả, chỉ biết ngày ngày uống trà sữa thôi.
“Đừng vất vả quá…”
Tiên Bối cẩn thận gõ từng chữ bằng một ngón, chưa chắc chắn lắm, có lẽ thế này là biểu đạt ý quan tâm phải không.
Còn chưa gửi đi, điện thoại đã rung lên, như thường lệ, cô hoảng sợ. Song khi nhìn rõ tên người gọi đến, Tiên Bối lập tức an tâm hơn.
Là Trần Chước.
Anh gọi cho cô từ dưới tầng.
Tiên Bối gập ngón tay, hít sâu, nhận máy.
Chào yếu ớt: “Anh.”
Người đầu kia nói rất nghiêm túc: “Xin chào, quý cô có muốn đặt trà sữa không? Đưa hàng tận nơi.”
Dán mu bàn tay lạnh buốt lên mặt để hạ nhiệt, Tiên Bối vẫn đáp rất yếu ớt: “Không cần ạ…”
Người đàn ông đầu kia cười khẽ: “Ừ, trưa nay ăn gì nào?”
Tiên Bối: “…” A, khó trả lời quá, nói tùy tiện sẽ khiến người ta ghét: “Gì cũng được ạ…”
Cô không kén ăn.
Trần Chước: “Được rồi.”
Hai người, lại im lặng.
Tiên Bối lập tức căng thẳng đến bật lưng dậy, trong lòng thét gào: Á, quá tẻ ngắt, làm sao đây? Phải nói tiếp gì! Anh sẽ không cảm thấy mình nhàm chán chứ? QAQ
Không bao lâu, đầu kia đã mở miệng: “Trưa gặp.”
Tiên Bối thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Vâng…”
Cúp máy, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, vẫn hơi sững sờ.
Cô vừa mới kết thúc một cuộc gọi mà gần như không có chút tâm lý mâu thuẫn nào sao? Trời ạ, thật thần kỳ, không biết bao nhiêu dũng khí như thế đến từ đâu, để cô không còn sợ hãi mà nghe điện.
+++
Thứ Bảy tuần này, manga “Kỳ Tà” update chương mới, không ngờ nhận được hơn ba nghìn comment.
Manga vốn được tất cả cho là nhiệt huyết không CP, lại có thêm một tuyến tình cảm. Mấy cái bong bóng màu hồng khiến người ta nhộn nhạo, các độc giả hủ nữ vốn chỉ có thể chắp vá gian tình của mấy nhân vật chính trong đầu, giờ vỗ tay ăn mừng, cảm thấy mùa xuân tuyệt vời đã đến.
Đương nhiên, cũng có nam thẳng nghiêm túc kháng nghị, này này này, dù có thêm tình yêu thì chúng tôi cũng muốn xem BG* nha?
(*) BG: boy x girl, tình yêu trai gái
Viên Viên cũng cảm thấy bất ngờ, truy hỏi nguyên nhân trên QQ.
Vốn chỉ định dùng lý do “tình tiết trước giờ quá khô cằn” để lấy lệ cho xong, nhưng Viên Viên khôn khéo làm sao chịu tin, cuối cùng cô ấy vẫn ép Tiên Bối nhăn nhó nói thật.
“Ôi f***, cái nụ cười mẹ già này của tớ là thế nào, cái cảm giác vui mừng đầy chua xót khi gả con gái này của tớ là thế nào?” Viên Viên vô cùng tò mò và bà tám: “Các cậu đi đến bước nào rồi? Hôn? Nắm tay? Tớ không tưởng tượng nổi!”
“…” Tiên Bối nghe, mặt đỏ bừng, đáp: “Chưa đến…”
Sau đó vội vàng dập máy, ngả về ghế, mấy ngày nay đều ăn cơm với anh chủ Trần, nghe anh nói, uống trà sữa anh pha.
Dường như có thêm một… người nhà quan tâm đến mình vậy, thật ấm áp, cũng thật dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên Tiên Bối cảm thấy như vậy, ai, thật tuyệt.
+++
Hơn mười giờ tối, Trần Chước tìm Tiên Bối.
Bởi kế hoạch mở rộng cung ứng đồ uống theo chủ đề “Rainbow” sắp đăng lên nhật báo, anh cần tìm bậc thầy đánh giá bé bỏng của anh nếm thử và chỉ bảo hộ.
Tiên Bối vẫn chưa ngủ, lập tức gật đầu đáp ứng, đi cùng người đàn ông, một trước một sau xuống tầng.
Đây là lần đầu tiên cô xuống tiệm trà sữa tầng một từ khi chuyển tới đây.
Qua năm này tháng khác, cái hương vị trà sữa ngọt ngào thuần túy ấy dường như đã thấm vào trong từng thớ gỗ của vật dụng, hoàn toàn không biến mất chỉ vì giờ phút đóng cửa.
Từ xưa đến nay, ai cũng thích để huân hương trong phòng ngủ, bởi nó có thể khiến người ta được nghỉ ngơi và bình tĩnh lại.
Nếu có một loại hương có thể khiến Tiên Bối cảm thấy mình có chốn về và được an lòng, vậy đó nhất định là hương trà sữa.
Ngoài quảng trường, lung linh đủ loại màu sắc, thỉnh thoảng còn có ánh sáng xuyên vào trong tiệm.
Nên Tiên Bối nhìn thấy rất rõ, Trần Chước chỉ cô đi một nơi trước, còn mình ra sau quầy.
