Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Công Lương Phi Tuân trong lúc hoảng hốt chỉ cảm giác được mình được người nâng lên giường, sau đó có người ra ra vào vào phòng, y phục của hắn cũng bị cởi ra, gió thổi vào càng khiến lòng hắn thêm lạnh.
Tiết Thừa Viễn luôn ở bên cạnh hắn, nếu người khác bị bệnh tất nhiên là phải vội vã đi mời đại phu. Nhưng xứng danh đệ nhất đại phu ở Thiên Vân cũng chỉ có Tiết Thừa Viễn, chữa bệnh chữa thương đương nhiên đều nhờ cậy vào y.
Tiết Thừa Viễn không nói chuyện với Công Lương Phi Tuân, nhưng săn sóc hắn cực kỳ chu đáo, cẩn thận.
Công Lương Phi Tuân bôn ba đi đường đã quá mệt mỏi, cộng thêm nộ hỏa công tâm, thai nhi suýt nữa khó giữ được, mới chỉ trong thời gian ngắn đã chảy không ít máu.
Tiết Thừa Viễn lấy quần áo của mình, nhẹ nhàng thay cho Công Lương Phi Tuân, những huyệt vị nơi phần bụng vốn vừa rồi còn bị dây vải thắt chặt đều được xoa bóp châm cứu, mọi cách đều được dùng tới, chỉ hy vọng có thể giúp Công Lương Phi Tuân an thai.
Bận rộn đến nửa đêm, Công Lương Phi Tuân mới phát hiện mình từ vô lực đã có thể há miệng phát ra âm thanh.
“Ta bị sao vậy?” Trên mặt Công Lương Phi Tuân cũng có hối hận.
Dù sao đây cũng là con của hai người bọn hắn, cũng là trách nhiệm của hắn với Tiết Thừa Viễn, dù hắn có tức giận đến thế nào cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, làm tổn thương đến hai đứa nhỏ trong bụng.
“Không sao, ngươi chỉ bị mệt mỏi quá độ thôi.” Tiết Thừa Viễn ngồi bên giường, nắm tay hắn, mỉm cười, ánh mắt rất thâm tình nhìn hắn.
“Con…?” Công Lương Phi Tuân cố hết sức giơ cánh tay lên, đặt trên bụng mình, hỏi.
“Đều tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.”
Công Lương Phi Tuân mệt mỏi mở mắt nhìn quanh, xem cách bài trí trong phòng hình như không giống phủ đệ nhà mình, “Đây là…?”
“Đây là phòng ngủ của ta, không có bất luận người nào vào, yên tâm.” Tiết Thừa Viễn biết hắn băn khoăn, nhẹ giọng trả lời. Nói xong hôn xuống ngón tay thon dài của Công Lương Phi Tuân.
Cảnh tượng trong đêm thật sự khiến y hoảng hốt, cũng may có thể giữ được thai nhi, nhưng Công Lương Phi Tuân lại không thể gắng gượng được nữa.
Làm cho người mình yêu bình an, hạnh phúc, là chuyện Tiết Thừa Viễn luôn tâm niệm.
Công Lương Phi Tuân nhớ lại chuyện thành thân của Tiết Thừa Viễn mà mẫu thân y đã nhắc tới trên bàn ăn, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi nhiều. Hai người bọn hắn trải qua đủ gian nan, thử thách sinh tử, không ngờ hôm nay vẫn còn bị luân lý lễ nghĩa làm cho khổ sở.
Tiết Thừa Viễn không muốn nhắc lại, cũng là để Công Lương Phi Tuân lấy lại chút khí lực. Nhưng y thật sự muốn nói với Công Lương Phi Tuân, nếu đời này y phải thành thân, cũng chỉ thành thân với hắn, chỉ với Công Lương Phi Tuân hắn.
Chớp mắt trời đã sáng.
Tiết Thừa Viễn vẫn luôn trông coi trước giường bệnh, đút thuốc cho Công Lương Phi Tuân, nhìn hắn an ổn ngủ thiếp đi, mới thay triều phục.
Trạng thái bây giờ của Công Lương Phi Tuân chắc chắn không thể vào cung báo cáo, hắn nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày.
Y phải vào cung cho Hoàng Thượng một lý do thỏa đáng, đồng thời cũng muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng tâm nguyện duy nhất của mình.
Tiết Thừa Viễn chỉnh lại vạt áo, đội mũ quan, nhìn mình trong gương đồng.
Nếu như trước đêm hôm qua y còn chưa thể xác định mình có đủ dũng khí đối mặt với triều đình, với dân chúng Kinh thành để theo đuổi tình yêu của mình hay không, thì sau khi nhìn thấy Công Lương Phi Tuân đang yên ổn đột nhiên suy yếu ngã vào ngực mình, Tiết Thừa Viễn biết mình không thể chần chừ, do dự thêm được nữa. Y phải đưa ra quyết định, quyết định thực hiện trách nhiệm với chính mình, với Công Lương Phi Tuân, với cả hai đứa con của bọn y nữa.
*
Trong Tuyên Đức điện, sau khi Mộ Dung Định Trinh nghe được thỉnh cầu của Tiết Thừa Viễn, gần như không sao tin được, “Tứ hôn?”
