Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ăn uống xong thì thời gian vẫn còn khá sớm, với tốc độ của họ thì có thể ở lại đây vui chơi thêm vài tiếng trước khi xuống núi.Nhưng trước khi vui chơi thì họ cần tìm chỗ tắm rửa đã, đi mấy tiếng đồng hồ cũng làm họ ra khá nhiều mồ hôi rồi.Hồ nước lớn bắt cả lúc nãy không thể dùng để tắm rửa được, lượng nước lưu chuyển ở đó khá ít, điều đó khiến nước hồ không trong và có nhiều bùn.Vậy nên mọi người đi tìm một suối nước để tắm rửa.Cũng không mất quá lâu để họ tìm ra, núi Bạch Vân có rất nhiều suối nước chảy từ đỉnh xuống chân núi, tuy nhiên ở phía này thì sẽ khó có suối nước nóng.Vì thế nên mọi người cũng không tắm quá lâu như khi tắm ở những suối nước nóng.Tắm xong tất cả lại quây quần bên nhóm lửa.Lửa là thứ không thể thiếu ở những nơi không khí lạnh giá như mấy ngọn núi.Lần này thì sẽ không chơi trò gì cả mà mọi người sẽ chia sẻ những câu chuyện tình yêu của mình cho mọi người nghe.Kiếp trước Vương Thiên Quân từng yêu một cô gái, thế nhưng chuyện đó không thể nào kể ra được, còn chuyện về Tuyết Y hay Cẩm Vân thì anh cũng chỉ biết một chút, tất cả đều là qua những câu chuyện họ kể.Thôi thì cứ theo vòng tròn đi, người đầu tiên Vương Uyển Nhi.Vương Uyển Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hình như tớ chưa từng thích qua ai cả, nhưng trước đây cũng từng được tỏ tình qua vài lần thì phải.”Tô Phượng tò mò: “Chuyện xảy ra khi nào?”Cô kể tiếp: “Lần đầu là vào năm tớ học lớp 7, tớ cũng không nhớ rõ hôm đó như thế nào, chỉ nhớ rằng người tỏ tình với tớ lúc đó là một đàn anh học lớp 8 cùng trường. Phải nói khi đó tớ thật sự rất hồi hộp luôn, thậm chí suýt nữa thì đồng ý. Nhưng mà…”Nói đến đây cô nhìn về phía Tống Gia Hân rồi lại nhìn Liễu Hạ Vi, hai người đưa tay lên miệng ho nhẹ một cái, cô kể tiếp: “Lúc đó Tống Tống với Vi Vi xuất hiện tẩn anh ấy một trận, hình ảnh hung thần ác sát đó đã trở thành nỗi ám ảnh của bao nhiêu nam sinh năm đó, từ đó trong trường không ai dám đùa giỡn tớ nữa cả.”Cẩm Vân tò mò: “Tại sao chị Hạ Vi và Gia Hân tỷ lại đánh anh chàng đó?”Vương Uyển Nhi cười: “Vì họ phát hiện ra việc anh ấy tán tỉnh tớ là do cá cược với bạn bè. Tiếc thật đấy, giá như anh ấy thật lòng thì tớ đã đồng ý rồi.”Cẩm Vân thắc mắc: “Cậu thích anh ta lắm sao? Anh ta đối xử tốt với cậu lắm à?”Uyển Nhi lắc đầu: “Giờ nghĩ lại thì cũng không tính là tốt gì, chỉ là tặng một vài đồ ăn hay chơi đùa với tớ một chút mà thôi, tuy nhiên đó là lần đầu tiên có con trai đối xử với tớ như vậy thành ra…”Lâm Gia Hân chen vào: “Thành ra cậu mới bị trúng bùa mê