Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạch Tiểu Hân rất muốn từ chối đề nghị cho cô đi nhờ xe của Ngải Lâm, rất muốn rất muốn từ chối. Không biết vì sao, cô cảm thấy từ sau đêm ở Hải Thượng Nhân Gia đó thái độ của Mục Tư Viễn đối với mình đã tỏ ra khang khác, đến cùng là khác ở chỗ nào thì cô lại nói không rõ. Tựa như vừa rồi Mục Tư Viễn thân mật gọi cô là "cún lông xù", nếu như là Lục Tử Hãn thì có thể cô đã phải nổi da gà rồi, nhưng là Mục Tư Viễn nói thì cô lại cảm thấy hết sức tự nhiên. Nhưng thật sự là tự nhiên sao? Dường như cũng không phải. Mấy ngày nay hai người đột nhiên có thể thường xuyên gặp nhau ở nhà ăn, lúc gặp mình bao giờ anh ấy cũng chào hỏi rất tự nhiên, anh cũng gọi cô là Tiểu Hân giống như Ngải Lâm. Các đồng sự trong công ty bất kể già trẻ trai gái đều gọi cô là Tiểu Hân nhưng đều không thể tỏ ra thân thiết bằng tiếng Tiểu Hân này của Mục Tư Viễn, hình như trong đó có rất nhiều nội dung nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì chuyện gì cũng không có. Trong cặp mắt được đông đảo người đẹp bình phẩm là hút hồn người khác nhất tòa nhà Văn Cẩm kìa vẫn chỉ có vẻ trấn tĩnh, cặp mắt đó vẫn chỉ rất dịu dàng nhìn cô. Cô cố gắng hồi tưởng cảnh tượng diễn ra tại cửa nhà vệ sinh hôm đó nhưng lại không thể nghĩ ra là có chuyện gì, có lẽ vì lúc đó cô chỉ hung tợn trừng mắt nhìn gã đàn ông thô tục kia. Ánh mắt của Mục Tư Viễn lúc đó qua lời kể của Hà Đông thì đúng là khoa trương không đỡ được nên đương nhiên cô sẽ không tin đó là sự thật.
Đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề chứ? Cô nhớ rằng anh nói có một người bạn, một người rất quan trọng ở Thúy minh xuân hiểu, nhưng có quan trọng đến mấy cũng không quan hệ gì với mình đúng không? Mạch Tiểu Hân suy nghĩ hết nước hết cái vẫn không ra, thậm chí còn suy đoán một cách rất máu chó là có lẽ đột nhiên gã Mục Tư Viễn này phát hiện mình và anh ta có dây dưa huyết thống gì đó, bởi vì Mạch giáo sư đẹp trai phong độ thật sự quá được mọi người yêu thích, sau đó cô cực kì quyết đoán hất bay cái suy nghĩ củ chuối này của mình đi, trong lòng âm thầm nói với bố mình ba tiếng "con xin lỗi". Mặc kệ là như thế nào thì Mạch Tiểu Hân vẫn cảm thấy nhất định là phải có nguyên nhân mới khiến Mục Tư Viễn chuyển từ loại thái độ sòng phẳng rõ ràng khách sáo lịch sự có qua có lại trước đây sang loại thái độ hòa ái dễ gần bình dị gần gũi không còn vẻ kiêu ngạo của tổng giám đốc và suốt ngày gọi cô Tiểu Hân Tiểu Hân hiện giờ, có lẽ mình thật sự nên cẩn thận một chút. Cho dù ngoại hình của mình coi như không tồi, cũng có không ít con trai theo đuổi, nhưng người như anh ta nếu như muốn thì xung quanh không thiếu nhất sợ rằng chính là người đẹp. Vì vậy nguyên nhân này đương nhiên cô cũng sẽ không tin tưởng.
