Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổ Ly nhìn Điệp Y bưng chén uống rượu như uống nước, nụ cười trên mặt tắt dần, chẳng phải hắn tiếc vài ba ly rượu kia mà là vì hắn không ngờ trên đời này còn có người như vậy. Vốn nghĩ lần này thắng chắc rồi, không ngờ Cổ Hạo Nhiên lại có nàng ra tay giúp đỡ, tuy rằng trên mặt bàn vẫn còn lại mấy chén nhưng với khí thế dũng mãnh của Điệp Y thì e rằng rượu kia cũng phải hóa thành nước hết.
Cổ Hạo Nhiên lo lắng nhìn Điệp Y uống hết ly này đến ly khác, hương thơm của rượu nồng nàn quanh người nàng, hắn cũng có thể ngửi thấy rượu đó là loại gì, trân quý đến đâu. Thấy điểm ra toàn là thứ rượu cực phẩm mà chỉ nghe tên đã muốn say rồi, Cổ Hạo Nhiên liền nhỏ giọng hỏi nàng:“Ngươi không sao thật chứ? Đừng gắng gượng quá, tốt nhất là để ta uống nốt .”
Điệp Y nghiêng người né bàn tay của Cổ Hạo Nhiên đang vươn tới định lấy ly rượu trên tay nàng, rồi thản nhiên nói:“Ta không bị ảnh hưởng bởi mấy thứ này”. Thực ra ban đầu chính nàng cũng không biết mình có khả năng này, chỉ nhớ rằng ngày xưa nàng uống rượu như uống nước lã. Thuở đó, khắp người nàng tiêm không biết bao nhiêu loại kháng thể, toàn bộ cơ thể đều như được tái tạo lại, đến mức cồn còn dám uống chứ đừng nói là rượu. Không hiểu sao tố chất đó vẫn được giữ lại trong cơ thể này, lần trước khi điệp luyến hoa cũng không có tác dụng với nàng, nàng liền để ý và nhân dịp này thử lại một nữa, quả nhiên, rượu cũng chỉ như nước mà thôi.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y quả thật không làm sao cả thì bực dọc càu nhàu:“Sớm biết vậy đã để cho ngươi lên tỉ thí từ đầu, con mẹ nó chứ, mười hai chén tiếp theo quả thật không phải đồ cho người uống.” Vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh rượu.
Điệp Y mặt không biến sắc, uống hết ly rượu cuối cùng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng nói : “Ta cũng không biết.” Vừa nói vừa hướng về phía Cổ Ly dốc chén xuống, không có một giọt nào rơi ra. Nhìn thấy vậy, một nửa đại sảnh liền gầm lên hoan hô dậy đất, nửa còn lại là anh em họ hàng nhà Cổ Ly bởi e sợ đắc tội sủng thần của nữ hoàng nên không dám nói gì cả.
Cổ Ly trầm lặng một lát, rồi mới cười mà bảo:“Quả nhiên không thể xem thường, Tiểu Lục, vận khí tốt đấy.”
Cổ Hạo Nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng Điệp Y, tựa vào người nàng, vênh mặt đắc ý nói:“Thê tử của ta ai dám xem thường.” Dứt lời, cúi đầu hôn chụt một cái lên má Điệp Y.
Thấy thế, Cổ Hạo Ảnh phấn khích đập bàn rầm rầm, Cổ Hạo Dương với mấy anh em còn lại cũng cười ầm cả lên, ngay cả Cổ Ly cũng phì cười, chỉ có Cổ Chấn lắc đầu nói:“Thẳng nhóc này say lắm rồi.” Phương Lưu Vân và anh em Cổ gia kì thật đều biết Cổ Hạo Nhiên đã say, nếu không thì cái đồ sĩ diện đó làm sao dám bày trò nghịch ngợm ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này được. Nhưng mà bọn họ cũng biết giữa Hạo Nhiên và Điệp Y có chuyện riêng, nên nếu nàng đã không nói gì thì mọi người cũng làm như không biết.
