Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì có một dự án hợp tác vốn đã đàm phán xong từ trước, Mục Tư Viễn và Hoàng Khởi Sâm đều phải đi Mỹ một chuyến. Từ lâu Mục Tư Viễn đã có ý định mở rộng tiêu thụ của Viễn Dương đến hải ngoại, Hoàng Khởi Sâm trở lại trụ sở chính là để gióng trống khua chiêng thực hiện dự án này. Trước đó, họ đã tìm hiểu rất kĩ và phát hiện, một đối tác của đối phương đã phá sản trong cuộc khủng hoảng kinh tế lần này nên hiện nay đối phương đang cần gấp sản phẩm của họ. Anh và Hoàng Khởi Sâm đều là người chủ trương thả dây dài câu cá lớn, ngoài tính toán kĩ lưỡng vấn đề dao động của tỉ giá thì các nhân tố khác đều không cố gắng ép giá, điều này làm đối phương hết sức hài lòng, đàm phán tiến hành rất thuận lợi.
Mục Tư Viễn dạo bước trên phố Wall. Đã năm năm anh chưa đến Mỹ, vừa là vì không có thời gian vừa là vì tâm tình. Trên đại lục này anh đã kiếm được thùng vàng đầu tiên, trên đại lục này anh đã hưởng thụ tình yêu đầu tiên trong cuộc đời, cũng ở đây anh đã nghe thấy tin dữ cửa nát nhà tan, anh nhìn thấy sự xấu xí khi tình yêu bị phản bội. Thương trường, nhân tính, đất nước tự do này làm cho anh nhận thức được đầy đủ sự tàn khốc của hai thứ này.
Đàm phán vừa kết thúc Hoàng Khởi Sâm đã vội vã bay về, cô vợ bé nhỏ của ông ta gửi tin nhắn thông báo đã có thai. Người đàn ông bốn mươi tuổi này xúc động đến mức quên cả cách gọi điện thoại đường dài quốc tế, làm cho Mục Tư Viễn nhìn vừa hâm mộ vừa buồn cười. Giúp ông ta gọi điện thoại, nghe ông ta nói năng lộn xộn, hỏi một đống câu hỏi vô nghĩa hoàn toàn không hề có chút logic nào, có điều câu cuối cùng thì anh vẫn nghe hiểu: "Phải ăn uống tử tế, không được ra ngoài ăn, đồ ăn ở nhà hàng có quá nhiều chất phụ gia. Không phải Tiểu Hân nấu ăn rất ngon sao, em nhất định phải đến chỗ cô ấy ăn nhờ ở đậu đợi anh trở về nhé!"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn nói với Hoàng Khởi Sâm: "Mẹ tôi ở nhà một mình, đang ngại vắng vẻ quá, bảo Cầm Cầm đến nhà tôi ở đi, dù sao mẹ tôi cũng còn có chút kinh nghiệm".
Hoàng Khởi Sâm nhìn anh rồi nói: "Cầm Cầm nhát gan, không quen bác gái nên sẽ ngại, ăn không ngon. Cô ấy và Tiểu Hân ở cùng phòng suốt bốn năm đại học, còn thân hơn chị em ruột, Cầm Cầm thích ăn cái gì cô ấy đều biết rõ". Được nghe tin vui nên tâm tình ông ta rất tốt, liền trêu chọc Mục Tư Viễn, "Làm sao, thương Tiểu Hân à? Sợ Cầm Cầm nhà tôi sai khiến cô ấy như hầu gái à? Yên tâm, sau này anh trai với chị dâu nhất định sẽ để cho hai người sai khiến lại, cả cháu nó cũng cho hai người sai bảo luôn. Có điều cũng phải nói trước, nếu như em dâu không phải Tiểu Hân thì khoản nợ này tôi không cần phải trả".
Mục Tư Viễn cười khổ, sau lần dạo chơi ngoại ô, Mạch Tiểu Hân không tránh anh nữa, có điều, đó không phải điều anh muốn.