Từ nhỏ Mạch Tiểu Hân chính là một em bé nghiêm túc hiếu học có nghi vấn thì nhất định phải tìm ra đáp án, cho nên bây giờ cô rất bối rối, giống như có một thanh kiếm sáng loáng treo ở trên đỉnh đầu mình, vì sao treo ở đó? Là để chém chết mình hay là để bảo vệ mình? Vấn đề quan trọng như vậy mà không làm rõ được thì cuộc đời quả thật sẽ rất đau khổ. Cô liếc qua Mục Tư Viễn ngồi bên cạnh rồi lại nhìn tài xế tiểu Trần chăm chú lái xe phía trước, bầu không khí thật sự tỏ ra ngột ngạt, chỉ có thể ngậm miệng nhắm mắt, địch không động thì ta cũng không động.
Có một câu nói rất hay, "Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng". Bất kể cái cây nhỏ mang tên Tiểu Hân này chạy được bao xa thì vẫn không thoát được cô bạn Hà Đông điên khùng của mình. Hà đại tiểu thư ở lại thành phố B một mình giờ này đang cực kì tò mò, cho đến nay cô chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội tìm hiểu tin lá cải nào, hết giờ làm nhàm chán đứng chờ xe bus ở bến xe, Hà Đông tự nhiên nhớ tới Mạch Tiểu Hân đang ngồi trên xe của một gã đẹp trai.
"Mạch Mạch, thế nào? Cùng một thằng cha đẹp trai ngồi xe Benz về nhà có sướng không? Phải bắt được cơ hội này đấy!"
Mạch Tiểu Hân sợ đến mức vội che điện thoại di động lại, âm thanh tại sao lại lớn như vậy, tiểu thư Hà Đông chẳng hề tỏ ra thông cảm với cảnh ngộ của cô bây giờ chút nào. "Đông Đông, xe còn chưa ra khỏi thành phố, giờ đang đúng giờ cao điểm, đường tắc lắm, phỏng chừng phải đến hơn chín giờ mới về đến nhà". Đường cao tốc từ thành phố B đến thành phố C chạy xe chỉ mất hai tiếng, nhưng cứ theo tốc độ hiện nay thì thời gian từ tòa nhà Văn Cẩm đến đầu đường cao tốc chắc chắn sẽ không dưới một tiếng.
"Hôm nay tớ còn phải về nhà ăn bữa cơm sum họp sau đó mới quay về nhà bạn ngủ được", Hà Đông nói: "Khó khăn lắm bố tớ mới chịu mua căn hộ đó mà còn không bắt tớ phải bỏ tiền ra nữa, có lẽ định để lại căn hộ đang ở bây giờ cho em trai tớ sau khi nó cưới vợ. Nếu tớ mà không cưới được chồng thì sẽ phải chen chúc với bố mẹ trong căn hộ tám mươi mét vuông sắp mua mất". Nghĩ đến quốc kế dân sinh của chính mình, Hà Đông nhân tiện thông báo cho Mạch Tiểu Hân từ điểm dừng xe buýt.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Dù sao bạn cũng không phải góp tiền, hai ngày trước tớ còn nghĩ đến chuyện bán cổ phiếu kiếm tiền giúp bạn mua nhà đấy. Thế mà suốt ngày kêu bố bạn không có tiền, giờ thì xem đi, bạn chẳng cần phải lao tâm khổ tứ làm gì nữa".
Hà Đông cười hê hê, "Mua được nhà rồi sửa sang lắp đặt nội thất xong cũng còn lâu, từ giờ tới lúc đó tớ cứ ở chỗ bạn, hàng tháng đóng ít tiền sinh hoạt phí được không?"
"Sinh hoạt phí thì không cần, bạn làm vệ sinh giúp tớ là được rồi". Mạch Tiểu Hân cười nói, "Hoặc bạn làm đỡ một phần việc mang về nhà làm thêm giúp tớ, hôm qua tớ làm việc đến khuya như vậy mà bạn vẫn cứ ngồi xem đĩa được".
"Công việc tuần sau tớ nhất định sẽ làm giúp bạn", Hà Đông vội nói, "Xe buýt 18 đến rồi, tớ lên xe đây".
Mạch Tiểu Hân gập nắp điện thoại di động lại, ý cười bên khóe miệng vẫn chưa tan hết, vừa ngẩng đầu đã thấy Mục Tư Viễn đang khẽ cau mày nhìn mình, vội nghiêm lại sắc mặt.
Mục Tư Viễn nhận ra cô mất tự nhiên, hắng giọng hỏi: "Có đói không? Cần tìm một chỗ ăn cơm trước không?"