Đối với chuyện này thì Điệp Y lại càng rõ. Tuy Cổ Hạo Nhiên bề ngoài ra vẻ tỉnh táo nhưng thật ra hắn đã say lắm rồi, nếu không còn lâu mới dám làm thế với nàng, trừ khi hắn không muốn sống nữa. Nàng cũng lười so đo với hắn, chỉ thò tay ra sau lưng hắn cấu nghiến một cái, thong thả nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau”. Có thể khi dễ nàng mà không bị nàng trả đũa, trên đời này chưa có ai được hưởng diễm phúc đó.
Cổ Hạo Nhiên nghe thấy thế liền toét miêng cười, nắm chặt bàn tay Điệp Y đang để trên lưng, quay ra bảo Cổ Ly :“Tiểu thúc, có qua có lại mới toại lòng nhau, tiểu thúc tặng lễ vật cho chúng cháu, dù thế nào chúng cháu cũng phải hoàn lễ lại mới phải đạo.”
Cổ Hạo Danh nghe vậy cười nham hiểm, cũng nói theo:“Nói rất đúng, tiểu thúc xa nhà đã nhiều năm lại còn thường xuyên gửi quà về cho chúng ta, chúng ta trước giờ chỉ biết nhận, hôm nay tiểu thúc vất vả lắm mới về đến nhà, chúng ta cũng phải tỏ ra hiếu kính với thúc thúc chứ.” Cổ Ly so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, nhưng cậy là sinh ra đã là bậc trưởng bối nên thường xuyên lôi hắn ra ức hiếp, lần này cơ hội trả thù đã đến, lẽ nào lại bỏ qua. Cổ Hạo Ảnh nghe vậy cũng gật gù đồng tình.
Cổ Ly tựa tiếu phi tiếu quét mắt liếc nhìn đám người Cổ Hạo Danh, hừ, lão hổ còn chưa ra uy các ngươi đã xem ta như con mèo hen, láo quá, lập tức đáp lại lời khiêu khích của Cổ Hạo Nhiên, nói:“Nếu Tiểu Lục đã có hảo tâm như vậy, thân làm thúc thúc như ta sẽ tận lực bồi tiếp.”
Cổ Hạo Nhiên ha ha cười nói: “Được.” Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía Điệp Y, nếu là Điệp Y nhất định sẽ có cách đối phó với con cáo già kia, bởi bản thân hắn lúc này cũng rất mơ hồ, chưa có đối sách cụ thể để “nhất kích tất sát” tiểu thúc thúc ranh mãnh kia.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nhìn nàng, cũng không câu nệ mà nói cho hắn ý của nàng. Cổ Hạo Nhiên nghe xong, tuy không hiểu nàng muốn làm gì nhưng vẫn phân phó người mang tới những thứ nàng cần. Mấy lời này lọt vào tai Cổ Ly cũng khiến hắn băn khoăn không hiểu Điệp Y tính toán kế sách gì, nghe tên thì hình như nàng cũng chỉ yêu cầu mười hai loại rượu, nhưng có vẻ đều là loại tầm thường vô danh tiểu tốt. Kỳ thật, chính Điệp Y cũng chẳng biết rõ rượu nào với rượu nào, nàng chỉ đơn giản yêu cầu lấy thứ rượu bình dân nhất mang đến thôi.
Trong phút chốc, người hầu đã mang đến mười hai bình rượu, Điệp Y lấy mỗi bình ra một ly rượu đổ vào một cái bát lớn, sau đó chao chiếc chén qua bát, chỉ nghe “keng” một tiếng, chén vừa chạm vào thành bát đã thấy nàng nhấc tay lên, trong tay là một chén đầy rượu, rồi lạnh lùng đưa rượu cho Cổ Ly. Đây chính là thủ pháp năm xưa trong một lần đuổi giết một tên hoàng thất người Arab nàng đã từng làm, giờ trình diễn lại kĩ xảo này, dù nguyên liệu không giống nhau nhưng kĩ thuật thì vẫn chuẩn xác.
