Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nguyệt Quang
  3. Chương 2
Trước /10 Sau

Nguyệt Quang

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, thuận thế ôm cô.

Như Nguyệt không có lên tiếng phản đối, vì chân cô rất đau, cho nên chỉ có thể khẩn trương bám vào vai anh.

Nếu như bình thường, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy, nhưng anh dịu dàng, lúc cô cần người giúp thì anh xuất hiện, cô biết mình phải cẩn thận dù sao anh ta cũng chỉ là người xa lạ, nhưng ngực của anh sao lại ấm áp như thế, nếu không phải quá mất mặt rồi, cô thật sự muốn ôm chặt người đàn ông đưa tay giúp đỡ mình, khóc thật lớn.

Nước mắt vẫn còn đọng trong mắt, khiến những gì cô nhìn thấy đều mông lung, cô lúng túng xấu hổ nhìn nút áo khoác của anh, từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Cô biết mình không quá nặng, nhưng cũng không phải nhẹ, anh ôm cô lại nhẹ nhàng, hiển nhiên người đàn ông này so với tưởng tượng của cô còn cường tráng hơn nhiều, cũng không phải chỉ có gương mặt đẹp mắt mà thôi.

Đi tới bên ngoài ngôi nhà gỗ có nóc nhà mới tinh ở bên cạnh, anh vừa đi tới cửa có một cô gái chủ động ra mở cửa.

“Chuyện gì vậy, Mạc Sâm?”

“Chân cô ấy bị trật.” Anh vừa nói vừa ôm cô đi vào trong ngôi nhà ấm áp, hỏi : “Đào Hoa, em cầm giúp anh một ít đá lạnh và khăn mặt tới đây.”

“Được, em mang tới ngay.” Hà Đào Hoa mặc dù tò mò muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp lấy khăn mặt và đá lạnh.

Anh ôm cô thẳng lên lầu hai, đi tới một căn phòng.

“Phiền cô mở giúp cửa được không?” Anh nhẹ nhàng mở miệng, “Tôi không thể tự mở.”

Như Nguyệt cứng đơ, vội vàng buông tay đang ôm vai anh, đưa ra mở cửa.

Anh ôm cô đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó ngồi kiểm tra chân và mắt cá chân của cô, mở miệng trấn an: “Có chút sưng, chờ sau khi chườm đá một lát, rồi lại chườm khăn ấm sẽ tốt hơn.”

“A, cảm ơn!” Cô ngồi ở mép giường, toàn thân không tự chủ được lo lắng.

“Tôi hỏi một chút được không?”

“Cái gì?”

“Giầy của cô đâu?”

“Ừm.” Cô hé miệng, sau đó nói thêm một cau: “Tôi vứt đi rồi.”

Anh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu, một giây sau, nụ cười hiện lên trên môi anh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt.

Nhìn anh mỉm cười, trái tim của cô, không hiểu sau đập nhanh.

“Cô còn đôi giày nào không?”

Anh nhìn chăm chú vào cô, còn cô chỉ nhìn mắt cá chân sưng to của mình, lúng túng nói: “Không có.”

“Mạc Sâm, khăn và đá lạnh đây.”

Cô gái dáng người xinh đẹp ở lầu dưới bê chậu nước đi vào mỉm cười nhìn cô: “Xin chào.”

“Xin chào.” Như Nguyệt thấy thế vội vàng cùng cô gật đầu chào hỏi.

“Tôi là Hà Đào Hoa, gọi tôi Đào Hoa là được.” Cô vươn tay, tự giới thiệu.

“Ba Như Nguyệt.” Thấy cô vui vẻ niềm nở, Như Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, cầm tay của Đào Hoa, mỉm cười.

Mạc Sâm thấy cô buông lỏng một chút, mới nói: “Đào Hoa, phiền em chườm đá giúp cô ấy được không? Anh qua nhà bên cạnh lấy hành lí của cô ấy.”

Hả? Hành lý?

Đào Hoa trừng mắt nhìn, mặc dù rất tò mò nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, “Tất nhiên, không thành vấn đề, anh mau đi đi.”

