Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa thu của Ninh thành cũng giống như những nơi khác, có không khí se lạnh và có cả lá vàng rơi.
Kha Nguyệt vừa bước đến cổng Hadion Coffee đã không khỏi kinh ngạc mà ồ một tiếng. Hadion không hổ là nơi đắt đỏ của Ninh thành, chỉ cần nhìn thấy mặt tiền quán là biết giá trị bên trong như thế nào.
Có lẽ do thời gian còn sớm nên khi bước vào bên trong, Kha Nguyệt chỉ nhìn thấy vỏn vẹn có ba người. Một người đàn ông trung niên, một cô gái khoảng chừng 20 tuổi và một chàng trai trông có vẻ tuấn tú.
Ánh mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên tay, Kha Nguyệt không khỏi nhỏ giọng mắng mỏ: "Tới giờ rồi mà còn chưa đến, định cho mình leo cây hay gì."
Tiếng chuông điện thoại của Kha Nguyệt vang lên khiến cô giật nảy mình. Nhìn dãy số lạ trên màn hình, cô cũng chả buồn để ý, chỉ bắt máy lên rồi trả lời một cách thờ ơ. Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói trầm ấm đầy nam tính khiến cô ngỡ ngàng.
“Ai nói tôi cho cô leo cây. Quay mặt sang phải! Lại đây.”
Kha Nguyệt bất giác nghe theo lời người kia, quay mặt sang liền bị nhan sắc của người đàn ông đó làm cho đứng hình mất mấy giây. Chỉ thấy anh ta mặc một bộ vest màu đen, mái tóc để bảy ba gọn gàng, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch nhìn cô đầy sự tò mò.
Tiếng nói trầm ấm trong điện thoại lại vang lên lần nữa kéo cô trở về: “Lại đây!”
Kha Nguyệt hoàn hồn cũng vội vàng bước đến, trong lòng không khỏi mắng bản thân là một đứa mê trai, vừa thấy trai đẹp là bay mất liêm sỉ ra ngoài.
“Xin chào, thất lễ quá. Tôi là Kha Nguyệt, anh là…” - Kha Nguyệt hướng về phía anh ta lịch sự chào hỏi.
“Dương Trình.”
Dương Trình? Thì ra anh là người thừa kế của Tam Thần Á. Anh ta cũng lạnh lùng quá rồi đấy.
Kha Nguyệt gọi cho mình một ly Capuchino, bên trên còn được vẽ một nửa hình trái tim bằng sữa vô cùng xinh đẹp. Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh, cô chỉ biết siết chặt chiếc ly trong tay mà không biết nói gì.
Ánh mắt Dương Trình nhìn thấy một nửa trái tim trên ly cô, rồi lại bất đắc dĩ nhìn một nửa trái tim trong ly mình. Pha chế của quán này, thật sự cũng rất biết trêu người đấy chứ!
Anh nhấp một ngụm Capuchino, hướng ánh mắt về phía Kha Nguyệt, giọng nói không có một tí cảm xúc nào vang lên: “Tôi biết rõ cô cũng không muốn, cho nên chúng ta nói rõ ở đây đi. Tôi không muốn kết hôn.”
Kha Nguyệt nghe anh nói xong liền cảm thấy vui mừng. Nhưng niềm vui chưa được vài giây thì trong đầu cô lại nhớ đến lời cha cô đã nói vào đêm qua…
Kha Viên.
Kha Nguyệt nhìn cha, ‘mẹ’ của mình dù ngồi trước mặt nhưng ánh mắt của họ nhìn cô lại vô cùng xa lạ… giống như giữa cô và họ là người dưng vậy.
Quả nhiên, tình thân đều không bằng tiền bạc!
“Ba muốn nói gì thì ba cứ nói thẳng đi. Con còn công việc chưa hoàn thành.”
Kha Hào nghe thái độ của Kha Nguyệt liền tỏ vẻ không vui, mặt mày ủ dột mà than vãn.
“Con cũng biết tình hình của công ty rồi đúng không? Hiện tại nếu không có vốn xoay vòng thì công ty sẽ phá sản.”
Kha Nguyệt thờ ơ đáp lại ông: “Cho nên…”
Kha Hào cũng không biết nói sao cho phải nên cứ ấp a ấp úng không nói nên lời.
Tố Vy ngồi bên cạnh, một tay chống lên nệm, một tay xoa xoa bụng bầu năm tháng của mình, vừa nhìn Kha Nguyệt vừa ỏng a ỏng ẹo mở miệng.
“Anh không nói được thì để em nói. Nguyệt Nguyệt à, dù gì con cũng là hy vọng duy nhất của nhà chúng ta. Nếu còn cách khác, ba mẹ cũng không đi đến nước này.”
Kha Nguyệt vẫn là một bộ dáng không hiểu vấn đề, nhưng khi nghe đến chữ ‘mẹ’ phát ra từ miệng của Tố Vy, cô không khỏi không muốn cảm thấy buồn nôn.