Cổ Ly chưa từng nhìn thấy cách thức pha chế rượu kì lạ như thế, cầm lấy cái ly rồi chăm chú nhìn vào chất lỏng trong ly, loại này có thể uống được sao? Mọi người trong đại sảnh cũng chưa từng thấy chiêu trò kì ảo này, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn Cổ Ly và Điệp Y.
Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Ly nói:“Không cần ngươi nói tên rượu và năm sản xuất, chỉ cần ngươi uống xong có thể tỉnh táo trong một khắc thì thắng.”Người quen sống trong nhung lụa giàu sang, làm sao có thể nếm qua loại rượu hạ đẳng như thế.
Cổ Ly nghe Điệp Y nói ra luật chơi, lập tức nhếch mép cười cười bảo nàng:“Chẳng lẽ Tiểu Lục chưa nói cho ngươi, hắn cùng với ta cá uống rượu cho tới bây giờ vẫn chưa hề thắng được ta?” Vừa nói vừa vui vẻ chậm rãi đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Điệp Y cũng chỉ liếc mắt nhìn Cổ Ly một cái rồi lập tức xoay người đưa Cổ Hạo Nhiên vẫn đang dựa vào mình bước về phía cửa lớn. Thấy Cổ Hạo Nhiên trố mắt ra nhìn mình, Điệp Y thản nhiên nói:“Yến tiệc chấm dứt.” Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, liền sau đó nghe thấy một tiếng “binh”, Cổ Hạo Nhiên quay đầu lại thì kinh ngạc thấy Cổ Ly đã gục đầu xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng, rõ ràng là đã say đến không gượng nổi rồi.
Một giây yên tĩnh. Ngay lập tức trong đại sảnh nổ ra một trận cười tưng bừng. Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Danh cùng mấy huynh đệ hân hoan trong niềm vui chiến thắng, ôm bụng cười sặc sụa. Cổ Hạo Ảnh đã cười đến đứt cả hơi, người lảo đảo đứng ngồi không xong còn cố mà nói:“Tiểu thúc, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha, núi cao còn có núi cao hơn, đã tìm thấy người có thể trị được ngươi rồi.” Mấy người họ hàng xa chuyên nịnh bợ chỉ biết đứng nhìn anh em Cổ Hạo Dương đang cười như ma làm, tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên về thăm nhà, chỉ là tiệc gia yến, không có ngoại nhân, nhưng dám cười nhạo quân phi đương triều thì cũng thật quá là to gan.
Điệp Y cũng không thèm quay lại nhìn, dìu Cổ Hạo Nhiên bước đi, cả hai nhân vật chính đều say không đứng lên được thì còn yến hội gì nữa. Người như Cổ Ly nàng thừa hiểu, uống rượu xịn nhất định ngàn cân(*) không say, nhưng nếu xài qua rượu thường, lại còn trộn mười hai loại vào một chén thì dù có là thần tiên cũng phải gục dưới tay nàng.
(*) Người xưa thường dùng đơn vị cân hoặc vò để tính lượng rượu. VD trong đoạn ta lấy cảnh minh họa cho chương trước, Tiêu Phong đã nói với tiểu nhị là mang mười cân rượu đến để cùng uống với Đoàn Dự.
Ra khỏiđại sảnh Điệp Y nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Phong và nhóm cận vệ, Cổ Hạo Nhiên lúc này có rượu trợ lực, hai tay ôm chặt lất Điệp Y, người nhũn ra vô lực tựa vào nàng, miệng không ngừng ha ha cười, đầu ở trên vai Điệp Y liên tục quay phải quay trái. Điệp Y vốn so với Cổ Hạo Nhiên không thấp hơn bao nhiêu, vị trí này lại vừa vặn rất thích hợp để tựa vào nên người nào đó liền nhân cơ hội vừa ôm vừa cọ cọ vào người nàng, xem chừng rất thích thú. (Á, đại sắc lang).