Hoàng Khởi Sâm nói: "Anh thật là, khả năng đàm phán bay đi đâu mất rồi, nói tiếng Anh lưu loát như vậy mà trước mặt Tiểu Hân ngay cả tiếng Trung Quốc cũng nói không rõ? Cầm Cầm nói với tôi trước đây Tiểu Hân đã giúp anh một việc rất lớn cho nên anh phải cảm ơn cô ấy đúng không? Rốt cuộc là anh thích người ta hay là cần cảm ơn người ta?"
Mục Tư Viễn ảo não nói: "Tôi biết cô ấy nhất định sẽ nghĩ như vậy, đúng là đồ ngốc".
Hoàng Khởi Sâm bật cười, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy vẻ mặt trẻ con như vậy của Mục Tư Viễn trong suốt mấy năm nay, xem ra cô nàng Mạch Tiểu Hân này không thể không làm Mục phu nhân rồi. Nghĩ đến tình cảm giữa Cầm Cầm với Tiểu Hân, trong lòng bất giác có thêm một tình cảm thân cận với Mục Tư Viễn, ngoài tình anh em và tri kỷ trước đây. Ông ta vỗ vỗ vai anh nói: "Đừng có gấp, mấy cô bé này có lúc thông minh lại thông minh quá, không đánh được cũng không mắng được, đành phải đợi họ một thời gian cho họ hiểu rõ. Tôi thấy Tiểu Hân là một người thông minh, cô ấy rồi sẽ thấu rõ lòng anh. Có điều vì cô ấy xinh quá nên cũng có chút phiền phức, nhất định có không ít chàng trai theo đuổi, anh phải giám sát chặt chẽ một chút, đừng để người khác lừa đi mất".
Nói chuyện một hồi, Mục Tư Viễn bỗng thấy bất ổn trong lòng, hận không thể cướp vé máy bay của ông ta để về nước. Lão Hoàng Khởi Sâm này có phải đang khuyên bảo mình đâu, rõ ràng là muốn làm mình lo lắng mà. Anh nghĩ thầm, mình đúng là bị ma ám nên trong thời khắc mấu chốt như vậy mới đồng ý ở lại Mỹ tụ tập với bạn học. Ở nước ngoài hơn mười ngày rồi, cũng không biết cô ấy có gặp những người khác không. Buổi tối nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, nhắm mắt lại thấy trong đầu toàn là hình bóng của Mạch Tiểu Hân, thấy cô ấy cười tủm tỉm vẫy tay nói bye bye với mình. Mục Tư Viễn cực kì bực dọc, đứng dậy gọi điện thoại cho Ngải Lâm.
Ngải Lâm vừa làm xong vài công việc dang dở, đang định nghỉ một chút thì thấy điện thoại của Mục Tư Viễn liền vội vàng nghe máy. Chỉ nghe thấy Mục Tư Viễn nói: "Ngải Lâm, hôm kia tôi gặp đại sư huynh rồi, có vẻ ăn uống rất tốt, còn béo hơn lần trước về nước một chút. Đại sư huynh đang giải quyết nốt công việc chuẩn bị trở về, đã bắt đầu gói ghém đồ đạc rồi".
Ngải Lâm cười nói: "Bệnh thần kinh, gói ghém sớm như vậy làm gì, chẳng lẽ bây giờ không ăn không uống không dùng đến đồ đạc nữa? Nói với anh ấy là cứ bỏ hết đi, bây giờ đồ mua ở mỹ mà phía sau toàn thấy made in China, có gì mà phải tiếc rẻ".
Mục Tư Viễn biết vợ chồng bọn họ tình cảm rất tốt, ngày ngày nói chuyện video trên QQ với nhau nên cũng không nói nhiều nữa, hỏi: "Công ty không có chuyện gì chứ?"
Ngải Lâm nói: "Tổng giám đốc cứ yên tâm, tất cả vẫn bình thường, trên dưới trong công ty đều quyết tâm làm việc, tổng giám đốc có nhà hay không cũng như nhau".
Mục Tư Viễn cười nói: "Mẹ tôi thế nào?"
"Bác gái cũng rất tốt, có điều hơi buồn chán nên muốn có người để tán gẫu. Hôm chủ nhật, bác gọi tôi với Tiểu Hân Cầm Cầm đến nhà, Tiểu Hân làm một món thập cẩm cho chúng tôi, thật sự là quá ngon, không ngờ cô bé này có nhiều món sở trường như vậy. Có điều bác gái thương cô ấy nên không chịu để cô ấy làm nhiều".
