Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ
  3. Chương 47: Chương 47
Trước /105 Sau

Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 47: Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trầm mặc vài giây, màu đỏ trên cổ của Hứa Nguyệt Lượng trải dài đến vành tai, Lâm Ỷ Miên nhìn nàng chăm chú, nghĩ rằng cứ im lặng thế này sẽ tốt hơn.

Nhưng Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ vậy, nàng khẩn trương, hoảng loạn, lại có hoàn thành chức trách.

Nàng cúi đầu, định lách qua Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên nghiêng người, chỉ muốn tránh đường nàng, Hứa Nguyệt Lượng lập tức cảnh giác, khi giơ tay lên đã nắm lấy cánh tay của cô.

“Bác sĩ Lâm, chị đứng vững chút!” Hứa Nguyệt Lượng nói.

Lâm Ỷ Miên: "..."

Lòng bàn tay Hứa Nguyệt Lượng nóng rực, đầu ngón tay trắng bệch, lực đạo đến khiến lngười ta có cảm giác toàn thân như bị ép chặt.

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, thừa nhận nhu nhược của mình.

Hứa Nguyệt Lượng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô, tầm mắt đặt vào mái tóc dài xõa trên quần áo ở nhà, trông mềm mại khiến nàng không nỡ dời mắt.

Một tay nàng vẫn xách bình cách nhiệt, tay còn lại giữ chặt cánh tay Lâm Ỷ Miên như vậy, tạo chỗ dựa vững chắc cho cô, khuyên cô: "Lên giường nằm đi."

Lâm Ỷ Miên rất nghe lời: "Được."

Hứa Nguyệt Lượng đỡ cô đi vào trong, ánh mắt tập trung vào chân, ánh mắt chú ý dưới chân, dư quang chú ý người bên cạnh, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh.

Nàng tiếp tục đỡ Lâm Ỷ Miên nằm xuống giường một lần nữa, sau đó thở dài nhẹ nhõm nói: "Tôi nên gửi tin nhắn cho bác sĩ Lâm, tôi thấy nhà chị có mã khóa, như vậy sẽ không phiền chị đi mở cửa..."

“Không sao.” Lâm Ỷ Miên nói, cô há miệng thở dốc, muốn nói không tới loại tình trạng này, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn trên cánh tay cô, khiến cô nuốt lời trở lại.

Hứa Nguyệt Lượng có chút hiểu lầm, tay chân luống cuống: "Tôi cố ý hỏi mật khẩu của chị, tôi chỉ là..."

Lâm Ỷ Miên nhướng mắt: "11728."

Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt.

Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Là mật khẩu trong khoảng thời gian này.

Tôi có thói quen thay đổi theo thời gian, cho nên nhập vân tay càng tiện hơn."

Hứa Nguyệt Lượng: "Ò ò..."

Lâm Ỷ Miên điều chỉnh lại tư thế ngồi: "Tôi...!Tôi không còn sức lực, lát nữa em tự in dấu vân tay đi."

Hứa Nguyệt Lượng mở to mắt.

Lâm Ỷ Miên phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, vẫn đang điều chỉnh tư thế, vì quá "nhu nhược" nên cô phải lăn lộn vài cái mới chỉnh xong thân thể.

Khoác lên mình vẻ bất lực để chống lại bộ dáng phù phiếm.

“Em mang theo cái gì vậy?” Lâm Ỷ Miên mím môi, “Tôi có chút đói.”

“A!” Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng đáp ứng, vội vàng đặt phích giữ nhiệt xuống, mở ra, là cháo trắng và đồ ăn kèm, còn cả bộ đồ ăn.

"Là tôi tự nấu, yên tâm hơn là mua mang về..." Hứa Nguyệt Lượng dọn từng thứ ra, mở hộ đưa thìa cho Lâm Ỷ Miên, "Tôi hỏi Tiểu Nghệ tỷ, chị ấy nói chị không kén món cháo, nhưng tôi nhớ chị không thích mùi tanh nên thịt là tôi chọn ở chợ rất tươi, nấu rất lâu..."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên cầm lấy thìa, đang suy nghĩ xem mình bị bệnh có cầm thìa được hay không.

