Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Trình nghe Thiển Hi nói xong liền bật dậy như một chiếc lò xo, hốt hoảng lớn tiếng hỏi lại: “Cô nói gì? Hội chứng sợ rắn?”
“Phải. Chị ấy mắc hội chứng sợ rắn từ hai năm trước. Không những bị mà còn bị rất nặng, chỉ cần nhìn thấy rắn là sẽ không thở được, nặng nhất chính là không cử động được.”
Đoàn Quang nghe cô nói xong cũng gật đầu chấp nhận, sau đó còn tiếp lời giải thích thêm: “Hội chứng sợ rắn cũng có thật, đôi khi quá nặng cũng dẫn đến tử vong. Chưa kể đến còn có hùng hoàng, nó là độc tố, hít quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến não bộ và cả hệ hô hấp.”
Thiển Hi vừa định mở miệng thì ‘két’ một tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ lớn tuổi bước đến bên cạnh ba người, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Ba người chắc là người nhà của bệnh nhân, đúng không? Tôi có chuyện này muốn nói với ba người, có thể không?”
Dương Trình vội vàng đáp lại ông: “Được.”
“Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng cấp cứu hồi sức. Ba người đến phòng khám của tôi, chờ một lát.”
Phòng Trưởng khoa Ngoại thần kinh - Nghiêm Tượng.
Dương Trình chăm chú nhìn hình ảnh CT não trên màn hình, giọng nói trầm thấp vang lên khiến vị bác sĩ kia cũng cảm thấy sợ một chút.
“Bác sĩ, cô ấy có chuyện gì nghiêm trọng, đúng không?”
Nghiêm Tượng nghe anh hỏi liền gật đầu, ngón tay cũng chầm chậm vừa chỉ trên tấm phim vừa nhỏ giọng giải thích.
“Cho tôi hỏi người thân của bệnh nhân có ai có tiền sử bệnh hay mắc hội chứng neurofibromatosis không?"
Cả ba người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Dương Trình dường như hiểu sơ được ý của Nghiêm Tượng, lập tức hốt hoảng hỏi lại.
"Ông nói vậy là ý gì? Neurofibromatosis là gì?"
Đoàn Quang đứng bên cạnh cũng hiểu được phần nào, vội vàng chậm rãi trả lời: "Neurofibromatosis là hội chứng rối loạn di truyền da liễu hay còn gọi là u xơ thần kinh. Người thân có tiền sử mắc bệnh thì bệnh nhân rất dễ bị di truyền."
"Di truyền bệnh gì?"
Nghiêm Tượng không ngờ rằng Đoàn Quang cũng biết đến hội chứng này, nghe anh giải thích xong cũng nhanh chóng tiếp lời.
"Bệnh u não."
"U não?"
Ngoài Đoàn Quang, cả hai người còn lại đều không dám tin mà đồng thanh lên tiếng.
Nghiêm Tượng thấy bọn họ vào vấn đề chính liền chậm rãi tiếp tục nói.
"U não tuy di truyền nhưng cũng có mức độ nặng hay nhẹ. Chúng tôi chỉ mới phát hiện dấu hiệu ban đầu ở bệnh nhân nhưng vẫn không thể chắc chắn có phải là u não hay không. cho nên vẫn cần được theo dõi thêm."
Dương Trình nheo chặt mắt nhìn tấm phim trên màn hình, ánh mắt đanh lại đầy sự nguy hiểm:
"Ý bác sĩ nói là vẫn chưa phát hiện ra là có hay không có, phải không?"
Nghiêm Tượng gật đầu tỏ ý chấp nhận với cách nói của Dương Trình: "Phải. Hiện tại vẫn phải theo dõi, chú ý uống thuốc đều đặn để phòng ngừa sự phát triển khi có khối u thật sự."
"Chỉ có như vậy thôi đúng không?"
Nghiêm Tường lần này lại lắc đầu, lần này ánh mắt của ông nghiêm trọng hơn một chút: "Còn một chuyện quan trọng hơn, hiện tại hình hình của bệnh nhân không được khả quan cho lắm."
"Ông nói vậy là ý gì?"
"Não bộ của nạn nhân do bị kích thích quá độ nên dẫn đến bị tổn thương, do trước đó bị va chạm mạnh dẫn đến tụ máu, hiện tại còn hít phải một lượng lớn hùng hoàng nên rất dễ để lại di chứng. Nếu người nhà nhìn thấy bệnh nhân có dấu hiệu chảy máu cam thường xuyên, thậm chí là ho ra máu thì phải đưa ngay đến bệnh viện."
Dương Trình nghe Nghiêm Tường nói xong chỉ biết im lặng, nhưng trong lòng anh lại rối bời như tơ.
Nghiêm Tường cũng không chú ý nhiều đến cảm xúc của những người khác mà vẫn tiếp tục nói: “Bệnh nhân mắc hội chứng sợ rắn nên mọi người hạn chế cho cô ấy tiếp xúc hay nhìn thấy, thậm chí là nghe thấy tiếng rắn kêu. Mọi người chú ý một chút."