thuốc lú chứ gì?”Uyển Nhi đỏ mặt không trả lời, Lâm Gia Hân nói tiếp: “Đã lâu không gặp cái tên Ngô Chí Tài đó rồi nhỉ? Nghe nói từ khi lên cấp 3 rồi đại học hắn là một tay chơi chính hiệu đấy. Loại đàn ông đó mà dám tơ tưởng tới Uyển Uyển sao? Tớ sẽ cho hắn ta thành thái giám luôn.”Uyển nhi xua tay: “Cũng là chuyện đã qua, sau đó anh ta như thế nào cũng không liên quan gì đến mình nữa.”Cô kể tiếp: “Đó, nhiều người không biết lí do anh Chí Tài bị đánh nên có rất nhiều câu chuyện lan truyền trong trường cấp 2 lúc đó, thế nên suốt mấy năm cấp 2 tiếp theo đều không có ai dám tỏ tình với tớ cả. Mãi đến cấp 3 thì tớ mới được tỏ tình lại, nhưng tớ đều không có cảm giác gì với họ cả.”Tô Phượng hỏi: “Chả lẽ cậu vẫn còn tình cảm với người tên Chí Tài đó nên không chấp nhận được ai sao?”Uyển Nhi cười ha ha: “Làm gì có chuyện đó, hồi đó anh ấy mới tán tỉnh tớ một tuần thôi, có lẽ do là người đầu tiên tỏ tình và chuyện cũng không vui vẻ gì nên tớ mới nhớ lâu một chút thôi.”Rồi cô chốt lại: “Chuyện tình cảm của tớ chỉ nhạt nhẽo vậy thôi, Lâm Lâm, đến cậu đó.”Lâm Gia Hân cười nhí nhảnh: “Chuyện tình cảm của tớ cũng không khác mấy với Uyển Uyển, điều khác biệt chỉ là bây giờ bên cạnh tớ có Hàn đại ca này đây thôi.”Hàn Diệp Vũ nghe vậy thì nhìn cô mỉm cười, cô kể tiếp: “Ấn tượng đầu tiên của tớ về anh ấy là một kẻ thua cuộc dai nhách.”“Kẻ thua cuộc dai nhách?” - mấy người Thiên Quân, Cẩm Vân, Tô Phượng nghi hoặc“Đúng vậy, lúc đó anh ấy rất hay tìm tới Vi Vi để thách đấu cậu ấy, từ kiếm thuật, đua ngựa hay cả đơn đấu … bỏng rổ. Tất nhiên là chả khi nào anh ấy thắng được Vi Vi cả, thế nhưng anh ấy vẫn bám riết không thôi, làm bọn tớ khi nào đến tìm Vi Vi cũng thấy cả anh ấy.”Cô dừng một chút rồi kể tiếp: “Lúc đó tớ đã nghĩ anh ấy thật là tệ hại, nhưng trong một lần đi cổ vũ Vi Vi thi đấu thì phần thi của anh ấy diễn ra trước một chút, tớ ngó qua xem thì hóa ra con người tệ hại trong ấn tượng của tớ lại vô cùng mạnh mẽ và nổi bật. Anh ấy về nhất trong một cuộc thi chạy với thành tích rất ấn tượng. Kể từ đó thì tớ có chú ý đến anh ấy nhiều hơn một chút. Rồi từ lúc nào không hay thì tớ và anh ấy bắt đầu thân thiết hơn, những cuộc hẹn hò diễn ra nhiều hơn và cách đây hơn một năm thì anh ấy đã tỏ tình với tớ, khỏi phải nói lúc đó tớ vui mừng đến thế nào. Tớ ngay lập tức nhận lời và trở thành bạn gái của anh ấy kể từ lúc đó.”Tuyết Y cười: “Những câu chuyện tình đẹp nhất thường hay diễn ra đơn giản nhỉ? Cậu có thể kể một kỉ niệm cậu nhớ nhất trong đoạn tình cảm của hai người được không?”