“Vâng, thần thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho Thừa Viễn và Phi Tuân!”
Mộ Dung Định Trinh nhìn Tiết Thừa Viễn trịnh trọng quỳ dưới điện, không hề giống đang nói đùa. Có điều, hắn không hiểu, điều gì đã thúc đẩy Tiết Thừa Viễn có thể hạ quyết tâm như thế.
Mộ Dung Định Trinh không phải không biết yêu, nhưng thân là Đế Vương, hắn không thể có được một phần hạnh phúc như người bình thường. Nhưng Tiết Thừa Viễn thỉnh cầu hắn tứ hôn cho y và một nam nhân, quả thật là kinh hãi thế tục.
“Các ngươi…?” Mộ Dung Định Trinh mím môi cười, nhìn chằm chằm Tiết Thừa Viễn quỳ dưới điện.
“Thần yêu hắn!” Tiết Thừa Viễn thẳng thắn trả lời, không chút che giấu.
Mộ Dung Định Trinh cười gật đầu, đây đúng là chuyện một người như Tiết Thừa Viễn có thể làm.
Không yêu liền không yêu, một khi yêu sẽ oanh oanh liệt liệt, tỏ rõ cho tất cả mọi người thấy sự chân tình, nồng nhiệt của mình. Đằng sau khuôn mặt luôn lạnh nhạt kia, lại là ngọn lửa luôn rừng rực cháy mà người thường khó lòng nhìn thấy.
“Thừa Viễn, ngươi được lắm, lại còn cùng với Phi Tuân?” Mộ Dung Định Trinh cảm thấy thật bất ngờ, nhưng giọng điệu lại đột ngột đổi: “Khoan đã! Nếu ngươi sớm thỉnh cầu trẫm, trẫm sẽ không thể không cho phép, nhưng…”
“Hoàng Thượng? Vì sao?” Tiết Thừa Viễn sợ hãi, rốt cuộc điều gì đang cản trở y và Công Lương Phi Tuân? Tại sao Hoàng Thượng lại không đồng ý thỉnh cầu duy nhất này của y.
“Mặc dù trẫm rất muốn giúp người hoàn thành tâm nguyện, nhưng quân vô hí ngôn, chiếu chỉ chỉ hôn cho Phi Tuân từ hai ngày trước đã bị cung nhân sơ ý truyền ra ngoài.”
Hiện tại chúng thần trong triều đều đã biết chuyện, hơn nữa còn đang bàn tán xôn xao. Chuyện này chắc hẳn chỉ còn Tiết Thừa Viễn là chưa nghe nói.
“Hoàng Thượng!” Đây là tình huống Tiết Thừa Viễn không thể ngờ đến.
“Tại sao ngày đó ngươi không nói?” Mộ Dung Định Trinh nhìn y.
Ngày đó? Ngày đó y còn đang nghĩ trước nghĩ sau, vẫn chưa thể hạ quyết tâm như bây giờ. Tiết Thừa Viễn siết chặt nắm tay, nghiến răng, chuyện đứa nhỏ cũng không cần giấu nữa, chi bằng nói toàn bộ ra đi.
“Hoàng Thượng, Phi Tuân đã có thai, mấy tháng nữa là sinh rồi. Chuyện chỉ hôn, tuyệt đối không thể…”
Mộ Dung Định Trinh lúc này thật sự bị chọc giận. Trong mắt hai người kia còn có Hoàng Thượng này nữa không? Lại còn đã mang thai?
“Nực cười!” Mộ Dung Định Trinh giận dữ vỗ bàn đứng dậy, cất bước xuống điện, trách mắng: “Dù ngươi và Phi Tuân có tình cảm với nhau, dù hai người các ngươi có không để tâm đến luân thường đạo lý, dù trẫm có thể dung túng cho các ngươi, nhưng đứa nhỏ…?”
“Hoàng Thượng, ngài thật sự không hiểu tâm trạng của Thừa Viễn và Phi Tuân lúc này sao?” Tiết Thừa Viễn ngước mắt nhìn Mộ Dung Định Trinh, ánh mắt thành khẩn mà bất lực.
“Các ngươi là trọng thần một nước, sao có thể hành sự thiếu suy nghĩ như vậy?” Mộ Dung Định Trinh nhớ tới nhân duyên mình từng có, nói trong lòng không xúc động là giả, thở dài nói.
“Một chữ tình này, e rằng thế gian khó hiểu hết.” Tiết Thừa Viễn kể hết những chuyện đã xảy ra ở Nguyên Tây đến đêm qua gặp lại cho Mộ Dung Định Trinh nghe. Nói xong, Tiết Thừa Viễn hỏi: “Nếu là Hoàng Thượng, ở vào vị trí của thần, Hoàng Thượng sẽ quyết định thế nào?”
Mộ Dung Định Trinh thở dài một tiếng, chuyện chỉ hôn đã bị truyền ra ngoài, Công Lương Phi Tuân vốn sẽ làm rể Lương phủ lại đã lớn bụng, mấy tháng nữa sẽ sinh. Nhưng hắn biết ăn nói sao với người Lương phủ đây?
“Cho trẫm thời gian…” Mộ Dung Định Trinh dứt lời, đi ra điện sảnh, để lại Tiết Thừa Viễn một mình quỳ ở đó.