Bình thường Mạch Tiểu Hân ngồi xe khách đường dài về nhà đều mua một cái bánh mì lên xe ngồi gặm cho xong chuyện, bây giờ lại khó mà trả lời Mục Tư Viễn. Nếu bảo cần thì đã đi nhờ xe người ta lại còn bắt người ta mời cơm, nhưng nếu như mình nói không cần thì Mục Tư Viễn và tài xế của anh ấy làm thế nào? Cô do dự không biết trả lời thế nào.
"Tiểu Trần, đến quán mỳ phía trước thì dừng lại một chút, chúng ta ăn bát mì rồi đi tiếp, nhân tiện tránh giờ cao điểm. Mục Tư Viễn phân phó.
Tiểu Trần tấp xe vào một quán mỳ có vẻ rất sạch sẽ một cách quen thuộc, bà chủ vui vẻ đi tới chào tổng giám đốc Mục, có lẽ là trước kia cũng thường tới chỗ này ăn mì, không hề hỏi bọn họ ăn gì mà chỉ chút xíu thời gian đã bưng lên ba bát mì Tứ Xuyên.
"Ăn tạm một chút đi, chỗ này mặc dù mùi vị bình thường nhưng được cái sạch sẽ, người cũng không đông, nếu không giờ này kiểu gì cũng phải xếp hàng", Mục Tư Viễn rút mấy đôi đũa dùng một lần lên vừa đưa cho cô vừa nói.
"Tổng giám đốc Mục thường xuyên ăn ở đây à?" Mạch Tiểu Hân uống một ngụm canh, cảm thấy mùi vị đúng là rất bình thường, trong lòng kinh ngạc tại sao Mục Tư Viễn lại là khách quen của một quán mỳ tầm thường đến như vậy.
"Hôm nào buổi tối không phải tiếp khách thì đều đến đây ăn tối", Mục Tư Viễn nói, thấy Mạch Tiểu Hân lộ ra thần sắc kinh ngạc lại bất giác cười hỏi, "Làm sao? Không tin à? Cảm thấy quá kém à?"
Mạch Tiểu Hân thành thật gật đầu nói: "Ờ, tổng giám đốc như anh cũng đúng là xuề xòa thật, mì Đông Đông nấu còn ngon hơn ở đây".
Mục Tư Viễn lập tức xấu hổ, nhìn bát mỳ trước mắt khó xử hỏi: "Hay là bây giờ chúng ta sang quán khác vậy?"
"Không cần không cần", Mạch Tiểu Hân cảm thấy lỡ lời vội nói, "Mùa đông ăn chút mì nóng rất tốt, vừa tiện lợi vừa ấm dạ dày. Tổng giám đốc Mục là người bận rộn, đương nhiên không thể lãng phí thời gian cho việc ăn uống được".
Mục Tư Viễn đè xuống sự bất an trong lòng, thấy cô ăn mì mà chóp mũi đổ mồ hôi liền rút hai tờ giấy ăn đưa cho cô, "Ăn từ từ thôi, không cần vội đâu. Buổi tối chạy đường cao tốc mất không đến hai tiếng".
Mạch Tiểu Hân xấu hổ gật gật đầu, cô luôn ăn rất chậm, điều này có quan hệ với việc mẹ cô giáo dục cô phải nhai khẽ nuốt chậm từ nhỏ, cho nên cô sợ nhất là cùng ăn cơm trên đường với người khác, lần nào người ta ăn xong cô cũng mới ăn được một nửa, vì vậy Hà Đông thường cười cô là thân thể tiểu thư nhưng thân phận hầu gái, cho nên chỉ có nước bị đói.
Mục Tư Viễn vừa chậm rãi uống canh vừa quan sát Mạch Tiểu Hân, lại một lần nữa anh không thể không thừa nhận trong lòng rằng ánh mắt của Lục Tử Hãn là cực tốt, Mạch Tiểu Hân cắt kiểu tóc quăn này khiến ngũ quan cô càng tỏ ra rõ nét, da trắng như ngọc, dáng vẻ cúi đầu ăn mì chăm chú như một em bé, hơi nóng bốc lên khiến hàng lông mi rất dài của cô trở nên ẩm ướt, mỗi khi chớp mắt lại hơi rung rung trông rất đẹp mắt.