“Cảm ơn.” Mạc Sâm khẽ mỉm cười, lúc này mới xoay người rời đi.

Anh vừa rời đi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, Đào Hoa mỉm cười với Như Nguyệt, ngồi xuống chườm đá giúp cô, nhưng không được mấy giây, Đào Hoa không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

“À, xin lỗi, Như Nguyệt, phải không?”

“Ừ.”

“Cô là bạn gái Mạc Sâm sao?” Đào Hoa tò mò nhìn cô gái trước mặt, nước mắt còn chưa khô.

Cô biết Mạc Sâm hơn một năm, một năm này anh ta thỉnh thoảng sẽ tới tìm Hải Dương và Cảnh Dã, nhưng chỉ có một mình, chưa từng thấy anh ta đưa người bạn nào tới, chứ đừng nói người bạn đó là nữ.

Đào Hoa vốn nghĩ Mạc Sâm kiểu như: “Hoang dã như sói.” Ai biết anh ta lại ôm một cô gái xuất hiện, nước mắt còn chưa khô, giống như vừa khóc xong, khiến cô tò mò muốn chết.

“Không phải” Như Nguyệt đỏ mặt, có chút xấu hổ lắc đầu giải thích: “Tôi mới vừa gặp anh ấy.”

“Mới vừa?” Đào Hoa ngẩn ngơ.

“Đúng, mới vừa, ở bên ngoài.” Như Nguyệt biết Đào Hoa hiểu lầm, lúng túng nói: “À, tôi mới chuyển đến nhà bên cạnh, nhưng bị trật chân, phòng chưa sửa xong, anh ta nói cô sẽ không để ý….”

“Tất nhiên, tất nhiên, sẽ không.” Đào Hoa nghe vậy, cười cười xua tay nói, “Xin lỗi, bởi vì Mạc Sâm không có nói nhiều về chuyện của bản thân, lại chưa từng mang cô gái nào tới, nên tôi mới hiếu kì.”

“Không sao.” Như Nguyệt cười nhẹ, chân thành nói: “Tôi mới nên nói xin lỗi, ngại quá làm phiền cô.”

“Sẽ không.” Đào Hoa khẽ nhếch miệng, vỗ vỗ tay Như Nguyệt, muốn cô thoải mái, “Nếu cô chuyển đến nhà bên cạnh thì tốt rồi, chúng ta về sau là hàng xóm, giúp nhau là việc nên làm. Có câu, ở nhà dựa vào ba mẹ, ra ngoài nhờ ban bè, có đúng không?”

Sau khi trải qua một ngày bi thảm, nghe được những lời này, Như Nguyệt cảm động, cổ họng nghẹn lại, nước mắt lại trào lên hốc mắt.

“Cám ơn….”

“Đừng khách sáo.” Thấy Như Nguyệt khóc, Đào Hoa vội lấy khăn giấy đưa cho cô.

“Xin lỗi… Tôi bình thường….. Cũng không phải thích khóc như vậy….” Như Nguyệt xin lỗi nhận lấy khăn giấy, nức nở nói: “Hôm nay… không biết chuyện gì đã xảy ra…..”

“Không sao, con người đôi khi cũng có thời điểm tâm trạng suy sụp.” Đào Hoa rút tiếp khăn giấy đưa cho cô, vừa nói: “Khóc đi, dùng sức khóc thật lớn, khóc xong cô sẽ thấy tốt hơn, sau đó giải quyết mọi chuyện là được.”

Cách nói mạnh mẽ cùng động tác của Đào Hoa, làm cho Như Nguyệt không nhịn được bật cười, cô lấy khăn giấy lau nước mắt, nhìn Đào Hoa hiền lành ở trước mặt, cười nói: “Thật xin lỗi, cô nhất định cảm thấy tôi giống người điên.”

“Sẽ không, tôi gần đây, cũng thường——" chợt có suy nghĩ thoáng qua, Đào Hoa nhỏ giọng hỏi: “À, cô không phải mang thai chứ?”

