Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kế hoạch đã có nên vé cũng được mua trước.
Thậm chí Hứa Nguyệt Lượng còn gọi trước taxi đến sân bay, sau khi Lâm Ỷ Miên đồng ý, nàng lập tức vui vẻ thu dọn hành lý.
Thực sự đã an bài đến thỏa đáng.
Sáng sớm hôm sau, cả hai bắt đầu chuyến đi đặc biệt này.
Máy bay bay lên tầng mây, ánh nắng vàng tràn ngập bầu trời, Hứa Nguyệt Lượng nắm tay Lâm Ỷ Miên, nửa người dựa sát vào cô.
Trên đường đi hai người không nói nhiều về trường học, giống như một hộp quà cũ, phải đến lúc tới địa điểm kia mới có thể mở.
Máy bay hạ cánh, sảnh sân bay chất đầy đồ tết, các nhà hàng cũng được mở cửa.
Lâm Ỷ Miên hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Em muốn ăn gì đó rồi tiếp tục lên đường không?"
Hứa Nguyệt Lượng lắc lắc đầu, kéo cô ra ngoài, bước nhanh: "Không ăn không ăn, em không ăn, lát nữa lại ăn."
Lâm Ỷ Miên nghe theo nàng, cũng không nhọc lòng lộ trình, chỉ đi theo mông của Hứa Nguyệt Lượng, giống như một tiểu thiểu năng ăn mặc xinh đẹp.
Hứa Nguyệt Lượng rất sốt ruột, đưa Lâm Ỷ Miên ra khỏi sảnh sân bay, lên xe về thành phố.
Phong cảnh ven đường đã dần trở nên rất quen thuộc, thành phố An Thị mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, nhưng khu phố cổ vẫn giữ nguyên phong cách cũ.
Trường cao trung số 1 An Thị ban đầu ở khu vực phồn hoa nhất, nhưng bây giờ trung tâm thành phố đã chuyển đi, nó đã trở thành nơi yên tĩnh nhất.
Trong những ngày Tết, không có người ở gần trường học, hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa.
Hứa Nguyệt Lượng không cho tài xế lái xe vào, đậu ở ngã tư.
Nàng bước ra khỏi xe, nắm tay Lâm Ỷ Miên, bắt đầu chậm rãi đi vào trong cùng cô.
Hộp thư chuyện cũ cuối cùng cũng được mở ra, nàng hỏi Lâm Ỷ Miên: "Miên Miên, chị đến trường thế nào vậy? Em luôn thấy chị đến từ phía bắc, đều là không ai để ý mà đi tới, cảm giác giống như chị đi bộ tới vậy."
Lâm Ỷ Miên nói: "Khi thời tiết xấu thì ngồi xe.
Khi thời tiết tốt cùng tâm tình tốt thì đi bộ."
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt: "Nhà của chị rất gần sao?"
"Không..." Lâm Ỷ Miên dừng một chút, nói," Khoảng 5 km."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Chị đi xa như vậy a! Nhưng mà chị chưa bao giờ đến muộn, trong thông báo phạt trước nay đều không có tên chị, chỉ có tên trong thông báo khen thưởng mà thôi."
Lâm Ỷ Miên bật cười, quay đầu gãi mũi Hứa Nguyệt Lượng: "Em thật sự chú ý tới chị như vậy a, mỗi tuần đều tìm tên chị sao?"
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, trốn trong khăn lông: "Mỗi ngày em đều xem~~"
Lâm Ỷ Miên hít một hơi thật sâu: “Chị không muốn hiện tại liền bắt đầu hôn em."
“A.” Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng quay đầu, nở nụ cười nhìn thẳng về phía trước, “Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm đi, sao chị lại đi bộ tới a!"
Lâm Ỷ Miên: "Ở nhà nhàm chán, đến trường cũng nhàm chán.
Trên đường đi có nhiều cảnh vật hơn, chỉ cần dậy sớm một chút, tản bộ tới đây sẽ kịp."
"A…" Hứa Nguyệt Lượng cảm khái nói: “Chị thật lợi hại, em luôn ngủ không đủ, có thể ngủ thêm một phút chính là một phút a~ ”
Lâm Ỷ Miên hơi nhướng mày, Hứa Nguyệt Lượng nở nụ cười: “Nhưng phương diện này em vẫn rất tốt, tính toán chính xác, cơ bản không đến muộn."
“Thật lợi hại.” Lâm Ỷ Miên nói, “Ngay cả thời gian giao thông công cộng cũng tính đến chính xác”.
Hứa Nguyệt Lượng: "???!!!"
Lâm Ỷ Miên: “Trạm Trung Nam 1, số 26, cặp sách của em màu đỏ."
Hứa Nguyệt Lượng ngây người.
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Chị không ngốc như người nào đó, yêu thầm lâu như vậy, thậm chí người ta tới trường thế nào cũng không biết."
Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu lo lắng: “Em, em, em ngủ nhiều, chị lại đến quá sớm, đi sớm đi quá nhanh, có khi chị còn không học buổi tối a!"
Lâm Ỷ Miên: "Em nhìn thấy chị không học buổi tối sao?"
“Học kỳ một năm thứ 2 em ngồi bên cửa sổ, em có thể nhìn thấy tòa nhà dạy học của chị a~” Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, nhẹ nhàng đá những viên đá trên mặt đất.
"Nếu may mắn, em có thể nhìn thấy chị từ tòa nhà đó..."
Lâm Ỷ Miên nắm chặt tay nàng bỏ vào trong túi: "Em nên hét lên một tiếng, Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng đang nhìn chị."
Hứa Nguyệt Lượng bật cười: "Em nào dám a, nói chuyện em còn không dám lớn tiếng mà~"
Nàng dựa vào Lâm Ỷ Miên, khi nàng nhìn cô, trong mắt giống như những ngôi sao lóe lên: “Cho nên tới hiện tại, đó luôn là khoảng thời gian may mắn nhất của em a ~~”
Lâm liếc nhìn xung quanh, con đường trụi lủi, cổng trường trang nghiêm phía trước, người đi đường vội vã lướt qua.
Lâm Ỷ Miên cúi đầu xuống, vội hôn lên trán Hứa Nguyệt Lượng.
"Chị đã nỗ lực," Lâm Ỷ Miên đứng thẳng người, cau mày, "Nhưng xem ra chị chỉ chịu đựng tối đa năm phút."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào cô, sững sờ hai giây, thân thể trong chiếc áo khoác màu trắng nhìn như một con chim cánh cụt.
Nàng đột nhiên rút tay ra, chạy nhanh về phía trước, không thèm nhìn lại: "Em muốn cho chị một thứ tốt!"
Thứ tốt là xúc xích nướng QQ trong ngõ nhỏ của phố ăn vặt, là món ngon nhất mà Hứa Nguyệt Lượng tìm được ở gần trường trong ba năm cấp ba.
Vô số lần nàng ăn xúc xích nướng, nàng nghĩ, giá như có thể mang một phần cho Lâm Ỷ Miên, cho cô nếm thử.
Nhưng xúc xích nướng thơm nhất là khi vừa mới ra lò, được cắt khoanh, rắc đậu phộng giã nhỏ, cháy bên ngoài mềm bên trong.
Nếu để lâu hơn một chút sẽ bị bong ra, hơn nữa bao mà chủ quầy đưa ra nhiều nhất là một túi ni lông mỏng, Hứa Nguyệt Lượng không thể bọc thứ dầu trong một túi nhựa, nhét vào hộc bàn của Lâm Ỷ Miên.
Bọn họ sẽ chế giễu cặp sách cùng văn phòng phẩm của Lâm Ỷ Miên có mùi.
Đây thực sự là một tiếc nuối lớn của Hứa Nguyệt Lượng hồi cấp 3, tiếc nuối nàng đã trăm phương ngàn kế để nhờ Tiểu Nghệ học tỷ hỏi cô về cửa hàng xúc xích nướng QQ.
Nàng biết cô sống trong tòa nhà phía sau cửa hàng.
Ngay trong ngày đầu tiên của năm mới, cũng có thể gõ cửa sổ nhỏ, yêu cầu món xúc xích nướng nóng hổi nhất.
Hứa Nguyệt Lượng chạy nhanh, Lâm Ỷ Miên theo sau nàng.
Điều này khiến cô thực sự ngượng ngùng lại vui sướng, khung cảnh đường phố quen thuộc và bầu không khí quen thuộc là hình ảnh mà cô không bao giờ dám tưởng tượng.
Chạy vào ngõ nhỏ, Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy cửa hàng mục tiêu.
Bảng hiệu đã được thay bằng bảng mới, nhưng phông chữ và tên vẫn như trước, lộ ra cảm giác chói lóa đầy màu sắc.
Hứa Nguyệt Lượng chạy đến, gõ cửa sổ nhỏ, cốc cốc, cốc cốc, bốn năm lần mới có người đến mở cửa sổ.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào mặt của chủ tiệm, phát hiện chính mình chỉ nhớ ăn chứ không nhớ rõ người ta trông như thế nào.
"Lão bản! Hai phần!" Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng hoàn thành giao dịch, "Thêm tương ớt, thêm đậu phộng, không cần thì là!"
Lão bản: “Được a."
Lâm Ỷ Miên đi đến bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng: "Quả nhiên là ăn."
Hứa Nguyệt Lượng có chút ngượng ngùng, vặn vẹo thân thể: "Ăn chính là tốt nhất, ăn vào bụng sẽ ấm áp lại vui vẻ.