Thiển Hi hiểu được bệnh tình của Kha Nguyệt nên cũng nhanh chóng gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chú ý hơn."
Ba người bước ra khỏi phòng khám bệnh cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Tại sao cô ấy lại có thể mắc chứng bệnh đó?
Dương Trình chỉ nhìn Kha Nguyệt qua cửa kính rồi nhanh chóng rời khỏi. Anh nhất định phải tìm ra người đã hại cô. Nhất định!
Lưu trạch hiện tại an tĩnh giống như không có chuyện gì cả. Hứa Phân nhìn đứa con gái duy nhất của bà bình an được toại ngoại, lập tức mỉm cười đầy vui vẻ.
"Niệm Lâm, con gái yêu của mẹ. Ở trong đó có khổ lắm không con? Tội nghiệp con gái tôi."
Lưu Niệm Lâm mỉm cười đáp lại bà một cách vui vẻ: "Ở trong đó khó chịu lắm đó mẹ, vừa hôi vừa có nhiều gián. Con chỉ muốn về nhà thôi."
Lưu Hữu Châu nhìn chị gái nũng nịu liền nổi hết da gà, rồi còn nhỏ giọng khinh thường một cái.
"Chị, chị không thể nói chuyện một cách bình thường được à? Õng a õng ẹo, thấy buồn nôn quá."
Lưu Niệm Lâm tức giận dùng chiếc gối tựa trên ghế ném thẳng về phía Lưu Hữu Châu, giọng nói vang lên cũng tức tối không ít.
"Lưu Hữu Châu, mày là em tao đó! Tao có õng ẹo bằng đám điếm bên cạnh mày không?"
"Bà kia, nói ai là điếm?"
Hứa Phân nhìn con trai và con gái cãi cọ với nhau liền tức giận đập bàn một cái rõ mạnh rồi lớn tiếng cảnh cáo.
"Hai đứa có thôi đi không? Sao cứ gặp nhau là như chó với mèo vậy? Không lo nghĩ cách đối phó với con nhỏ kia, ở đó mà cứ cãi nhau inh ỏi!"
Lưu Niệm Lâm nghe mẹ nhắc đến Kha Nguyệt thì lập tức nở một nụ cười hết sức độc ác: "Mẹ cần gì phải lo về nó. Lần này, con khiến nó không chết cũng phải tật nguyền. Muốn đấu với con, nó còn non và xanh lắm!"
Hứa Phân nghe cô nói liền nổi lên tò mò mà gặng hỏi lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải con lại gây chuyện rồi không?"
"Không hề. Con không gây chuyện, con chỉ là hành hạ nó một chút, dù sao con vẫn chưa nghiền nát nó thành tương."
Hứa Phân cóc nhẹ vào trán con gái một cái, đầy cưng chiều nói với cô.
"Con đó, vừa vừa phải phải thôi. Đại sự còn chưa thành, cẩn thận thành công cốc là không được đâu."
Lưu Niệm Lâm nhìn mẹ mình, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy độc ác: “Tất nhiên điều con muốn, con sẽ dành cho bằng được. Muốn đấu với con, con sẽ cho nó biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng!”
Dương Trình sau một ngày dài mệt mỏi với công việc thì vẫn phải đến bệnh viện thăm Kha Nguyệt một lượt rồi mới yên tâm. Nhìn cô an ổn nằm trên giường, đã ba ngày rồi cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn cô như vậy, trong lòng Dương Trình thật sự có một chút đau lòng.
Tay Dương Trình nắm lấy bàn tay của Kha Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve giống như sợ cô bị đau:
- Kha Nguyệt, em nói xem, chúng ta đang là cái gì? Nhìn em khó chịu, anh cũng khó chịu theo.
- Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ, hiện tại em lại như thế này. Không lẽ một thằng đàn ông như anh lại bị cô dâu cho leo cây, phải ở góa à?
Đoàn Quang vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Dương Trình thẫn thờ ngồi bên cạnh giường bệnh.
- Dương Trình, cậu định tính toán thế nào? Người đó đã ra tay với Kha Nguyệt nặng như vậy thì chắc chắn sẽ không ngừng lại đâu.
- Chuyện này buộc phải có sự chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Tôi còn muốn biết người hại cô ấy là ai. Dù là ai, tôi cũng sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!
Đoàn Quang vỗ mạnh một cái lên vai Dương Trình, chắc nịch nói:
- Tất nhiên phải vậy rồi. Nhưng Kha Nguyệt, cô ấy…
Giọng nói của Đoàn Quang vừa dứt, bàn tay vốn đang bất động của Kha Nguyệt động đậy. Dù chỉ là một động tác nhỏ cũng khiến cho Dương Trình cảm thấy vui mừng.
- Bác sĩ, bác sĩ. Cô ấy tỉnh rồi!