Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cesia
*****
Hai người rất nhanh đi ra Phương phủ, dọc theo đường đi ngay cả bóng người tuần tra cũng không đụng phải, hết sức im lặng và bình tĩnh, đợi đến lúc Cổ Hạo Nhiên và Điệp chui qua lỗ chó đứng ở bên ngoài Phương phủ, Cổ Hạo Nhiên nhìn tia sáng bình minh đầu tiên ló dạng trên thiên không, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mang theo Điệp Y chạy trở về nơi thả ngựa.
Hai người toàn thân ướt đẫm ngồi trên lưng ngựa, làm cho ngay cả con ngựa cũng bị sũng nước, từng giọt nước tí tách không ngừng rơi xuống, giống như máy tưới nước đang hoạt động.
Hai người cũng không kịp kiểm tra gì, càng thêm không có thời gian nói cái gì rút tỉa kinh nghiệm, bị buộc chờ đợi nhiều canh giờ, thời gian dự phòng đã sớm tiêu hao hết, lập tức phóng ngựa chạy như điên, ngựa không dừng vó gấp rút trở về.
Bóng đêm dày đặc, canh ba đã sớm điểm, tiểu viện Cổ gia ở Lê Châu lúc này đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, mọi người có liên can đều đang chờ trong đại sảnh, không ngừng phóng tầm mắt ra ngoài cửa, ngày mai chính là Bách bảo hội, nếu không kịp trở về hết thảy xem như chơi xong.
Cổ Hạo Ảnh phe phẩy chiết phiến nhàn nhã uống trà, đứng ở một bên nhóm Phong đều trầm mặc đối diện nhau, Minh Thanh chịu không nổi không khí lặng ngắt lên tiếng, “Thiếu gia sao còn chưa trở lại? Chắc không phải thiếu gia và thiếu phu nhân trên đường lại cãi nhau đi? Tính thời gian mặc kệ là có lấy được hay không thì cũng nên về tới rồi.”
Băng Kỳ chậm rì rì nói, “Nguyệt chủ làm việc có chừng mực.”
Cổ Hạo Ảnh hớp vào ngụm trà đã muốn pha ba lượt, nhíu mày nói, “Hai người bọn họ tự có chừng mực, hẳn là sẽ không đến mức náo loạn ầm ĩ, ta chỉ lo lắng Hạo Nhiên lần đầu tiên làm việc này, chỉ e là không thể dễ như trở bàn tay, Điệp Y thoạt nhìn lại càng không giống người quen thuộc loại chuyện này, đừng nói bọn họ giờ này đang ở chỗ ngoại công uống trà đi.”
Linh Tĩnh cười khổ nói, “Nếu thật là bị mời đi uống trà thì thảm rồi.” Nói được một nửa, gã sai vặt vẫn luôn canh giữ ở cửa đại môn cao giọng kêu to lên, Linh Tĩnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Hoàn hảo đã trở lại.”
Cổ Hạo Ảnh vẫn ngồi yên không động, nhóm Phong đều đứng dậy đi ra ngoài đón, đợi cho hai người tiến vào Cổ Hạo Ảnh xoa xoa hai mắt, quay qua Linh Tĩnh bật cười nói, “Hai người này từ đâu đến vậy? Cổ gia ta có người vậy sao?”
Linh Tĩnh nhìn hai người trước mặt, mặt mũi đầy tro bụi, quần áo thì nhăn nhúm, tóc cũng bám đầy bụi rối bù, che khuất hoàn toàn tướng mạo sẵn có, cũng cười nói, “Quả thật không có.”
Cổ Hạo Nhiên lười để ý đến bọn họ, đặt mông ngồi xuống bưng lên tách trà chuẩn bị sẵn, nhanh chóng uống một hơi cạn sạch, một bên còn không ngớt thúc dục dọn cơm lên, một ngày một đêm không ngừng không nghỉ chạy trở về, không chết đã muốn xem như kỳ tích, Điệp Y cũng tự động ném xuống gánh nặng cầm lấy tách trà uống.
Minh Thanh sớm bưng khay điểm tâm lên nói, “Thiếu gia thiếu phu nhân làm sao mà toàn thân đều bẩn như thế? Ngửi cư nhiên còn có mùi cá nữa, thiếu gia, cậu đừng nói là cậu đến nhà của Phương lão gia để nhảy xuống hồ bắt cá đi?”
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt liếc Minh Thanh một cái, mới quay đầu vừa thuận tay đưa điểm tâm cho Điệp Y vừa hỏi, “Dọc theo đường đi ta quên hỏi ngươi, vì sao chúng ta phải đợi trong hồ lâu vậy? Sắc trời sáng lên chúng ta chẳng phải là bị tóm gọn sao?”
Điệp Y tiếp nhận điểm tâm vừa ăn vừa thản nhiên nói, “Khoảnh khắc trước bình minh là thời điểm mà người ta thả lỏng nhất.”
Nghe vậy Cổ Hạo Nhiên không khỏi gật gật đầu, điểm này hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ biết trời tối dễ hành sự, trời vừa sáng cũng là thời điểm tốt nhất hành sự, Cổ Hạo Nhiên gật đầu không hỏi tiếp, bên cạnh Băng Kỳ chính là khiếp sợ nhìn Điệp Y, trải qua mười năm tìm tòi, hắn mới mơ hồ phát hiện canh giờ này thật sự là làm việc xác xuất thành công khá cao, xảo hợp mười năm mới cân nhắc ra được điểm này, không nghĩ tới Điệp Y cứ vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, lập tức đối với vị Nguyệt chủ trẻ tuổi này tăng thêm vài phần kính trọng.
