Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trải qua những năm đó, Bộc Dương Lịch Huyễn từng cho rằng trên thế gian này, vì hoàn thành tham vọng của bản thân mà có thể lợi dụng hết thảy, đến lúc cần thiết, thứ gì cũng có thể đem ra làm vật hy sinh.
Tình yêu như thế, con của y có lẽ cũng như thế.
Nhưng khi y lần đầu tiên bế đứa trẻ trong hai cánh tay, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng làm cha, y đã không còn tin vào suy nghĩ kia của mình nữa.
Thật mỉa mai! Một đứa trẻ mới sinh liền lật đổ niềm tin suốt mười mấy năm qua của y. Nhưng sự thật đó lại chẳng khiến y cảm thấy chút hoang đường nào cả. Y chợt nhận ra, niềm tin kia chỉ là phán đoán lúc tuổi trẻ bồng bột nông nổi chưa trải nhiều sự đời, chưa được kiểm chứng, càng chưa được y tự mình trải qua.
Đôi mắt đứa trẻ trong veo không chút tỳ vết, tựa như tất cả âm mưu toan tính đều không cách nào diễn ra dưới đôi mắt này vậy.
“Vương gia, đứa nhỏ thật đẹp…” Người hầu cận ở bên cạnh khẽ cảm thán.
Bộc Dương Lịch Huyễn mỉm cười nhìn con trai trong ngực, không biết dùng từ nào mới có thể nói hết tình cảm trong lòng mình. Cảm giác lạ lẫm này phức tạp hơn, bao la hơn, trong sáng thuần túy hơn tất thảy mọi tình cảm y từng có.
Y sao lại… yêu đứa nhỏ này đến vậy?
Đây là tình yêu từ sâu tận đáy lòng, trào dâng ngay từ khoảng khắc y bế lấy đứa trẻ mà y không sao ngờ đến được.
“Con à…” Bộc Dương Lịch Huyễn yêu thương hết bế lại cưng nựng đứa nhỏ nằm trong bọc tã lót.
Mấy canh giờ thấp thỏm chờ đợi cùng lo lắng vừa rồi tựa như mơ, đến tận lúc này y vẫn không thể tin mình thật sự đã trở thành phụ thân.
“Con à…” Dưới ánh đèn, Bộc Dương Lịch Huyễn mỉm cười với đứa nhỏ. Đứa trẻ trong ngực yếu đuối là thế, quý giá là thế, mà quá trình tạo ra một sinh mạng lại dài đến vậy.
Người hầu cười nói: “Vương gia, xem ngài vui mừng chưa kìa.”
“Thường Viện thế nào?” Khi không có người lạ, Bộc Dương Lịch Huyễn vẫn luôn gọi hắn là Thường Viện theo thói quen.
“Tất thảy đều mạnh khỏe, chỉ có chút mệt mỏi, sinh đứa nhỏ xong liền ngủ thiếp đi.”
Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ gật đầu. Nụ cười dịu dàng trên mặt dần tắt, cúi đầu nhìn đứa nhỏ mới sinh, lại nghĩ đến vận mệnh mà nó sắp phải đối mặt. Bộc Dương Lịch Huyễn lần đầu tiên cảm nhận được sự đau lòng đến cắt tim thấu xương.
Đây là con của y. Nó cần được giống như bất cứ một Hoàng tử nào khác, đường đường chính chính sống trong sự tôn quý, nó cần phải có một danh phận.
“Ta đi thăm đệ ấy.”
Nếu có một chuyện không thể không đối mặt, vậy thì đau dài không bằng đau ngắn, có vài lời nhất định phải nói ra.
Bộc Dương Lịch Huyễn giao đứa nhỏ cho người hầu cận, phất tay cho bọn họ lui xuống. Tất cả nên tiến hành như kế hoạch đã định.
“Dạ, Vương gia.”
Khi Bộc Dương Lịch Huyễn ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Bộc Dương Lịch Uyên, thời gian như ngưng đọng, ngọt ngào đã qua càng khiến y không dám nhớ lại.
Y thật sự yêu hắn? Hay chỉ đơn giản là không nỡ chối từ? Trái tim y… không tìm ra được đáp án.