“Kỉ niệm đáng nhớ nhất à? Có lẽ là khi tớ và anh ấy ra ngoại thành chơi. Hôm đó vốn dĩ chỉ định đến tối là về, thế nhưng không ngờ trời lại mưa rất to. Cuối cùng anh ấy liền đưa tớ vào một khách sạn đặt phòng, các cậu không biết đâu, anh ấy còn định thuê hai phòng cơ, nhưng tớ không chịu, cuối cùng anh ấy chịu nhường, chỉ thuê một phòng.”Tuyết Y thích thú hỏi: “Rồi như thế nào?”“Còn như thế nào được, sau khi tắm xong tớ liền xịt nước hoa và mặc nội y rất “khiêu khích” rồi nằm sẵn lên giường chờ đợi, ấy thế mà khi tắm xong, anh ấy lại nhẹ nhàng nằm bên cạnh tớ nói một câu “ngủ đi” làm tớ đờ đẫn luôn.”Cẩm Vân cười phá lên: “Vậy là cậu không đủ sức hấp dẫn rồi?”Lâm Gia Hân lắc đầu: “Chắc chắn là do nội y không đủ “khiêu khích” mà thôi, vì không lường trước việc ở lại nên tớ đã không chuẩn bị chúng “cẩn thận” hơn.”“Sau đó, tất nhiên tớ không chịu, hỏi anh ấy “tại sao”, các cậu biết anh ấy trả lời như thế nào không? Anh ấy nhìn tớ và nói “em còn nhỏ quá”, thử hỏi như thế có chấp nhận nổi không?”Cẩm Vân vẫn cười không ngậm được mồm: “Thì đúng là cậu “nhỏ quá” còn gì.”“Hừ, tớ tức quá liền bật dậy, mặc quần áo rồi gọi xe về, chưa kịp gọi thì anh ấy đã lấy điện thoại rồi ôm lấy tớ nói “Ở cạnh một cô gái xinh đẹp như em, thật sự anh cũng không dám chắc mình có thể kiềm chế nổi không, thế nhưng anh muốn em biết rằng, anh yêu em vì em là chính em, là Lâm Gia Hân chứ không phải vì bất kì điều gì khác”. Tuy anh ấy đã từng nói yêu tớ nhiều lần trước đó nhưng lần đó vẫn làm tớ cảm động rơi nước mắt luôn.”“Thế xong rồi sao?”- Cẩm Vân tò mò“Thì như cậu đã biết đấy, cho đến giờ bọn tớ vẫn chưa có làm chuyện đó, nên đương nhiên hôm đó anh ấy chỉ ôm tớ ngủ vậy rồi, nhưng chỉ thế thôi cũng làm tớ hạnh phúc lắm rồi.”Cẩm Vân gật gù, xong đó liếc sang Vương Thiên Quân nói: “Nểu đổi lại là “ông xã” Thiên Quân đây thì chắc câu chuyện đã đi sang hướng hoàn toàn khác rồi, lần đầu của tớ khi tớ mới có mười sáu tuổi.”Tiếng “ông xã” này đặc biệt kéo dài giọng ra.Nghe thấy Cẩm Vân bóc mẽ Thiên Quân, Tuyết Y ho “khụ khụ” một cái, cô chắc chắn không thể nói được là lần đầu tiên của mình là vào năm 15 tuổi đâu nhỉ?Thế nhưng tiếng ho đã bán đứng cô rồi, Cẩm Vân không bỏ lỡ chi tiết này, cô nheo mắt: “Chị Tuyết Y, khi em lần đầu gặp ông xã thì ông xã đã ở với chị rồi, mà lúc đó em mới có hơn 16 tuổi một chút, và em nghĩ là chị đã ở với ông xã từ trước đó rất lâu rồi cơ, chị nói xem có phải không?”Mặt Tuyết Y hơi đỏ lên, cô lúng túng: “Thì chị cũng mới chỉ về ở với anh ấy trước đó mấy tháng mà thôi, chị lớn hơn em mấy tháng tuổi đó, lúc đó chị cũng đã… cũng đã 16 tuổi