Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cũng sắp rồi…” Bộc Dương Lịch Uyên nghiêng đầu nhẹ giọng trả lời.
Bộc Dương Lịch Huyễn ôm hắn, trong lòng suy tính, ‘cũng sắp rồi’ là còn bao lâu? Bên Tiết gia đã chuẩn bị xong sính lễ, không biết lúc nào thì sẽ tiến hành đại hôn?
“Huynh đang nghĩ gì thế?” Bộc Dương Lịch Uyên nhận ra y có chút mất hồn, cười hỏi.
“Ta đang nghĩ con chúng ta sẽ như thế nào?” Bộc Dương Lịch Huyễn vừa nghĩ, lời nói dối cũng rất tự nhiên. Nói xong, nhẹ nâng lọn tóc của Bộc Dương Lịch Uyên lên, nhẹ nhàng vuốt ve. “Lúc nhỏ chính là mùi hương này, đến giờ vẫn không thay đổi…” Y cười cảm thán, cố gắng không để cho đối phương nhìn ra tâm tư của mình.
“Thật sao?” Bộc Dương Lịch Uyên thấy y nhắc tới chuyện lúc nhỏ, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
“Còn nhớ đệ và Thường Giai lúc nào cũng bắt ta phải dẫn đi chơi.” Nhắc lại chuyện cũ, khóe môi Bộc Dương Lịch Huyễn khẽ nhếch thành nụ cười rạng rỡ, chân thành. “Đệ là bướng bỉnh nhất. Được Phụ hoàng cưng chiều, người khác lại luôn gọi đệ là Thường Viện, khiến khắp trong ngoài cung đều thắc mắc phải chăng có một Nhị công chúa.”
Ánh mắt Bộc Dương Lịch Uyên lấp lánh, sáng ngời từng cảnh tượng chơi đùa tuyệt với lúc nhỏ của mình và huynh đệ trong Hoàng thất.
Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ nâng cằm hắn lên, thở dài: “Cũng không biết tại sao các huynh đệ tỷ muội lại rất thích đệ, khác hẳn với những người khác.”
“Vậy đệ không thích nhị ca sao?” Bộc Dương Lịch Uyên dựa vào bờ vai rộng của y, dịu dàng hỏi.
“Nhưng đây lại là thứ tình cảm thế gian bất dung.” Bộc Dương Lịch Huyễn cảm khái.
Mặc cho tình cảm trong lòng tựa như cung lên dây, một khi đã bắt đầu liền không biết kết thúc thế nào. Huống chi bây giờ còn có một sinh mạng nhỏ sắp chào đời.
Lúc mới biết sự tồn tại của đứa nhỏ, Bộc Dương Lịch Huyễn đã vô cùng sợ hãi. Đoạn tình cảm ‘loạn luân’ của y và đệ đệ rốt cuộc không thể che giấu được nữa.
Nói ‘loạn luân’ cũng không hoàn toàn đúng. Bộc Dương Lịch Uyên không giống Bộc Dương Thường Giai, không phải là do Phụ hoàng và Mẫu hậu sinh ra. Mà là nhiều năm trước, sau trận chiến giữa Nguyên Tây và đám người Việt Hi ở phía nam, Phụ hoàng liền bế một đứa nhỏ đang khóc lớn đòi ăn về Phương Ninh. Chẳng hiểu sao Phụ hoàng lại có vẻ rất yêu quý đứa nhỏ này, một mực nói rằng đứa nhỏ là con của một cung nữ trong cung với Người, thậm chí còn phong danh hiệu Hoàng tử tôn quý cho đứa nhỏ.
Nhưng Bộc Dương Lịch Huyễn từ tám tuổi đã theo Phụ hoàng chinh chiến đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Có lẽ cũng vì vậy mà y rất yêu quý đệ đệ này, cũng đặc biệt quan tâm đến hắn.
Chuyện đó chỉ có thị vệ tùy thân bên cạnh Phụ hoàng năm đó và Bộc Dương Lịch Huyễn biết rõ. Sau khi hồi cung không lâu, thị vệ kia chết, Bộc Dương Lịch Huyễn trở thành nhân chứng duy nhất.