Mục Tư Viễn khẽ cười, trước giờ mẹ đều chủ trương con gái thì được chiều, con trai phải nghiêm khắc, khi còn bé thà rằng chiều con gái nhà họ Lục chứ không chịu chiều con trai chính mình. Bây giờ thích Tiểu Hân, bảo cô ấy nấu cơm cũng chỉ là lấy cớ chứ đâu có thật sự chịu để cô ấy vất vả. Có điều trong giai đoạn đặc biệt này có đám thèm ăn cả ngày quấn quít lấy cô ấy cũng không tồi , ít nhất mấy ngày nay cô ấy sẽ không có thời gian tiếp xúc với các chàng trai khác. Hoàng Khởi Sâm bảo Cầm Cầm đến chỗ cô ấy ở không phải là biến tướng giúp mình trông chừng cô ấy sao? Anh thật sự phải cảm ơn vị đại ca rất thương vợ này mới đúng. Có lẽ mẹ cũng đã nghĩ đến chuyện này nên đến chủ nhật mới nghĩ cách gọi cô ấy đến nhà? Nhưng vì sao lúc mình ở nhà mẹ mời cô ấy nhiều lần nhưng cô ấy đều chưa bao giờ tới nhà, vì không thích mình? Vì ghét mình? Hay là đã thích người khác nên phải tránh để người ta nghi ngờ? Nghĩ đến đây khóe môi lại hạ xuống.
"Tử Hãn thế nào?" Mục Tư Viễn không nhịn được hỏi.
Ngải Lâm nói: "Nghe nói hai ngày trước chủ tịch Lục tự nhiên nổi giận lôi đình, bây giờ trên dưới Văn Cẩm toàn bộ đều nơm nớp lo sợ, tôi đều không thấy Tử Tình Tử Hãn xuống nhà ăn ăn cơm. Mọi người lén bàn tán là một công ty Văn Cẩm đầu tư vào đã xảy ra vấn đề". Dừng lại một chút, Ngải Lâm bổ sung, "Cho nên mấy ngày nay thái tử gia không có thời gian tán tỉnh Tiểu Hân đâu, yên tâm đi".
Mặc dù Ngải Lâm không ở bên cạnh nhưng Mục Tư Viễn vẫn đỏ mặt, giả vờ không vui nói: "Chưa được hai ba câu đã nói liên thiên rồi. Khởi Sâm đã trở về, tôi có một buổi họp lớp, ngày kia mới về, đừng nói lịch trình cụ thể với mẹ tôi để bà ấy khỏi lo lắng".
Trước khi anh đi, Tề Tuấn đã gọi điện thoại cho anh, chuyện của Dịch Đạt lần trước rốt cục cũng giải quyết xong xuôi, lần này bọn họ phản kích rất đẹp, đầu tư của Lục Kiến Thành xem như thất bại. Anh biết rõ Lục Kiến Thành chẳng qua chỉ muốn mượn chuyện này để làm cho anh hiểu rõ, ngươi, Mục Tư Viễn, chung quy chỉ là một con kiến trong tay Lục Kiến Thành, vì thế Văn Cẩm có thể quyết định sống chết vinh nhục của ngươi. Bất kể ông ta làm như vậy là vì mục đích gì, là để trả thù vụ chuyển nhượng cổ phần lần trước? Hay là sợ sau khi anh lấy Lục Tử Tình sẽ soán quyền đoạt vị nên phải cảnh cáo trước? Hay là đánh gục anh không cho anh chen chân vào Văn Cẩm? Hoặc có lẽ có tất cả các mục đích này? Có điều anh sớm đã không phải Mục Tư Viễn của năm năm trước, Lục Kiến Thành cũng không thể làm gì được anh, anh cũng không phải Mục Tư Viễn của một năm trước, mục đích duy nhất của cuộc sống chính là đánh bại Lục Kiến Thành. Anh bây giờ có sự nhiệt tình đối với cuộc sống, có theo đuổi cao hơn đối với sự nghiệp, ân oán sớm đã không thể trói buộc được tư tưởng và bước chân của anh. Lúc này anh chỉ nghĩ đến hai người phụ nữ, một là mẹ anh, một là cô bé anh yêu mến.