“Mẹ? Lúc bình thường sao bà không nhớ đến việc bà là mẹ tôi. Hiện tại lúc gặp khó khăn, sao bà lại nhớ đến đứa con này vậy?”
Kha Hào cũng nhận ra thái độ không hợp tác của Kha Nguyệt nên cũng lật mặt nhanh như lật bánh tráng. Từ một người cha hiền từ trở thành một con cáo già không có tình người.
“Không cần nói nhiều với nó nữa! Hiện tại công ty đang khó khăn, mày chỉ cần kết hôn với người thừa kế của Tam Thần Á, công ty sẽ được cứu. Ngày mai đi gặp mặt.”
Kha Nguyệt không dám tin vào tai mình, bọn họ xem cô là gì? Là công cụ kiếm tiền sao?
Họ có còn coi cô là con gái của họ, là thành viên của gia đình này không?
“Kết hôn? Ba, con có còn là con gái của ba không? Ba xem con là gì? Ba đánh đổi hạnh phúc của chính con gái mình chỉ vì tiền?”
Kha Hào cũng không còn dáng vẻ hòa nhã như ban đầu nữa, nghe con gái chất vấn mình liền khó chịu, lớn tiếng mắng mỏ: “Mày nên nhớ mày họ Kha, phải có trách nhiệm! Vì cái nhà này, mày hi sinh một chút hạnh phúc thì đã sao!"
Kha Nguyệt cảm thấy bản thân cô như một trò đùa, chỉ biết cười một cách đầy bi ai.
"Một chút? Là nửa phần đời còn lại đó ba! Kết hôn không phải chỉ là một tờ giấy, là hai cuộc đời bị cột lại với nhau đó. Ba có hiểu không?"
Càng nghe cô nói, Kha Hào càng tức giận, vỗ mạnh một cái lên bàn, tức tối gằn giọng uy hiếp.
"Mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Đồ bất hiếu! Mày nên nhớ, tao đang giữ thứ gì. Mày khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tao đem nó cho cá ăn!"
Kha Nguyệt nghe ông nhắc đến 'thứ kia', mặt mày liền xám ngoét, cả người cũng run lẩy bẩy.
"Ông dám! Đó là hài cốt của mẹ tôi, là vợ của ông! Lấy nó ra uy hiếp tôi, ông có còn là con người nữa hay không, hả?"
"Mày cứ thử xem! Mày muốn mất nó hay muốn kết hôn. Suy nghĩ cho kĩ đi! Thứ con cái hỗn láo!"
Tố Vy nhìn chồng tức giận bỏ đi liền nhếch môi nhìn Khả Nguyệt, khinh thường lên tiếng châm chọc rồi hả hê xoay lưng bước đi.
"Nguyệt Nguyệt, con đừng chọc cho ba tức giận, nhỏ tiếng thôi. Mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho con cả mà. Con cũng đừng có lớn tiếng, con làm em trai con sợ đấy, nó mà sợ thì sau này con không có nhà để về đâu. "
Lời nói của Tố Vy càng khiến cơn tức của Kha Nguyệt tăng lên, nhưng chính cô lại không thể làm gì được. Nó thật sự rất qun trọng với cô.
Vô cùng quan trọng là đằng khác!
Không được!
Cô không thế để hài cốt của mẹ trong tay bọn họ nữa, cô phải mang bà ấy đi nơi khác!
Kha Nguyệt nhớ lại thứ họ dùng để uy hiếp mình, cả người liền trở nên kiên định.
"Tôi không chấp nhận kết hôn thương mại nhưng tôi cần cuộc hôn nhân này. Nó rất quan trọng với tôi."
Dương Trình nghe cô nói xong liền cười khẩy đầy khinh thường: "Quan trọng? Quan trọng như thế nào? Cần tiền?"
Kha Nguyệt nghe anh hỏi lại không biết trả lời như thế nào, cô thật sự rất cần tiền nhưng thật sự cũng không phải cần tiền.
Cô là vì mẹ của mình nên mới chấp nhận.
Thở dài một hơi quyết tâm, Kha Nguyệt nhìn thẳng về phía Dương Trình, kiên định mở miệng.
"Anh nghĩ sao cũng được, quan trọng là tôi cần cuộc hôn nhân này."
Dương Trình liếc cô một cái đầy ý tứ xâu xa, cuối cùng lại lắc đầu.
Anh cứ nghĩ lần này sẽ khác, nhưng lại chẳng khác gì. Chung quy tất cả chỉ là vì tiền…
Nếu cô đã cần tiền thì anh cũng không ngại thành toàn cho cô.
"Được. Tôi và cô có thể ký một hợp đồng hôn nhân, thời hạn một năm. Sau một năm đó, hợp đồng chấm dứt, cô được hưởng một phần năm tài sản tôi đang có."