“Tôi? Mang thai?” Như Nguyệt trợn trừng mắt, kinh ngạc chỉ vào mình, thấy Đào Hoa gật đầu một cái, giây tiếp theo, cô đột nhiên cười ra tiếng.

“Ha ha ha—— không có....., tôi không có mang thai——" cô cười không ngừng được, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

“Cô....” Thấy cô tự dưng cười như vậy, Đào Hoa có chút lo lắng.

Như Nguyệt cầm khăn giấy lau nước mắt, tự giễu nói: “Tôi không có mang thai, chuyện của tôi có chút hoang đường.”

“Hoang đường?” Đào Hoa ngẩn ngơ, “Chuyện gì?”

“Ba ngày trước, tôi bắt gặp vị hôn phu quan hệ với bạn tốt.”

Đào Hoa trợn tròn mắt, nhưng Ba Như Nguyệt lại nói tiếp một câu, khiến cằm cô cũng sắp rớt xuống đất.

“Thảm nhất là, bạn tốt của tôi lại là cấp trên, hơn nữa là đàn ông.”

Đào Hoa cả người ngây dại, bật thốt lên: “Không thể nào? Cô nói là chồng chưa cưới của cô!”

“Là một tên đồng tình luyến ái.”

Cuộc sống chính là thế này.

Ngoài cửa sổ, không trăng, gió lạnh gào thét.

Trong đêm tối, trừ tiếng gió, gần như không nghe được âm thanh nào khác.

Co rúc ở trong chăn, Ba Như Nguyệt mệt mỏi một ngày nhưng vẫn không có cách nào ngủ được.

Mạc Sâm.

Đó là tên anh ta.

Anh giúp cô lấy hành lí, giúp cô chườm nóng, rồi còn cố định mắt cá chân, sau đó rời đi, mãi đến bữa tối mới xuất hiện.

Lúc dùng cơm nói chuyện phiếm, cô mới biết Đào Hoa là nữ chủ nhân, còn người đàn ông đầu trọc kia là lão công của cô ấy tên Đồ Hải Dương, bọn họ nhận nuôi ba đứa bé không cùng quốc tịch, một năm trước cùng bạn tốt mở ra một nhà hàng ăn, có đồ ăn cùng bia, cũng có bánh ngọt và cà phê, tên gọi là: “Ánh trăng màu lam.”

Hà Đào Hoa là một cô gái rất tốt, cá tính thiện lương lại tốt bụng.

Đồ Hải Dương dáng dấp cao lớn nhưng lại rất trầm mặc, nhưng đối xử rất tốt với lão bà và mấy đứa bé.

Bọn họ là đôi vợ chồng có ngoại hình rất bắt mắt, tiên sinh đầu trọc với mỹ nữ ngực lớn, khiến người ta khó quên.

Cả hai vợ chồng đều là người tốt, tình cảm ngọt ngào của cả hai làm mọi người yêu thích và ngưỡng mộ.

Cô lật người, tầm mắt lại không tự chủ được rơi trên bao thuốc đặt ở đầu giường.

Bao thuốc đã mở, đó là của anh ta, căn phòng này, cũng là của anh ta.

Đào Hoa nói, Mạc Sâm và Hải Dương là bạn tốt, cho nên để tiện cho anh ta tới chơi, nên lúc xây phòng thì để một phòng dành riêng cho anh.

Trên thực tế, chăn bông ở trên giường, còn lưu lại mùi vị của anh.

Nhiều năm dùng hương liệu và tinh dầu, cô đã tự huấn luyện bản thân phân biệt mùi vị, dần dần, khứu giác càng trở nên nhạy bén, về sau, cô ngược lại có thói quen dùng mùi vị để nhận thức.

Mùi vị trên mỗi người đều khác nhau, trừ mùi vốn có trên cơ thể, mỗi ngày, hoạt động tiếp xúc, bình thường còn phảng phất thêm các mùi khác, như xà phòng, nước hoa, mùi mực, mùi thức ăn, đồ uống… đợi chút.