Hứa Nguyệt Lượng: "A, đúng rồi, thìa với đũa đều mới, tôi đã luộc qua nước sôi tiệt trùng rồi."

Lâm Ỷ Miên vẫn nắm chặt thìa.

Hứa Nguyệt Lượng bưng cháo ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn cô đang cúi người, động tác không được uyển chuyển.

Lâm Ỷ Miên: "Ngồi đi."

Nhưng ở cạnh giường không có ghế, trong phòng ngủ cũng không có ghế, ghế gần nhất là trong thư phòng.

Hứa Nguyệt Lượng còn đang do dự, nhưng Lâm Ỷ Miên đã cầm lấy bát cháo trên tay nàng, nhấp một ngụm nhỏ.

Cháo mềm dẻo, thịt vừa đủ, trứng bắc thảo rất thơm.

“Ngon.” Lâm Ỷ Miên chân thành khen ngợi.

Hứa Nguyệt Lượng mím môi cười rộ lên.

Tầm mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào đầu giường gần nhất: "Nhưng tôi đang ăn cháo không dễ gắp đồ ăn, em giúp tôi gắp một ít đồ ăn được không?"

“Được a được a.” Nghe thấy yêu cầu của Lâm Ỷ Miên, động tác của Hứa Nguyệt Lượng trở nên thông thuận hơn rất nhiều.

Nàng ngồi xuống, cầm đũa lên, bưng bát đồ ăn, gắp một ít củ cải bào nhỏ, cho vào thìa của Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào củ cải đỏ tươi trong thìa.

Hứa Nguyệt Lượng: "Chị ăn với chút cháo như vậy ăn rất ngon a ~~"

Lâm Ỷ Miên nếm thử, đúng là ăn rất ngon.

Cô cười rộ lên.

Hứa Nguyệt Lượng rất xấu hổ, rũ mi hỏi: "Bác sĩ Lâm, chị cười cái gì vậy? Có phải chị cảm thấy cách ăn uống của em quá trẻ con hay không a..."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên trả lời trôi chảy, “Giống như trẻ em.”

Mặt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đỏ bừng, nhưng vẫn ngước mắt lên cố gắng giải thích với cô: "Cái này rất tiện."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên chủ động đưa thìa.

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng gắp đồ ăn lên: "Ăn thử món đậu que này đi, ngon lắm a~"

Hai người lặp đi lặp lại hành động như vậy, phối hợp thập phần ăn ý.

Ăn gần hết bát cháo, toàn thân Lâm Ỷ Miên nóng lên, dưới chăn còn cảm thấy hơi nóng.

Nhưng cô không xác định hơi nóng đến từ đồ ăn hay từ người đang ngồi cạnh giường gắp cho cô ăn.

Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, hôm nay nàng hiếm khi không trang điểm, quần áo cũng không tinh xảo.

Áo hoodie và quần jean, tóc dài buộc đơn giản thành quả cầu.

Nhìn rất giản dị, thích hợp làm việc.

Lâm Ỷ Miên lại cười.

Chỉ cần Hứa Nguyệt Lượng ở bên cạnh cô, chỉ cần cô nhìn thấy nàng, nhìn từng cử chỉ của nàng, nàng đang nghĩ gì sẽ rõ ràng.

Nhưng nếu nàng không ở bên cạnh, nàng tồn tại trong tài khoản xã hội, nàng ở trong video trực tiếp, nàng ở trong ký ức của Lâm Ỷ Miên, sẽ trở thành mặt trăng ở chân trời, khiến cô ở ngoài tầm với.

Lâm Ỷ Miên muốn nàng ở bên.

Tiểu Nghệ nói, vậy sau này phải cởi khẩu trang để bày tỏ nhu cầu của mình.