"Tiểu Hân cũng đang chơi cổ phiếu à? Làm ăn thế nào?"
"Em mua bán lung tung mà, còn chưa sạch nước cản, có điều cũng không lỗ bao nhiêu bởi vì tiền vốn cũng không nhiều". Mạch Tiểu Hân hơi xấu hổ, chút tiền nhỏ đó của cô ở trong mắt Mục Tư Viễn quả thực là có thể coi như không có, nói chuyện cổ phiếu với người có tiền cảm giác thật sự không tốt lắm.
"Tiền vốn bao nhiêu không phải vấn đề, không biết em có đọc thấy một tin tức trên mạng không, năm ngoái có người lập nghiệp lướt sóng với mười triệu bạc, trong vòng một năm đã kiếm được ba mươi tỷ".
"Tin tức đó em cũng có đọc thấy, nhưng sau đó ông ta cũng lại thua sạch mà", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Lướt sóng rất đáng sợ, lỗ lãi chỉ trong chớp mắt, không có vốn dài thì chắc chắn không chơi được".
"Thỉnh thoảng anh cũng lướt sóng, khoản tiền vốn đầu tiên của anh chính là nhờ đầu cơ lướt sóng mà có". Chuyện Mục Tư Viễn lướt cổ phiếu trừ mấy bạn học cùng lướt với nhau như Tề Tuấn thì anh chỉ nói với mẹ mình. Năm đó nếu như bố anh biết anh lướt sóng tốt như vậy, hoàn toàn có thể trở thành hi vọng cứu vãn thế thua của ông thì có lẽ ông đã không bí quá hoá liều. Đáng tiếc là hôm đó anh đã lỡ mất nhiều cuộc gọi của ông như vậy. Chỉ cần vừa nghĩ đến điều này anh lại cảm thấy cực kì đau lòng. Cho nên nhiều năm như vậy, mặc dù thỉnh thoảng ngứa nghề anh cũng lướt một vài con sóng nhưng lại không bao giờ đề cập với người ngoài, hình như vừa mở miệng là vết thương đã kết vẩy trong lòng anh đó lại bị xé ra, lần nữa trở về tình trạng máu thịt lẫn lộn. Có điều đối mặt với Mạch Tiểu Hân anh lại có thể nói ra một cách hoàn toàn tự nhiên như vậy. "Em có muốn vào một mã anh đang có trong tay hay không? Anh lướt sóng cũng khá lắm đấy". Anh nửa thật nửa đùa thăm dò cô.
Mạch Tiểu Hân sặc một ngụm, bật cười nói: "Với chút xíu tiền đó của em ấy à? Thôi mà, chính em cũng xấu hổ không dám nói ra miệng".
"Không vấn đề gì, mặc dù anh không làm được đến mức dùng mười triệu kiếm về ba mươi tỷ trong vòng một năm nhưng có thể bảo đảm cuối năm em sẽ có một khoản kha khá. Anh có mấy người bạn cũng nhờ anh cầm tiền chơi giúp". Mục Tư Viễn nịnh cô rất chân thành, đương nhiên chuyện anh nói là giả, làm gì có ai dám phiền phức tổng giám đốc Viễn Dương cầm tiền chơi cổ phiếu giúp mình chứ".
Mạch Tiểu Hân lập tức nghĩ lại xem có phải mình lại học Lôi Phong làm chuyện tốt gì với Mục Tư Viễn hay không mà anh ta lại chuẩn bị tìm cách đưa tiền cho mình rồi, nhưng suy tính trước sau trừ một bát cơm cà ri nho nhỏ đó ra thì thật sự là không có thành tích gì mà khoe khoang, hơn nữa nếu như Lục Tử Hãn nói là thật sự thì bát cơm cà ri đó căn bản chính là ép người. Cân nhắc hồi lâu cô mới nói: "Em nào dám để một tổng giám đốc lớn như anh đến quản lí tiền bạc giúp chứ. Hơn nữa em đã không động thủ lại cũng không động não, chẳng có lí do gì để nhận tiền cả, đây không phải ăn cướp sao? Hay để hôm nào em lên núi làm cướp đòi tiền mãi lộ quách đi cho nhanh".