Mùi vị trên người anh rất đặc biệt, trừ mùi thuốc lá, mùi xà bông, còn có một mùi hương mà cô không nhận ra, có chút gay mũi, mùi vị đó cũng có trên người Đồ Hải Dương.

Cô biết mình trước kia cũng có ngửi qua, nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là mùi gì.

Ban đầu ngửi thấy mùi đó cô có chút lo lắng, nhưng anh đúng lúc đưa tay ra giúp đỡ, xóa tan nghi ngờ trong lòng cô.

Một tiếng trước, cô phát hiện anh không chỉ nhường phòng cho cô, đi ngủ ở ghế salon phòng khách, còn quan tâm mua giúp cô một đôi giày mới rất vừa vặn, thì cô hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Cô không biết được vì sao anh phải giúp cô, nhưng giờ phút này, cô thật sự vô cùng cảm kích buổi chiều anh đã dừng lại trước mặt mình.

Cuộc sống chính là như vậy.

Buổi chiều cô còn cười giống như điên kể cho Đào Hoa chuyện mình gặp phải, cuối cùng Đào Hoa kết luận chính là câu này.

Ngày đầu tiên gặp gỡ cô gái cười nói vui đùa khuyên bảo, cũng bắt đầu từ từ quên được.

“Cô nên cảm thấy may mắn vì phát hiện mọi chuyện trước khi kết hôn, nghĩ thử xem, nếu như cô kết hôn với anh ta, sau đó mới biết anh ta là Gay, lúc đó không phải thảm hơn. Nếu là kết hôn, sau khi mang thai mới phát hiện, vậy thì càng không chỉ dùng một chữ ‘thảm’ để hình dung rồi.”

Cô không nhịn được cười to, Sau khi Đào Hoa giải thích và nêu ví dụ, cô cảm thấy cảnh ngộ của cô cũng không quá thê thảm rồi.

Trong nháy mắt, cô biết mình và cô gái này sẽ trở thành bạn bè tốt.

Gió lạnh thổi.

Như Nguyệt nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, nghĩ tới sự dịu dàng và thiện lương của hai vợ chồng, mùi thơm trên chiếc chăn mơ hồ truyền đến cho cô một cảm giác an tâm, cô hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền, ở trong hoàn cảnh ấm áp thế này, từ từ thả lỏng.

Cuộc sống chính là như vậy.

Hà Đào Hoa nói.

Như Nguyệt khóe miệng khẽ nâng, cười ra tiếng.

Mặc dù cô chưa xác định tiếp theo mình sẽ làm gì, nhưng cô cuối cùng cũng không cảm thấy cuộc sống của mình chỉ là một mảnh tối tăm.

Ly thủy tinh chứa chất lỏng màu hổ phách, đá lạnh cũng đang tan ra.

Trong phòng khác chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bàn trà vẫn sáng.

Mạc Sâm nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay, có chút mất hồn.

Năm năm.

Từ lần trước nói chuyện với cô đến bây giờ đã năm năm.

Thời gian năm năm cũng không ngắn, cô thay đổi rất nhiều, năm năm cô từ nhân viên văn phòng, thăng cấp lên vị trí quản lí, người thân duy nhất đã qua đời, cho cô cú sốc rất lớn, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ.

Ba Như Nguyệt.

Cô vẫn là cô gái bình thường độc lập tự chủ.

Rất bình thường, rất cố gắng, rất hiền lành.

Nếu như không phải sự việc ngoài ý muốn năm năm trước, anh có lẽ sẽ không chú ý đến cô.

Nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó, anh và sinh mạng của cô có mối liên kết.

Ban đầu, anh chỉ muốn… Anh không biết được, nếu lúc ấy không phải là cô, anh đã chết từ lâu rồi, cho nên khi anh bị ép buộc nghỉ ngơi sau vụ việc kia, anh mới nhờ người tìm cô.

Mới đầu, anh cũng không xác định được sau khi tìm thấy cô anh sẽ làm gì.