Anh cảm thấy mình chưa bao giờ nhớ Mạch Tiểu Hân như bây giờ, nhớ lúc cô ấy đứng bên cạnh mình, nói với âm thanh hơi run rẩy: "Đừng sợ, em gọi cảnh sát giúp anh", nhớ cô ấy bóp hổ khẩu tay cho mình trong thang máy, hoang mang nói: "Em đã thử rất nhiều lần, biện pháp này rất hiệu nghiệm", nhớ cô ấy xông lên giành lấy chai xì dầu nói: "Đừng uống đừng uống, ngày mai em đến làm thuê", nhớ cô ấy sợ hãi vuốt ngực ở Hải Thượng Nhân Gia, nói: "Thực ra em sợ lắm, em không mang điện thoại, chỉ hù dọa hắn thôi". Thậm chí nhớ lúc cô ấy vừa ăn mì vừa cau mày: "Mì Đông Đông nấu cũng còn ngon hơn cái này", nhớ vẻ tinh nghịch của cô ấy lúc đứng bên cạnh mẹ mình, "Hoa yêu mới tốt, không có vốn liếng nghiêng nước nghiêng thành thì sao có thể làm hoa yêu được!", còn nhớ dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của cô ấy khi bị mình ôm vào lòng, "Nếu không có anh thì em đã khều lên được rồi". Rồi đến khi cô ấy ngồi cười khổ trong quán cà phê, "Ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy mất mát đúng không?" Cuối cùng là cô ấy đứng trên bãi cỏ cười anh, "Thế giới này ngay cả cho vay cho mượn còn khó đòi được, lời anh đã nói ra chẳng lẽ còn muốn thu hồi lại?"
Anh bừng tỉnh rồi không ngủ được nữa, anh muốn nghe một chút âm thanh của cô ấy, chỉ có nghe thấy mới có thể yên tâm được. Anh không nghĩ ngợi gì cầm lấy điện thoại di động bấm số của Mạch Tiểu Hân.
Mạch Tiểu Hân nhìn mấy chữ "Chú Lôi Phong" nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cảm thấy rất bất ngờ. Cầm Cầm nói với cô Hoàng Khởi Sâm và Mục Tư Viễn đi Mỹ còn chưa về, bây giờ anh ấy lại gọi điện thoại đường dài về cho mình, chẳng lẽ là Hoàng Khởi Sâm có chuyện gì, không tiện nói với Cầm Cầm? Cô hoang mang nghe máy: "Tổng giám đốc Mục?"
Giọng nói trong trẻo dịu dàng kia vang lên bên tai, Mục Tư Viễn chợt tỉnh táo lại, lập tức mồ hôi lấm tấm trên trán, bây giờ mình gọi điện thoại về nói gì với cô ấy cho phải? Nói mình nhớ cô ấy sao? Nếu vậy, cô ấy không sợ đến mức ném điện thoại mới lạ.
"Tiểu Hân", anh lúng túng nói: "Đi làm về chưa?"
"Vừa hết giờ làm, còn đang ở trong công ty". Mạch Tiểu Hân cảm thấy kì lạ, anh ấy ở xa như vậy, tự nhiên gọi điện thoại hỏi mình đi làm về chưa làm cái gì?
"Mấy hôm nay có bận không?" Đầu óc Mục Tư Viễn chuyển rất nhanh, tiếp theo mình nên hỏi cô ấy cái gì? Chắc là không thể hỏi cô ấy ăn cái gì chứ? Cũng đúng, không phải Cầm Cầm ở chỗ cô ấy sao? Quan tâm đến chị dâu một chút cũng là điều nên làm.
"Cũng bình thường, công việc mỗi ngày đều không khác nhau mấy". Đầu óc Mạch Tiểu Hân cũng chuyển rất nhanh, chẳng lẽ là anh ấy chuẩn bị nói ra một tin tức không tốt gì đó?
"Hôm nay Khởi Sâm lên máy bay, ngày mai sẽ về đến nhà, nghe nói em đón Cầm Cầm đến nhà em à?"