"Tôi..." Lâm Ỷ Miên nói, "Trước kia tôi chưa từng ăn như vậy."

Hứa Nguyệt Lượng: "A, vậy sao? Khi còn nhỏ không có ăn sao?"

Lâm Ỷ Miên lắc đầu: "Không có, mẹ tôi rất nghiêm khắc, không cho tôi ăn như vậy.

Ba tôi bận công việc, cũng không quan tâm đến tôi."

Hai má Hứa Nguyệt Lượng ửng hồng, có chút không biết làm sao: "Tôi như vậy, có phải chị không quen hay không?"

“Có một chút." Lâm Ỷ Miên cong cong mắt, “Nhưng rất thoải mái.”

"A..." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, quay mặt đi chỗ khác, cười "hahaha".

"Không hổ là người lười ăn, hẳn là rất thoải mái..."

Lâm Ỷ Miên: "Cơm chiều tôi cũng muốn ăn như vậy."

Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"

Lâm Ỷ Miên đưa bát đã ăn xong cho nàng, tự trượt xuống giường: "Cơm hộp quá khó ăn, người cũng không còn sức lực, tôi muốn ở trên giường ăn đồ ăn của em."

“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng rất nhanh liền đứng lên, xoay người thu dọn, “Vậy tôi, tôi đi rửa chén...”

Lâm Ỷ Miên hoàn toàn không nghĩ mình là chủ nhân, không nhúc nhích: "Ừm."

Hứa Nguyệt Lượng đi tới cửa phòng ngủ nhìn xung quanh: "Nhà bếp ở bên trái cửa phải không?"

Lâm Ỷ Miên: "Ừm, có máy rửa bát, em cứ bỏ vào đó."

Hứa Nguyệt Lượng đi ra ngoài: "Chuyện này nào có tốn nhiều công sức như vậy..."

Lâm Ỷ Miên nghe nàng cằn nhằn, hoàn toàn vùi mình vào chăn bông.

Tiết trời vẫn chưa lạnh, chăn bông mỏng lộ ra một lớp ánh sáng màu cam, tựa như một thế giới cổ tích mà chỉ trẻ con mới có thể khám phá.

Hai tay Lâm Ỷ Miên nắm lấy chăn bông, mỉm cười, cảm thấy má mình có chút nóng.

Hứa Nguyệt Lượng là thế giới cổ tích của cô.

Vài phút sau, thế giới cổ tích của cô trở lại.

“Bác sĩ Lâm, buổi tối chị muốn ăn gì?” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Tôi nhìn tủ lạnh, có thể thiếu chút nguyên liệu.”

Một khi đã mở ra cánh cửa ranh giới, Lâm Ỷ Miên không hề cảm thấy xấu hổ mà đưa ra yêu cầu.

Cô vùi mình vào chăn bông như vậy, báo một đống tên đồ ăn, cuối cùng lễ phép nói thêm: "Đều có thể, tùy em."

Giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng bay bổng, âm điệu dương cao, giống như lão sư mầm non đang dỗ một hài tử nghịch ngợm: "Haha, chị đoán thế nào ~~ đồ ăn đó Nguyệt Lượng đều có thể làm ~~"

“Thật không?” Lâm Ỷ Miên nâng chăn bông lên.

Động tác này cọ tóc cô đến có chút rối, cúc áo ngủ không hiểu sao lại bị lỏng ra, cổ trắng như tuyết, ở giữa ngực trắng nõn còn có một nốt ruồi.

Tầm mắt Hứa Nguyệt Lượng rơi vào trên nốt ruồi, ánh mắt hoảng loạn, sắc mặt đỏ bừng.

Lâm Ỷ Miên duỗi tay ra: "Nguyệt Lượng, em cũng bị sốt sao?"

“A, tôi không có!” Hứa Nguyệt Lượng thẳng thừng phủ nhận, giơ hai tay lên che má, “Nhà chị, nhà chị có chút nóng.”