Tiên Bối không chút do dự qua đó, người đàn ông nhìn cô một cái, lập tức cúi người tìm nguyên liệu và thiết bị cần thiết.
Vừa lấy máy đánh trứng ra, đằng sau đã vang lên một tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, tim Trần Chước thót lên, bật dậy quay đầu lại.
+++
Người đàn ông vừa bảo cô vào gian làm việc, nên Tiên Bối cũng ngoan ngoãn vào.
Cửa khép hờ, bên trong không có ánh sáng.
Nên vào không?
Hẳn là anh bảo cô vào chờ?
Tiên Bối kéo cửa ra, bước một chân vào…
Rào rào.
Sao lại có tiếng nước?
Chưa kịp nghĩ nguyên nhân, cảm giác mát lạnh ướt sũng đã chạy vào lòng bàn chân, Tiên Bối cả kinh, suýt ngã nhào.
Trần Chước chạy tới, bật đèn.
Đèn sáng, hai người đều sững sờ.
Gian làm việc trước mặt đã biến thành phòng tắm, sàn gạch lụt lội, sóng nước trào lên.
Trần Chước kịp phản ứng, ngay lập tức ôm lấy Tiên Bối, đặt cô lên bàn làm.
Sau đó xắn tay áo lên, nhanh chóng đến chỗ “đầu sỏ” – vòi nước vẫn còn đang chảy ồ ồ trên bồn kia, quay đầu nó lại ngay chỗ thoát nước rửa đồ, để nước chảy xuống cống.
Làm xong, Trần Chước đỡ lưng, đạp nước, nhìn “nạn lũ” xung quanh, lòng lặng lẽ bốc hỏa, muốn tìm Chu Thanh Thụ tính sổ.
Tạm thời dừng máy đánh trứng, Trần Chước nghiêng đầu muốn tìm tua vít trong hộp công cụ, xem có thể khóa vòi nước được không.
Mắt dừng lại trên người thiếu nữ.
Ánh nhìn của hai người chạm nhau.
Thấy sắc mặt người đàn ông nghiêm túc ít có, hình như còn hơi giận, Tiên Bối vốn đang ngây ngốc nhìn anh, không khỏi sợ hãi rụt lại.
Dừng trên mặt cô vài giây, lại dừng trên đôi dép lê lỏng lẻo trên chân cô.
Loại đi sàn nhà bình thường, đế rất mỏng, hẳn đã ướt sạch rồi.
Không vội đi lấy đồ sửa chữa, Trần Chước đến bên người cô, trực tiếp khom người nâng chân cô lên, cởi dép cô ra.
Quả nhiên, bị ngấm nước.
Anh bỗng nhiên đụng vào, khiến Tiên Bối hoảng sợ, vô thức muốn lùi lại.
Trần Chước chỉ nghĩ sao chân cô lại lạnh vậy, muốn ủ nóng giúp cô.
Nhưng cái kháng cự này của cô, lại khiến suy nghĩ anh dời đi, bắt đầu chú ý đến bàn chân nhỏ mình đang nắm.
Trắng nõn, mềm mịn, năm ngón chân xinh xắn đã cảnh giác, hoảng hốt cuộn lại.
“Đừng đụng…” Mặt Tiên Bối đỏ bừng.
Trần Chước nhìn cô, bởi cúi đầu, cái đưa mắt này khiến lông mi của anh rũ xuống, hoàn toàn che mắt đi, trán cũng vì thế nhăn lại vài nếp, gợi cảm, lại vô lại một cách khó hiểu.
Quả nhiên, một giây sau, dù anh đã thả tay ra, nhưng khóe miệng anh lại cong lên hỏi: “Đụng phải thì sẽ phạm vào luật trời sao?”
Gì, gì cơ? Tiên Bối nhất thời không hiểu nổi, giờ phút này cô hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ độc lập, những hành động gần gũi đến nỗi… có phần mạo phạm kia của người đàn ông quấy đầu cô loạn như hồ nhão.
Có khi xấu hổ và bài xích, lại là một kiểu dụ dỗ ngược, sẽ khiến người ta sinh ra càng nhiều, càng nhiều ham muốn xâm phạm hơn.
Nhất là đối mặt với một cô bé trắng trẻo đỏ bừng mặt như thế.
Mắt Trần Chước chăm chú nhìn cô một lát, yết hầu hơi nhúc nhích, gọi cô: “Tiên Bối.”
Tiên Bối ngẩng đầu, một bóng đen khom mình áp vào, chớp mắt, môi đã đụng phải gì đó lành lạnh mà mềm mại.
Xúc cảm này tới cực nhanh, đi cũng cực nhanh, nhưng Tiên Bối cũng đoán được đó là gì.
Hạt nhân trong người bùng nổ.
Tận thế đến.
Tiên Bối đơ ở đó, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Hai tay anh chống bên cạnh cô, rõ ràng vừa mới đánh lén một cách hư hỏng, nhưng gương mặt đó cũng không thèm trốn đi, mà vẫn ở lại một nơi vô cùng gần. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô.
“Giờ dám nhìn anh rồi?” Anh hỏi, đáy mắt long lanh ý cười: “Hôn là phải nhắm mắt lại.”
Vừa dứt lời, trước mắt Tiên Bối tối sầm lại, một bàn tay khô ráo ấm áp che lên mắt cô.
Hơi thở ấm nóng ấy lại áp vào lần nữa, Tiên Bối có thể cảm nhận rõ ràng, môi cô đang run, tựa như trái tim đang đập thình thịch như có động đất, tưởng chừng lát nữa sẽ ngừng lại của cô.