“Đệ tỉnh rồi?” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lúc này có chút nhợt nhạt, giọng nói của Bộc Dương Lịch Huyễn dịu dàng mà lạnh lẽo.
“Vâng…” Tuy Bộc Dương Lịch Uyên còn chưa được nhìn thấy đứa con mình mới sinh ra, nhưng vừa mở mắt đã thấy Nhị ca ở bên cạnh, hắn liền an tâm hơn rất nhiều.
Bộc Dương Lịch Huyễn vẫn rất quan tâm hắn, “Thân thể thế nào?”
“Không sao.” Bộc Dương Lịch Uyên chậm rãi nhích cánh tay, phủ lên trên bàn tay y hỏi: “Con đâu?”
“Con rất khỏe.” Tầm mắt Bộc Dương Lịch Huyễn chuyển xuống, giọng rất nhẹ.
“Sao thế…?” Dáng vẻ này khiến Bộc Dương Lịch Uyên căng thẳng, phải chăng đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì?
“Thường Viện, cuốn sách kia đâu?”
Khi Bộc Dương Lịch Huyễn lần nữa đưa mắt nhìn hắn, trái tim Bộc Dương Lịch Uyên không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh.
“Huynh đang muốn dùng con để uy hiếp đệ?” Bộc Dương Lịch Uyên không dám tin, khàn giọng hỏi.
Hoài thai mười tháng sinh ra cốt nhục của hai người, đây là báo đáp Bộc Dương Lịch Huyễn dành cho hắn sao?
Bộc Dương Lịch Huyễn không đáp, nét mặt lạnh lùng không chút ấm áp.
Bộc Dương Lịch Uyên khó nhọc chống người ngồi dậy, muốn xuống giường đi tìm con. Nhưng vừa nhấc người lên, cánh tay của hắn liền bị giữ chặt, vẫn là câu hỏi kia, “Cuốn sách kia đâu?”
Bộc Dương Lịch Uyên tức giận đến toàn thân phát run, chất vấn: “Ngôi vị Hoàng đế đối với huynh quan trọng như vậy sao?”
Đúng vậy, y là Nhị ca của hắn, là người mà từ khi có ý thức hắn luôn tin cậy và dựa vào. Bộc Dương Lịch Uyên chưa bao giờ nghi ngờ sự tin cậy này.
Bộc Dương Lịch Huyễn vẫn không trả lời, nhưng đôi khi im lặng lại là sự thừa nhận tàn nhẫn nhất.
“Thời gian này huynh ở lại Linh Hư quán không phải vì con của chúng ta, mà chỉ vì muốn tìm cuốn sách kia, có đúng không?”
Nghe giọng điệu hắn đau lòng như thế, Bộc Dương Lịch Huyễn rất muốn đáp: Ta vì cả hai. Nhưng thứ duy nhất không thể muốn, càng không thể kéo dài chính là tình cảm giữa chúng ta.
“Ha ha…” Bộc Dương Lịch Uyên lạnh giọng cười lớn, sau chống người xuống giường.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới ngày sẽ nhìn thấy con người thật của y, chỉ là hắn không ngờ lại là ngày hôm nay. Trò đùa của số phận thật tàn nhẫn với hắn.
“Cầm lấy đi!” Bộc Dương Lịch Uyên rút từ trong rương ra một cuốn sách mỏng ném thẳng vào ngực y, lạnh giọng hỏi: “Con đâu?”
Tình huống bị uy hiếp ép buộc này càng khiến Bộc Dương Lịch Uyên nóng lòng muốn nhìn thấy con mình, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Bộc Dương Lịch Huyễn mở cuốn sách trên tay ra. Không sai, chính là nó! Cuối cùng y đứng lên, đi tới bên cạnh đỡ Bộc Dương Lịch Uyên. “Ta muốn mang con đi.”
“Cái gì?” Đây là đáp án Bộc Dương Lịch Uyên tuyệt đối không ngờ được, cũng là đáp án làm tổn thương cả thể xác lẫn trái tim hắn.
Bộc Dương Lịch Huyễn nhìn dáng vẻ của hắn, thẳng thừng nói: “Nó là con trai của Bộc Dương Lịch Huyễn ta, nó không thuộc về nơi này!”