Thân phận của anh, không cho phép anh xuất hiện trước mặt cô, nhưng anh muốn gặp cô, không hiểu vì sao rất muốn gặp cô một lần.

Mặc dù vì sự kiện lần đó khiến cô nổi tiếng, nhưng cô lại không muốn bị quấy nhiễu…

Trước tiên là dọn nhà, nhưng người của anh không tốn nhiều thời gian đã tìm được địa chỉ của cô.

Cũng như anh, cô cũng ở bệnh viện.

Lần đó, trên đùi trái của cô có vết thương dài mười mấy cen ti mét, suýt chút nữa thì cô không thể đi bộ bình thường.

Anh vừa biết tin, dùng hết tất cả các mối quan hệ mời người tới giúp cô.

Mấy ngày sau, anh tìm bác sĩ tới giúp cô phẫu thuật, sau đó mất máy tháng làm trị liệu, mới giúp cô lúc đi bộ sẽ không bị chân thấp chân cao.

Sau đó, cô tìm được công việc mới, khôi phục lại cuộc sống thường ngày.

Anh biết, mình nên dừng lại, cô đã khôi phục cuộc sống bình thường, nhưng mỗi lần nhìn vào tin tức báo cáo tỉ mỉ về cô, nhìn những bức ảnh lúc cô vui, buồn, giận dữ, không biết tại sao anh lại không thể dừng lại.

Ban đầu là áy náy và cảm kích, nhưng về sau, cô đối với sinh mạng vô cùng nhiệt tình và kiên trì, khiến anh luôn hi vọng cô có được hạnh phúc.

Bình an và hạnh phúc.

Không biết từ khi nào bắt đầu, người con gái thiện lương, nụ cười rạng rỡ này đã trở thành động lực của anh.

Ngày bình thường đơn giản.

Lần trước nhận được báo cáo của cô chính là cách đây hai tháng.

Khi đó, trên báo cáo viết cô đính hôn với người bạn trai đã quen nửa năm, còn có hình của cô và vị hôn phu.

Người đàn ông kia, ba mươi hai tuổi, gia thế tốt, cha mẹ đều là giáo viên, trước mắt là nhân viên ở một công ty kinh tế, không có ham mê bất lương.

“Shit!”

Nghĩ đến lúc nãy ở ngoài cửa không cẩn thận nghe được lời cô nói, Mạc Sâm nắm chặt li rượu, không nhịn được nhỏ giọng mắng.

Trời đánh, lúc đầu anh nghe tin cô có bạn trai thì anh còn rất cẩn thận sai người đi kiểm tra thân phận và gia đình đối phương, nhưng người đàn ông đó có bối cảnh giống như tờ giấy trắng, ngay cả giấy phạt giao thông cũng không có, cộng thêm việc đối phương đối xử với cô rất tốt, cho nên anh mới không điều tra sâu.

Anh làm sao lại ngờ được, tên khốn kiếp kia là đồng tình luyến ái!

“Tên khốn kiếp!”

“Cho nên, cô gái kia chính là cô ấy, đúng không?”

Nghe được giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, Mạc Sâm ngẩng đầu, chỉ thấy Hải Dương không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt anh, ngồi xuống ghế sofa.

“Cô gái nào?”

“Cô gái cứu cậu trong vụ nổ năm năm trước.” Hải Dương mắt không chớp nói.

“Làm sao cậu ——" sắc mặt Mạc Sâm hơi biến đổi, đang muốn hỏi làm sao cậu ta lại biết bỗng nhớ đến, lúc ấy đưa anh đi chính là Cảnh Dã và Hải Dương, anh thầm mắng trong lòng một tiếng, hai người ấy nhất định ở trên ti vi xem tin tức về cô.

“Cậu ở tren thuyền mê sảng.” Hải Dương nhìn anh, “Mình tra được hành tung của cô ấy, nhưng mình không biết cậu vẫn liên lạc cùng cô ấy.”

Bởi vì thân phận và quan hệ, cho nên Mạc Sâm rất ít khi dính dáng tới người bình thường, chứ đừng nói là giữ vững liên lạc với một cô gái nhiều năm như vậy, hay là, cô ta có vấn đề?