Cổ Hạo Ảnh cười tủm tỉm thong thả đi đến, vừa mở gánh nặng ra vừa nói, “Không hổ là lục đệ của ta, thiên tài chính là thiên tài, lần đầu tiên đã không làm nhục sứ mệnh, thắng lợi trở về, ông trời…. này…. này…. các ngươi cầm cái gì trở về?” Vốn đang tươi cười Cổ Hạo Ảnh vừa mở ra gánh nặng nhìn thấy thứ bên trong liền khiếp sợ thay đổi sắc mặt.
Cổ Hạo Nhiên vừa mới tiếp nhận khăn tay Minh Thanh đưa để lau mồ hôi, nghe giọng nói khẩn trương của Cổ Hạo Ảnh, không khỏi nhíu mày nhìn lại, vừa thấy nhất thời ngồi ngây ra như phỗng ở trên ghế không nói được tiếng nào. Ngồi ở một bên mọi người nghe vậy cũng đều quay đầu lại xem, lập tức đều biến sắc.
Điệp Y nhíu mày nhìn mọi người đang dại ra xung quanh, gánh nặng mở ra, từ trong bao toát ra muôn màu muôn vẻ đa dạng đủ màu sắc, nổi bật lên hết chính là sắc đen óng ánh, kẻ đầu tiên phản ứng chính là Cổ Hạo Ảnh, khóe miệng co quắp cầm lên một cái vòng tay màu đen, xoay qua Cổ Hạo Nhiên nuốt nuốt nước miếng nói, “Cổ Hạo Nhiên, đống này là cái gì?”
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt biến đổi mấy lần mới chậm rãi đi tới, bốc lên một đống thủ trạc màu đen, lẩm bẩm, “Ôi trời ơi, hắc ngọc lập hoàn, phong hắc cửu trân, mười hạt châu ngọc, này…. này….”
Đứng ở bên cạnh, Băng Kỳ cùng Phong trải ra bức tranh cuốn trong bao, Linh, Hành cũng cầm một bức trải ra, Minh Thanh, Liễu cũng lấy một bức trải ra, cùng với bức tranh trong tay của Linh Tĩnh, cả bốn bức tranh họa toàn bộ đều là điểu, sinh động như thật, có bức nhiều ra mấy con, có bức ít đi mấy con, phong cách khác nhau, tất cả đều vô cùng đẹp mắt.
Không khí trong sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, cả đám đều giống như bức tượng điêu khắc đờ ra tại chỗ, nửa ngày qua đi Cổ Hạo Nhiên mới hít sâu vào mấy hơi, xoay người đối diện với vẻ mặt vẫn trầm tĩnh Điệp Y, bình tĩnh nói, “Không phải bảo ngươi lấy hắc thạch thủ trạc, ta lấy bạch điểu đồ sao, mấy thứ này là thế nào?”
Điệp Y nhìn lướt qua vật mọi người đang cầm trên tay, lãnh đạm nói, “Ta cảm thấy chúng nó đều giống thủ trạc, mấy bức họa đó cũng đều là điểu.”
Linh Tĩnh há hốc miệng nửa ngày mới nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Hạo Nhiên, Điệp Y không biết, đệ chẳng lẽ cũng không nhận thức?”
Cổ Hạo Nhiên lúc này có miệng cũng nói không rõ, ai kêu lúc ấy Điệp Y đối với sát khí quá mẫn cảm, mấy người cậu của hắn lại quá cường hãn, sớm biết thế này, cho dù có phải mạo hiểm lãng phí thời gian, hắn cũng phải đích thân kiểm tra một chút, bây giờ thì tốt lắm, thứ cần đã trộm trở về, thứ không cần cũng trộm không ít.
Cổ Hạo Nhiên trừng Điệp Y vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi không biết nên mắng Điệp Y hay mắng chính mình, trộm hai món còn có thể liều cái mạng nhỏ cầu xin tha thứ, ngoại công khả năng còn có thể tha cho hắn một mạng, hiện tại đem của giữ nhà của hắn đều trộm trở về, lần này mà không chết ông trời mới đúng là không có mắt.
Bầu không khí im lìm nghẹt thở bao trùm khắp đại sảnh, Cổ Hạo Ảnh đột nhiên ho khan hai tiếng, bỏ xuống vật đang cầm trong tay lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài phòng nói, “Thời tiết hôm nay thật tốt, ánh trăng khó được tròn thế này, cảnh đẹp thế kia không thể cô phụ, Linh Tĩnh, chúng ta không phải đang ngắm trăng sao, nhìn xem, chậc, ánh trăng đẹp quá, đẹp quá à.”
Đứng bên cạnh Linh Tĩnh lập tức buông bức họa trong tay đáp lời, gật gật đầu, “Chúng ta vốn đang ngắm trăng, góc độ này nhìn không được rõ, chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Cổ Hạo Ảnh kéo tay Linh Tĩnh cười tủm tỉm nói, “Đúng đó, đổi vị trí khác xem nhất định tốt hơn, cũng không biết Hạo Nhiên có hứng thú hay không? Hờ, cũng hai ngày rồi không có gặp Hạo Nhiên, không biết tiểu tử đó đang làm gì? Ưm, đại hội ngày mai bắt đầu, ta xem chúng ta vẫn là không cần đi ngắm trăng, ngủ sớm một chút tốt hơn, ngày mai còn có nhiều việc phải làm.” Lập tức lôi kéo Linh Tĩnh đi nhanh ra ngoài.