“Có chút nóng.” Bàn tay vươn ra của Lâm Ỷ Miên đặt lên trán mình, “Ừm...”

Hứa Nguyệt Lượng chạy tới: "Lại sốt sao?"

Lâm Ỷ Miên: "Tự sờ không được..."

Hứa Nguyệt Lượng chạy đi lấy nhiệt kế trên bàn đầu giường: "Đo thử xem..."

“Tôi không muốn đo.” Lâm Ỷ Miên dứt khoát lấy ra bộ dáng say rượu, cau mày từ chối yêu cầu hợp lý này, “Nhiệt kế quá lạnh.”

Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi giữ ấm cho chị nha?"

Lâm Ỷ Miên: "Nó ấm không phải sẽ không chính xác sao?"

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, không nói gì.

Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô không quá ba giây, đặt nhiệt kế xuống giống như nhận mệnh, sải bước đi tới, đột nhiên ôm đầu Lâm Ỷ Miên.

Trong khoảnh khắc, một ánh sáng màu cam tiến đến.

Trán Hứa Nguyệt Lượng dán vào trán Lâm Ỷ Miên, vừa ấm vừa mát, hô hấp của hai người đột nhiên quấn vào nhau, vừa ẩm vừa nóng.

Lâm Ỷ Miên không thể nhìn vào mắt Hứa Nguyệt Lượng, khoảng cách gần đến mức lông mi có thể chen vào nhau.

Cô chỉ có thể rũ mắt xuống, nhìn thấy đôi môi gần trong gang tấc.

Môi của Hứa Nguyệt Lượng có màu sắc tươi tắn, căng mọng làm người ta choáng váng.

Trong khoảnh khắc, Lâm Ỷ Miên không biết nên khống chế hô hấp hay khống chế nhịp tim, hay...!khống chế cơn nóng bất thường bốc lên từ một vị trí bí ẩn.

May mà trong giây tiếp theo, Hứa Nguyệt Lượng đã rời khỏi cô.

Nàng còn hoảng loạn hơn cô, hoảng loạn đều viết ở trên mặt, còn đưa tay lên quạt gió, sau đó đưa ra phán đoán vô lý: "Bác sĩ Lâm, chị lại phát sốt rồi, nhiệt độ không thấp đâu!"

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đưa tay lên che mặt, cười, “Tôi bị sốt.”

Hứa Nguyệt Lượng: "Chúng ta kiểm tra nhiệt độ cơ thể cụ thể xem có cần uống thuốc hạ sốt hay không, hay phải đến bệnh viện."

Cổ họng Lâm Ỷ Miên khàn khàn: "Không vội, tôi muốn uống chút nước."

“Ò ò.” Hứa Nguyệt Lượng lon ton chạy ra ngoài, chạy được nửa đường rồi quay lại lấy cốc nước của Lâm Ỷ Miên, không thầy dạy cũng hiểu được mà tìm máy rót nước của cô, mang cốc nước ấm vào.

“Bác sĩ Lâm, uống đi.” Nàng bưng bằng hai tay đặt trước mặt Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên cầm lấy, có lẽ Hứa Nguyệt Lượng sợ cô không cầm chắc, một tay đã rút lại, tay còn lại vẫn ở đó.

Lâm Ỷ Miên nắm chặt.

Lâm Ỷ Miên nhướng mắt, nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn chưa buông tha, mở to mắt nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, một giây sau, Hứa Nguyệt Lượng "A" một tiếng mới buông tay, nói, "Xin lỗi xin lỗi bác sĩ Lâm, tôi không cố ý..."

Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên buông lỏng, chiếc cốc rơi xuống đất.

Trên mặt đất có thảm, cốc không bị vỡ, nhưng nước đều đổ lên ống quần của Hứa Nguyệt Lượng.

“A, xin lỗi.” Lâm Ỷ Miên nói.

Nhưng thật ra là cô cố ý..

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Có Cái Mỏ Hỗn

Copyright © 2022 - MTruyện.net