Mục Tư Viễn cười bất đắc dĩ, anh nhận ra sự đề phòng cẩn thận của Mạch Tiểu Hân, suy nghĩ lại thì kiến nghị này của mình quả thật cũng làm cô ấy sợ thật. Có điều vừa nghe đến chuyện cô ấy và Hà Đông phải làm thêm kiếm tiền vất vả như vậy, trong lòng sốt ruột nên lập tức đưa ra đề nghị này. Tiền đại khái chính là thứ duy nhất anh có thể giúp cô hiện nay, đáng tiếc là cô ấy không cần.
"Ngoài giờ hành chính Tiểu Hân còn làm thêm nữa à?" Mục Tư Viễn hỏi, ở nhà ăn tầng 6 anh đã phát hiện cô bé này ăn cơm rất chậm, vì vậy cố gắng cũng ăn chậm hơn để đợi cô, "Anh nghe thấy em nói chuyện điện thoại có nhắc đến việc này".
"Vâng, em làm hai việc, đều là mối ở chỗ bạn bè". Mạch Tiểu Hân lau lau mũi nói, "Một việc là làm sổ sách cho một công ty máy tính quy mô nhỏ, việc khác là làm cho một quầy hàng quần áo ở chợ. Làm cho quầy hàng thì mỗi tuần chỉ cần chốt sổ thu chi là được, còn ông chủ công ty máy tính là anh họ Đông Đông, nửa tháng làm sổ sách một lần, cũng không mất bao nhiêu thời gian".
"Tiền trả góp mua nhà của em cao như vậy à? Theo anh được biết thì thu nhập ở công ty em cũng không tồi mà". Anh họ của Hà Đông? Mục Tư Viễn nhìn cô bé xinh đẹp đối diện không nhịn được nghĩ thầm, sợ rằng không chỉ là vì sổ sách, nếu không nửa tháng làm sổ sách một lần chắc chắn cô em họ Hà Đông của hắn ta có thể làm được, mặc dù em họ cũng vẫn phải trả lương nhưng vị trí kế toán này tốt nhất vẫn nên tìm người nhà hay họ hàng đến làm.
"Thu nhập là bí mật của công ty mà, làm sao tổng giám đốc Mục lại biết?" Mạch Tiểu Hân cười nói, "Mức trả góp của em không hề cao, bố mẹ em đã trả đại bộ phận tiền mua nhà, lẽ ra là trả hết luôn nhưng em cảm thấy cứ đến ở như vậy mà không suy nghĩ gì thì đúng là không nói nổi, vì vậy mới để lại một chút để trả góp mỗi tháng vài triệu. Tính em cứ thấy thú gì đẹp là lại muốn mua không nhịn được, làm như vậy cũng dễ hạn chế mình hơn".
"Đúng thế, anh thấy cái cặp lồng cơm em dùng cũng rất đẹp", Mục Tư Viễn nhớ đến bữa cơm cà ri đó, không ngờ đến giờ mình vẫn nhớ rất rõ màu sắc và hoa văn trên cặp lồng.
"Em mua ở siêu thị, hàng của Hàn Quốc, đắt ơi là đắt. Có điều thật sự rất đẹp đúng không? Lúc mua Hà Đông còn nói em là đồ phá gia chi nữ". Cô không nhịn được hé miệng cười nói, "Biết làm sao được, thấy cặp lồng đẹp em cũng sẽ thấy cơm ngon hơn".
Mục Tư Viễn nhìn cô tươi cười xinh đẹp đáng yêu, gật gật đầu đồng ý.
Sau bữa mì Mạch Tiểu Hân đã thoải mái hơn không ít, mới lên xe chưa được hai phút đã ngủ rồi. Mục Tư Viễn thấy cô cứ thỉnh thoảng lại gật đầu như gà mổ thóc liền đưa tay cầm một cái đệm dựa cho cô ôm vào lòng chống cằm.
Áp lực trả góp cũng không lớn mà còn phải tìm những hai việc làm thêm chỉ là để mua được mấy món đồ xinh xắn đáng yêu? Anh không nhịn được lắc đầu cười cười.