Mạch Tiểu Hân nghĩ, thì ra ngày mai Hoàng Khởi Sâm sẽ về đến nhà, vậy còn có thể có chuyện gì khác? "Có vài ngày thôi mà, Cầm Cầm ngại phiền phức nên không đến, em và Đông Đông hàng ngày thay phiên đến chăm sóc cô ấy. Cầm Cầm nấu ăn cũng không tồi, mấy ngày nay ăn uống tốt lắm, em với Đông Đông cũng được nhờ. Hôm nay Đông Đông hết giờ làm đã đến nhà cô ấy rồi".
Mục Tư Viễn nghe cô ngoan ngoãn trả lời đâu ra đó, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp, "Chăm sóc bạn học, cũng phải chăm sóc chính mình".
Giọng nói của Mục Tư Viễn trầm lắng dịu dàng, Mạch Tiểu Hân chợt thấy hoảng hốt, dường như người đang ở xa ngoài ngàn dặm này lại đang đứng bên cạnh nhìn mình, chỉ nhìn mình. Cô vội dụi mắt, le lưỡi, ném ý nghĩ này sang tận Ma rốc.
"Hôm nay em ăn sáng chưa? Vẫn là đi ăn bánh nướng bánh quẩy à?" Mục Tư Viễn nhìn nắng mai thoáng hiện ngoài cửa sổ, nhớ lại vài lần ở nhà ăn nghe cô ấy nói không kịp ăn sáng. Mặc dù chính mình cũng thường như vậy nhưng khi chuyện đó xảy ra với cô ấy thì lại trở thành việc lớn không thể xem nhẹ trong lòng anh.
Mạch Tiểu Hân thực sự hoài nghi vị tổng giám đốc Mục này đang mộng du, hay là ăn chán cơm Tây bắt đầu nhớ đồ ăn trong nước. Cái gì mà bánh nướng bánh quẩy? Bây giờ ở trong nước đã sắp đến lúc ăn tối rồi mà. "Chỗ đó bây giờ không bán bánh nướng với bánh quẩy nữa, bởi vì bên cạnh đó vừa mở một trung tâm ăn sáng, thức ăn vừa đa dạng vừa sạch sẽ nên giờ em thường đến đó ăn sáng".
"Vậy thì tốt rồi, nhớ là không được nhịn ăn sáng đấy", Mục Tư Viễn nói, "Hết giờ làm thì về nhà sớm đi, đi đường cẩn thận!" Không phải Khởi Sâm đã nói phải cho người ta thời gian sao? Vậy anh gọi điện thoại quốc tế về hỏi cô ấy ăn sáng chưa, chắc là cô ấy cũng cảm nhận được chút gì đó rồi chứ? Mục Tư Viễn nằm trên giường nói với trần nhà: "Nếu em còn không rõ thì em không phải Tiểu Hân mà là tiểu ngốc rồi, không đúng, là đại ngốc mới phải".
Bên này Mạch Tiểu Hân đặt điện thoại xuống suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: Thì ra vị tổng giám đốc Mục này sáng sớm dậy mơ mơ màng màng gọi nhầm điện thoại, lại xấu hổ nói với mình là gọi nhầm cho nên mới nói này nói nọ cái gì mà ăn sáng cái gì mà bánh nướng bánh quẩy, gọi nhầm thì cứ bảo gọi nhầm đi, tốn bao nhiêu tiền gọi điện thoại quốc tế. Cô vừa thu xếp đồ đạc vừa nghĩ, thì ra một người luôn chín chắn tỉnh táo như vậy cũng có lúc nhầm lẫn. Lại nghĩ, người này không phải lần đầu tiên nhầm lẫn như vậy, lần trước còn không phải đã hiểu lầm là mình muốn tự sát sao? Nghĩ đi nghĩ lại rồi cô không khỏi lắc đầu, thì ra những người ăn trên ngồi trước này cũng không khác loại nhân vật nhỏ như mình là mấy, có những lúc thậm chí còn lơ mơ hơn cả mình. Những nhân viên Viễn Dương suốt ngày tôn thờ tổng giám đốc của họ lại không thể ngờ thần thánh cũng có lúc mộng du.
Cô đeo ba lô lên vai, vui vẻ đi về nhà.