Dân dĩ thực vi tiên, lúc đó em cũng không biết tặng gì cho chị, em chỉ nghĩ, ăn uống nhất định không sai, bởi vì dù là ai thì cũng phải ăn cơm a!"
“Rất hợp lý.” Lâm Ỷ Miên nói, “Rất thông minh."
Hứa Nguyệt Lượng vui cười hớn hở, lão bản đưa cây xúc xích đầu tiên, nàng vội vàng đưa cho Lâm Ỷ Miên: "Mau ăn đi!"
Lâm Ỷ Miên nhận lấy, Hứa Nguyệt Lượng nói một lần nữa: "Cẩn thận! Ăn từ từ!"
Lâm Ỷ Miên: "Rốt cuộc em muốn chị nhanh hay chậm?"
Ngữ khí chậm rãi, trong mắt mang theo chút trêu chọc, khiến lúc này Hứa Nguyệt Nhi Lượng đến một vài cảnh không nên nghĩ tới.
Nàng lắc đầu, ném ra hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
"Ăn đi, chị không ăn ~" Nàng cầm lấy cái lão bản vừa giao cho, "Vậy chị theo em, há miệng, a ~~"
Lâm Ỷ Miên vui mừng, nhưng vẫn theo kịp tiết tấu của Hứa Nguyệt Lượng.
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời cắn đồ ăn thơm phức vào miệng, đồng thời bật cười.
Hứa Nguyệt Lượng lời hay không mất tiền: "Hương vị vẫn như ban đầu, nhưng có Miên Miên đi cùng, em cảm thấy ngon hơn!"
Lâm Ỷ Miên: "Rất ngon, nếu như em có thể cho chị ăn sớm hơn một chút là tốt rồi."
Nếu sớm hơn một chút, nếu sớm hơn một chút, hiện tại nghĩ lại, tự nhiên muốn sớm một chút.
Dậy sớm để hai người cùng nhau đi học, sớm chuông tan học vang lên liền xuống lầu, sớm để cùng nhau làm bài tập, sớm tới giờ thể dục, cùng chờ đợi dưới bóng râm, nói một vài tưởng tượng nhàm chán.
Hứa Nguyệt Lượng nắm tay Lâm Ỷ Miên đi về phía trường học: "Hiện tại cũng chưa muộn, nếu phải trải qua một thời gian dài như vậy, nhiều trở ngại như vậy mới có thể cùng người ở bên nhau.
Chị rất vui, cam tâm tình nguyện, thậm chí còn tràn đầy kỳ vọng."
Lâm Ỷ Miên nắm lấy tay Hứa Nguyệt Lượng, trước khi bước vào trường, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng.
“Trường học không cho phép yêu sớm.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi dùng sức, nhưng vẫn cười, để lộ ra hàng răng đều tăm tắp.
Thỏa mãn ý nguyện của Lâm Ỷ Miên, nàng rất vui vẻ.
Trường học đi vào rất thuận lợi, Hứa Nguyệt Lượng nghĩ chuyện này không phải ngày một ngày hai, nàng đã sớm bắt đầu chuẩn bị, sớm đả thông quan hệ, cũng giống như nhiều lần Lâm Ỷ Miên chuẩn bị cho nàng, không tiếc phiền toái mà nỗ lực.
Vài tòa nhà mới đã được xây dựng trong trường, nhưng vài tòa nhà cũ vẫn chưa bị phá bỏ.
Sân chơi đã phát triển, có bãi cỏ và đường băng plastic.
Hàng cây ngô đồng ngăn cách giữa khu dạy học và khu hoạt động đã mọc cao hơn, to hơn lại dày hơn, thậm chí vào mùa đông, những cành cây có thể vươn dài một chút.
Ở đây đến khi mùa hè đến, cũng có thể tưởng tượng ra bóng cây râm mát.
Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng châm rãi tản bộ, nói chuyện về khuôn viên trường trong ký ức, những điều đặc sắc của thời thanh xuân đó.
Kí ức của hai người cuối cùng cũng hòa vào nhau, ghép lại thành một thế giới hoàn chỉnh.
Khởi đầu của một câu chuyện hoàn chỉnh thuộc về họ.
Sau khi đi dạo một vòng, Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng bước vào một khu tòa nhà cũ của trường học.
Cửa tòa nhà không khóa, mặc dù cửa lớp học đã khóa, nhưng cửa sổ vẫn có thể mở được.
Hứa Nguyệt Lượng quay qua cửa sổ, đi vào, dùng khăn giấy lau sạch bụi trên bệ cửa sổ, sau đó vẫy tay để Lâm Ỷ Miên cũng đi vào.
Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng ở phía sau lớp học, nhìn vào đôi mắt sáng của nàng, xuất thần trong giây lát.