Hải Dương rùng mình, mở miệng hỏi: “Cô ấy liên quan tới vụ nổ?”

“Không phải.” Mạc Sâm hậm hực, uống một ngụm rượu.

“Cái gì?” Hải Dương nhíu mày.

“Thứ nhất, mình không liên lạc với cô ấy.” Anh tức giận trợn mắt nhìn Đồ Hải Dương, “Thứ hai, cô ấy không liên quan tới vụ nổ. Cô ấy chỉ đến đó nghỉ phép, xui xẻo gặp phải chuyện đó thôi.”

“Nhưng mấy năm nay không phải cậu vẫn cho người theo cô ấy?” Hải Dương nhíu mày rậm, anh lần trước chạy vào số liệu CIA điều ra thì thấy hồ sơ của cô, nên mới nhanh chóng nhận ra.

“Đó….” Mạc Sâm dời mắt, khàn giọng nói: “Chỉ là phòng ngừa.”

Hải Dương sững sờ, nhìn bộ dạng của anh, có chút kinh ngạc, “Cậu nói là, cậu thật sự không liên lạc với cô ấy, cậu và cô ấy buổi chiều mới gặp lại?”

“Đúng.” Anh vẻ mặt tối sầm, nhìn Hải Dương cảnh cáo: “Cho nên lúc nói chuyện cậu cẩn thận một chút, cô ấy cái gì cũng không biết.”

“Có ý gì?” Hải Dương nhíu mày.

“Chính là….” Hải Dương nhíu mày, mệt mỏi thở dài: “Cái gì cũng không biết.”

“Cậu nói là….” Hải Dương ngẩn người, kinh ngạc hỏi lại: “Cô ấy không biết được cậu là!”

“Đúng, cô ấy cái gì cũng không biết.”

“Cô ấy sao lại ở đây?”

Đá lạnh bị tan ra rắc một tiếng.

Anh nâng ly nhấp một cái, chất lỏng màu hổ phách lạnh lẽo, cay nồng trôi xuống cổ, đốt cháy dạ dày của anh.

“Bởi vì cô ấy thừa kế ngôi nhà của dì, lại phát hiện hôn phu của mình là một tên khốn bị gay, cho nên mới đau lòng chạy tới đây tị nạn” Mạc Sâm nhìn chằm chằm vào li rượu trong tay, có chút tức giận lạnh lùng nói: “Cô ấy không biết đã từng cứu minh, không biết mình là ai, hoặc mình là cái gì, cô ấy chỉ nghĩ mình là một người tốt bụng đúng lúc đi qua, quyết định làm việc thiện giúp đỡ cô ấy!”

“Ông trời.” Hải Dương than thở nhìn anh, một giây tiếp theo, không nhịn được bật cười: “Cậu định sẽ làm gì với cô ấy?”

Mạc Sâm một ngụm uống sạch li rượu, lầu bầu nói: “Xem chừng.”

Hải Dương đứng dậy, lắc đầu một cái, không nói thêm nữa, chỉ mỉm cười trở về phòng

Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, Mạc Sâm chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Năm năm qua, anh vẫn muốn nhìn thấy cô, lại sợ mình quấy nhiễu cuộc sống của cô, ai biết anh cố ý tránh ra, nhưng vẫn ngoài ý muốn gặp gỡ.

Thật ra, chính mắt được nhìn thấy cô, nói cảm xúc của anh không bị ảnh hưởng, tuyệt đối là giả.

Cô so với trong trí nhớ của anh thì nhỏ nhắn hơn nhiều, hình như có chút yêu đuối, không kiên cường như vậy. Tóc của cô dài ra, mềm mại. Da càng thêm trắng mịn, giống như là chưa bao giờ bị phơi nắng.

Cô khóc nức nở trong lòng anh, nhỏ nhắn, yếu ớt như vậy…..

Có thứ duy nhất không thay đổi, chính là đôi mắt chứa đầy tình cảm của cô.