rồi.”Cẩm Vân cười, lại quay sang Vương Thiên Quân hỏi: “Phải vậy không ông xã?”Sao anh biết được?Vương Thiên Quân lắc đầu: “Chuyện cũng đã lâu rồi, anh không nhớ nữa?”Câu này thật sự là lời thật lòng của anh nha, thế nên anh không có gì phải ngại cả.Tất nhiên với mọi người thì câu trả lời này hoàn toàn là để né tránh mà thôi, những thứ như lần đầu kiểu này có khi cả đời không quên chứ đừng nói chỉ mới có vài năm.Cẩm Vân bỗng cười khúc khích: “Ông xã, anh thật là cầm thú nha.”Vương Thiên Quân chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn Tuyết Y thì đỏ bừng mặt.Hiển nhiên sự lúng túng của một người và sự né tránh của một người sẽ làm mọi người cùng đi đến kết luận rồi.Chắc chắn là trước tuổi 16!!!!!Đã phá bỏ sự lúng túng, Hàn Diệp Vũ lên tiếng: “Người tiếp theo thôi nhỉ?”Tất nhiên người tiếp theo là người ngồi cạnh Lâm Gia Hân, và đó cũng chính là anh rồi.Hàn Diệp Vũ tự nói luôn: “E hèm, mọi chuyện thì Lâm Lâm đã kể gần như đầy đủ rồi, tôi chỉ bổ sung suy nghĩ ấn tượng đầu tiên của mình về cô ấy thôi. Đúng như cô ấy nói thì hồi đó tôi luôn tìm Vi Vi để phân cao thấp và cũng luôn thua thật. Nhưng ban đầu số lần tôi tìm Vi Vi rất thưa thớt thì từ sau khi biết Lâm Lâm là bạn thân của Vi Vi thì tôi mới bắt đầu tìm Vi Vi tranh cao thấp thường xuyên hơn. Bởi vì tôi muốn gặp Lâm Lâm.”Nói đến đây thì Hàn Diệp Vũ hơi đỏ mặt, rõ ràng chuyện này Lâm Gia Hân cũng chưa hề biết, làm cô khá bất ngờ, hóa ra anh mới là người để ý cô trước.“Tôi rất thích sự hoạt bát, yêu đời của cô ấy. Dù đôi khi cô ấy hơi vô lễ và hay nói lung tung nhưng đó cũng là cách cô ấy động viên người khác. Cô ấy khá bốc đồng nhưng có thể ngay lập tức nhận ra lỗi của mình và xin lỗi người khác chân thành. Tôi đã bị cô ấy thu hút từng chút từng chút một mỗi lần gặp mặt.Thật ra Lâm Lâm không biết tại sao chúng tôi lại cứ tiến gần lại nhau một cách vô thức như vậy, nhưng tôi thì biết, đó là vì tôi đã nắm hết lịch trình của cô ấy và cố tạo cho mình một lịch trình tương tự. Đó là cách tôi tiến tới gần và theo đuổi cô ấy. Thật may vì cô ấy cũng có tình cảm với tôi, làm tôi lo lắng muốn chết.”Lâm Gia Hân nghe xong thì ngơ ngác, há hốc mồm, cô đang cố gắng nghĩ lại.Có vẻ như mọi thứ thật tự nhiên, không hiểu sao một người trước đó gần như không có giao tiếp gì bỗng dưng lại chung rất nhiều hoạt động với cô. Cô cứ nghĩ đó là duyên số.Nghe anh nói thì cô mới ngớ ra, hóa ra đó là cách anh ấy tiếp cận với mình.Cô mỉm cười: “Em tưởng em thích anh trước, không ngờ anh thích em trước. Em muốn tiếp cận anh thì anh đã tiếp cận em trước rồi. Cảm ơn anh.”