Nào ngờ, năm tháng qua đi, đứa nhỏ kia trổ mã thành một nam tử dung mạo không gì sánh kịp, mê hoặc đám nữ nhân khắp trong ngoài cung đến thần hồn điên đảo. Từ không chút đề phòng, Bộc Dương Lịch Huyễn càng ngày càng không chống lại được sự mê hoặc của đệ đệ, quan trọng hơn nữa là, đệ đệ lại thích y. Cả ngày, dù ở trong cung hay xuất hành, đệ đệ nhất định phải bám lấy y.
Trước kia Thường Giai còn ở trong cung, hai người không mấy để tâm đến chuyện này. Nhưng từ mấy năm trước, sau khi Thường Giai phụng chỉ hòa thân đến Kiền Huy, tình yêu nóng bỏng đè nén suốt bao năm liền như nước lũ tràn đê, nhấn hai người chìm sâu đến không dứt ra được.
“Bất dung thì bất dung. Đứa nhỏ này chính là món quà trời cao ban tặng cho chúng ta.” Bộc Dương Lịch Uyên sờ lên bụng, cười đến sáng lạn.
Từ nhỏ đến lớn, nhị ca vẫn luôn cưng chiều hắn như thế. Dù sao đoạn tình cảm này cũng không che giấu được nữa rồi. Chờ sau khi sinh đứa nhỏ, hắn sẽ cùng nhị ca rời xa nơi này, tìm kiếm cuộc sống mà bọn hắn luôn khao khát. Buông bỏ tất cả tranh đấu trong Hoàng cung, từ bỏ địa vị lẫn sự tôn quý của Hoàng tử, những thứ này đối với Bộc Dương Lịch Uyên vốn chẳng phải lựa chọn khó khăn.
Bộc Dương Lịch Huyễn khẽ cười một tiếng, không nói gì, chỉ siết chặt người trong ngực, cảm nhận sự chuyển động của sinh mệnh bé nhỏ trong bụng hắn.
Y từng cho rằng với mình tình yêu là thứ quan trọng nhất. Nhưng trong lúc lý trí và tình cảm tranh đấu, y dần nhận ra, tình yêu không quan trọng như y tưởng. Nếu vì ngày đăng cơ xưng đế sau này mà cần phải dẹp bỏ tất cả chướng ngại, y cũng sẽ hy sinh tình yêu của mình.
Có điều, y muốn có đứa nhỏ này.
Nó chắc chắn là một lợi thế rất lớn trong công cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà lại không mất chút sức lực nào.
“Ta đã mời hai vị đại phu cùng nhũ mẫu, bất cứ lúc nào cũng có thể điều họ đến đây hầu hạ đệ chờ sinh.”
“Nơi này không thiếu người.” Bộc Dương Lịch Huyễn vì muốn đề phòng bất trắc sau này mà cố ý đổi tất cả người ở Linh Hư quán, Bộc Dương Lịch Uyên hiển nhiên ít nhiều cũng nhận ra được điều gì đó.
“Thiếu người hay không cũng nên để bọn họ tới đây. Nơi này không sánh được với trong cung, cả đệ và đứa nhỏ đều cần được chăm sóc chu đáo.” Bộc Dương Lịch Huyễn đỡ eo hắn chậm rãi dìu hắn vào phòng ngủ, không cho hắn phản đối.
“Chuyện này… Cứ theo ý của nhị ca đi.” Bộc Dương Lịch Uyên thấy giọng điệu của y như vậy cũng liền thuận theo.
“Còn cuốn sách kia, đệ thực sự không định đưa cho Nhị ca thật sao?” Về đến phòng ngủ, đỡ hắn nằm xuống xong, Bộc Dương Lịch Huyễn lại mở miệng.
Bộc Dương Lịch Uyên ôm bụng nhướn mày cười, tinh nghịch hỏi: “Vì sao Nhị ca lại muốn có cuốn sách đó như vậy?”
Khụ… Chuyện này còn phải hỏi sao? Bộc Dương Lịch Huyễn ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chờ mấy ngày nữa, sinh đứa nhỏ này ra, đệ sẽ đưa cuốn sách cho Nhị ca, có được không?” Bộc Dương Lịch Uyên đương nhiên là hiểu rõ nguyên do, nhẹ vỗ lên cánh tay y.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cuốn ‘Diễn thuật’ đó cho Bộc Dương Lịch Huyễn. Hắn không muốn y đạt được dã tâm quyền lực điên cuồng của mình, đó không phải thứ thuộc về y.
“Được!” Bộc Dương Lịch Huyễn thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không nổi giận, miễn cưỡng lạnh lùng đồng ý.