Cho dù bây giờ, anh vẫn có thể hình dung được tình cảnh buổi chiều lúc cô đè nén tự ái, rưng rừng nhìn anh thừa nhận mình cần giúp đỡ.

Trong nháy mắt, ngực co rút một trận, tức giận tự dưng mà đến.

Trời ạ, cuối cùng là tên khốn kiếp đáng chết kia nghĩ gì lại lừa gạt một cô gái thiện lương dũng cảm như vậy?

Anh làm sao có thể bỏ mặc cô?

Kim giây trên đồng hồ treo tường tích tắc kêu.

Mạc Sâm để cái li trên bàn, nằm trên ghế salo, thử ngủ, lại không thể nào ngủ được….

Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống.

Ngoài cửa sổ, ngôi nhà đá đỏ bên cạnh dưới ánh mặt trời có vẻ tĩnh mịch, xung quanh dây leo bám trên tường gạch bị cháy, tường gạch cũng bị cháy đen, dây leo cũng khô héo, còn một số dây leo không bị cháy vươn mình đón gió.

Ba Như Nguyệt tóc tai bù xù ngồi trên mép giường, vẻ mặt mờ mịt.

Không phải nói có luồng khí lạnh thổi về sao?

Cô đứng dậy đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, không biết có phải là do cảm giác của cô bị sai hay không, mà cô nhìn nóc nhà dưới ánh mặt trời rực rỡ giống như là chưa từng bị tàn phá hư hại.

Chỉ cần sửa xích đu treo lên, rồi bỏ bảng hiệu đi, sau đó chỉnh sửa lại sân vườn, chăm sóc mấy cây hương thảo, rồi sửa lại phòng một chút, sẽ trở thành địa điểm rất thích hợp để mở tiệm.

Trên thực tế, vẫn còn mùi của tường gạch bị cháy đen.

Lịch tường bị gió thổi bay lên, cô bước lại, nhìn lịch.

Hôm nay, là sinh nhật ba mươi tuổi của cô.

Cô, Ba Như Nguyệt, ba mươi tuổi, không có công việc, không có đứa bé, không có đàn ông.

Thật may cô có một ít tiền gửi ngân hàng, cùng một ngôi nhà thừa kế bị thiêu cháy, so ra cũng không tốt hơn.

Ý nghĩ này khiên cô bật cười.

Gió thổi nhẹ, mang theo chút hơi lạnh buổi sáng kèm theo mùi thơm hoa cỏ.

Nhìn ngôi nhà đá đỏ dưới ánh mặt trời, một suy nghĩ từ từ hình thành trong đầu, khiến cô không tự chủ mỉm cười.

“Mình muốn mở một cửa hàng tinh dầu thơm.

Đứng ở trong sân vườn mọc đầy cỏ dại, Ba Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn biển hiệu “Karaoke thiên đường” đang run rẩy trong gió, xác định lại một lần nữa.

“Tôi muốn mở một cửa hàng bán tinh dầu thơm.”

“Tinh dầu thơm?”

“Đúng.” CÔ đưa tầm mắt nhìn về phía Đào Hoa, “Dù sao tôi cũng đã từ chức, coi như không có chấp nhận tôi cũng không muốn trở về.”

Vẻ mặt chán ghét của cô khiến Đào Hoa không nhịn được cười to, gật đầu ủng hộ, “Đúng vậy, nếu là tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại công ty đó.”

“Buổi sáng lúc rời giường, tôi đã xem qua, tôi còn chút tiền gửi ngân hàng, chỉ cần sửa sang chỗ này một chút, sẽ là nơi thích hợp để mở tiệm. Tôi ngày trước rất hứng thú tới hương thơm cây cỏ, trước làm đại lý tinh dầu, cũng khá quen thuộc, cho nên mới mới muốn mở cửa hàng bán tinh dầu thơm.” Như Nguyệt bắt đắc dĩ cười một tiếng, “Chỉ là, tôi vốn tính toán đợi sau khi về hưu mới mở tiệm.”

“Kế hoạch luôn biến hóa khó lường.” Đào Hoa nói.