Nhưng vào lúc này, Hứa Nguyệt Lượng đã phát hiện ra, đoán được nơi râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nàng dựa vào bệ cửa sổ, mở hai tay: "Miên Miên, đừng sợ, chị vịn em qua sẽ rất dễ dàng, em biết chị là một học sinh ngoan, nhưng hiện tại không có cách nào, chúng ta..."
Lâm Ỷ Miên đặt lòng bàn tay lên bệ cửa sổ, bước qua một bước, dễ dàng đi qua cửa sổ.
Hứa Nguyệt Lượng với đôi tay rộng mở: …
Lâm Ỷ Miên: "Nguyệt Lượng thích vị trí nào?"
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng chạy tới, lục lội khăn giấy trong túi, chạy đến bàn trong cùng, từ hàng thứ ba đến cuối cùng bên cửa sổ, nhanh chóng bắt đầu lau bàn: "Em thích vị trí này."
Đó là chỗ ngồi của Lâm Ỷ Miên, dù lớp học có thay đổi bao nhiêu lần, Lâm Ỷ Miên vẫn thích ngồi ở vị trí này.
Cô có thành tích tốt, gia đình lại tài trợ cho nhà trường không ít, nên chuyện ổn định vị trí đơn giản như vậy không đáng để cô quan tâm.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng đã làm cho nó càng có ý nghĩa.
Nàng lau bàn đến ghế đẩu, để Lâm Ỷ Miên ngồi vào, sau đó lặng lẽ nhìn cô một lúc, nói, "Lâm Ỷ Miên, em luôn nhét đồ vậy vào ngăn bàn từ hướng này."
Lâm Ỷ Miên: “Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng lùi lại hai bước, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng giơ hai tay lên trên đầu, trao cho Lâm Ỷ Miên một trái tim lớn: "Đó là tất cả tình yêu của em dành cho chị a ~~"
Lâm Ỷ Miên véo ngón tay, Hứa Nguyệt Lượng lại đột nhiên chạy ra ngoài: "Chờ em chút."
“Được.” Lâm Ỷ Miên an tâm chờ đợi.
Hứa Nguyệt Lượng loạng choạng bước ra khỏi lớp, chiếc ba lô ở trên người kêu "loạt xoạt" một tiếng.
Ánh nắng nghiêng trên bệ cửa sổ, nhảy lên ngọn tóc đuôi ngựa của Hứa Nguyệt Lượng, nhẹ nhàng đung đưa.
Khi nàng quay lại, chiếc áo khoác trên người đã biến mất, thay vào đó là bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng buông hờ hững quanh người, khóa kéo được kéo lên phía trên, chống lại chiếc cằm trắng nõn.
Nàng giơ tay chào Lâm Ỷ Miên, một nửa lòng bàn tay giấu trong cổ tay áo đồng phục học sinh.
Thời gian đột nhiên lùi lại, Lâm Ỷ Miên nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng trong trí nhớ của cô, Hứa Nguyệt Lượng đang treo lơ lửng trên bầu trời, trộm vào giấc mơ của cô.
Hứa Nguyệt Lượng.
Còn có chính mình lạnh nhạt quật cường lại đáng thương của trước kia.
Lâm Ỷ Miên chớp chớp mắt, Hứa Nguyệt Lượng vào lớp, kéo ba lô trước mặt, mở ra, lấy đồ ăn nhẹ bên trong ra, để ở trước mặt Lâm Ỷ Miên, quang minh chính đại bỏ vào hộc bàn của cô.
“Lâm Ỷ Mên, em muốn làm bạn với chị, chị có nguyện ý hay không.” Nói rất kiên cường, nhưng mặt lại đỏ bừng, ánh mắt lắc lư khẩn trương.
Ngay cả Lâm Ỷ Miên cũng không dám nhìn vào.
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, mũi phát đau.
Cô không quan tâm quy định của trường không được yêu sớm, đưa tay ôm cổ Hứa Nguyệt Lượng, kéo nàng đến trước mặt mình.
Hai mắt đối diện nhau, chóp mũi cơ hồ cọ vào nhau.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng hôn lên, ngây ngô mà ôn nhu, giống như hai người nên có, giống như nụ hôn của tình yêu đầu ngây thơ cuồng nhiệt.
“Nguyện vọng của chị đã trở thành sự thật.” Lâm Ỷ Miên lẩm bẩm nói.
Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt lá thư trong tay, đây là bức thư đầu tiên nàng viết cho Lâm Ỷ Miên, chữ viết rất trẻ con, trang giấy ố vàng.
Cuối cùng nàng đã điền tên mình vào cuối thư.
Xin chào, Lâm Ỷ Miên, em là Hứa Nguyệt Lượng.
- Chính văn hoàn -
- --- Phiên ngoại là về thời cao trung của LYM và HNL, còn có cp phụ LPT và HTN nha ~~.