“Đúng vậy.” Cô cười khẽ, hỏi “Cô biết ai làm nghề mộc không? Tôi muốn tìm người sửa sang lại.”

“Có.” Môi hồng khẽ giương nhẹ, Đào Hoa giống như đang hiến vật quý chỉ vào phòng mình, “Hải Dương làm được. Nhà chúng tôi chính là anh ấy và bạng tốt cùng nhau sửa lại.”

“Thật?” Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía nóc nhà gỗ, nếu đúng như thế, vậy thì quá tốt roofi, nóc nhà gỗ này rất đẹp và chắc chắn.

“Thật.” Đào Hoa có chút kiêu ngạo, gật đầu.

“Có thể giảm giá chút sao?” Cô đùa giỡn hỏi.

“Tất nhiên.” Đào Hoa trả lời chém đinh chặt sắt.

“Cám ơn.” Thái độ của cô khiến Như Nguyệt cảm động.

“Không có gì.” Đào Hoa phất phất tay, ý bảo cô đừng để ý, sau đó dừng lại một chút, cười cười nói: “Thật ra thì tôi nên sớm bảo Hải Dương giúp sửa ngôi nhà này mới đúng.”

“À, cái đó....” Đào Hoa đỏ mặt, xin lỗi nói: “Thật ra, hơn một năm trước cửa hàng ăn của tôi bị người ta phóng hỏa, không cẩn thận lan sang bên này, cho nên vách tường nhà cô mới bị đen như vậy, lúc ấy tôi không liên lạc được với chủ nhà, nghĩ đây là nhà hoang, cho nên mới để nguyên như vậy. Nhưng cô an tâm, tôi sẽ bảo Hải Dương giúp cô sửa sang lại, thật sự xin lỗi.”

Hóa ra là như vậy.

Như Nguyệt nhìn bức tường đen sì, kinh ngạc bật cười, “Không sao…., thật ra thì tường này không cần sửa lại cũng được, chỉ cần chiết khấu 0,7% cho tôi là được.”

“0,7% cái gì, 50% cũng được!”

Nhìn cô khí khái như thế, Như Nguyệt bật cười, “Không cần…, 0,7% là được, tôi còn chưa cám ơn mọi người đã chứa chấp tôi đêm qua đấy.”

“Chúng ta là hàng xóm, cần giúp đỡ lẫn nhau.” Đào Hoa cười nói: “Nếu không như vậy, Hải Dương sẽ giảm 0,7% tiền công sửa giúp cô, nhưng vì biểu đạt áy náy của chúng tôi, trước khi sửa xong nhà, cô ở lại nhà chúng tôi được không?”

“Tôi ở nhà cô, vậy Mạc Sâm phải làm thế nào?” Tối qua chiếm phòng anh một đêm, cô đã ngại lắm rồi.

“Tôi thế nào?”

Chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp khà khàn, trái tim Như Nguyệt không hiểu sao đập nhanh, cô vội vàng xoay người lại, chỉ thấy anh không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng.

Nhìn anh dưới ánh mặt trời, so với hôm qua càng thêm anh tuấn.

“Như Nguyệt muốn ở cửa hàng ở đây, nhờ Hải Dương giúp cô ấy trang hoàng, em muốn cô ấy ở nhà chúng ta trước khi sửa xong nhà, cô ấy lại sợ chiếm phòng của anh.” Đào Hoa mấy câu đơn giản, giải thích tình huống rõ ràng, nhíu mày nói: “Em đang định nói cho cô ấy biết, anh sẽ không để ý ngủ thêm mấy ngày trên ghế salon, anh thấy sao?”

“Tất nhiên sẽ không.” Khóe miệng Mạc Sâm giương nhẹ, chỉ vào cửa hàng nói: “Hải Dương tìm em, có khách gọi đồ ăn.”

“Xin lỗi, tôi về trước tránh anh ấy làm cháy phòng bếp.” Đào Hoa nghe vậy lên tiếng chào Như Nguyệt, rồi vội vã chạy như bay trở về.

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net