Điệp Y một tay đỡ bên hông Cổ Hạo Nhiên, một tay bắt lấy cánh tay của hắn, bình thường Băng Kì lúc nào cũng ở bên cạnh nàng thế mà bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, mà mới rồi hạ nhân quanh đây toàn là nam bỗng dưng lại trở thành một đám nô tì lượn lờ xunh quanh, Điệp Y không khỏi đen mặt, miễn cưỡng tự mình dùng sức lôi Cổ Hạo Nhiên đi về phía trước
“Uhm, thơm quá, thơm chết đi được.” Cổ Hạo Nhiên lẩm bẩm lẩm bẩm bên tai Điệp Y, bây giờ hắn đã say lắm lắm rồi, mắt lờ đờ, thần trí mông lung. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy trước mặt hắn có bóng trắng chớp lên, tỏa ra một thứ mùi rất thơm, thật muốn cắn một miếng. Sau đó thì chả hiều đầu óc mơ mơ màng màng thế nào mà cũng thuận miệng cắn luôn một miếng lên cổ Điệp Y.
Điệp Y hơi sửng sốt nhưng cũng không để ý tới hành vi “sàm sỡ” của Cổ Hạo Nhiên, chỉ gắng sức lôi hắn về phủ cho mau.
“Hơ hơ, tuyệt…” Cổ Hạo Nhiên được đằng chân lại lân đằng đầu, ra sức quấn lấy Điệp Y, đã cắn một phát vào cổ rồi, còn chưa đã nghiền mà cắn thêm cái nữa xuống gáy, đã thế còn mút mút rồi lè lưỡi ra nghịch ngợm làn dã trắng nõn mềm mại của Điệp Y.
Điệp Y đứng sững lại, lập tức đưa tay lên túm tóc Cổ Hạo Nhiên giật ra, lạnh lùng nói với hắn:”Ngươi thu liễm lại một chút cho ta.”
Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y túm tóc giật lại, đầu đau nhói, bèn gắng gượng mở mắt ra lờ đờ nhìn Điệp Y. Hồi lâu sau thì bật cười hì hì vỗ má nàng gọi: “Điệp…Y.”
Điệp Y thấy tên này còn nhận ra được mình liền buông tay ra, tiếp tục lôi hắn trở về. Đầu Cổ Hạo Nhiên mất điểm tựa lại đổ gục xuống vai nàng, mồm tiếp tục lảm nhảm: “Là lão bà, không… Quan hệ.” Rồi lại gan lì liếm liếm gáy Điệp Y. Chẳng mấy chốc mảng gáy trắng như tuyết của nàng đã hồng rực lên, đã thế tên kia còn không biết điều mà “cố gắng” cắn thêm một cái nữa.
Điệp Y bực mình lắm rồi, hàn khí bắn ra bốn phía, trong vòng năm thước cả người lẫn vật không dám tiến lại gần. Thực ra Cổ Hạo Nhiên trước giờ chưa từng say đến như thế, nay bị tiểu quỷ thần Cổ Ly cho uống mười hai thứ rượu, say mèm đến mức làm loạn một hồi, không biết sống chết, trước sát khí kinh người của Điệp Y mà vẫn có can đảm sờ gáy nàng.
Điệp Y nhíu mày, quét mắt nhìn khoảng sân bên cạnh. Quả nhiên trong sân có cả núi người đang mai phục. Kẻ nào cũng khéo léo che kín thân mình, nhưng lại không dấu được hơi thở, để nàng phát hiện ra. Mà trong đó lại có vài hơi thở rất quen thuộc. Lập tức Điệp Y liền hiểu vì sao bỗng dưng không thấy hạ nhân đâu, hóa ra là có người sắp xếp từ đầu, hừ, Cổ gia to như vậy mà không có nổi một hạ nhân để cho chủ tử sai phái, thế mà cũng được xưng là đệ nhất môn đình.
Điệp Y lập tức hiểu ngay “mưu đồ” của những người này, đơn giản chỉ là muốn xem Cổ Hạo Nhiên khi say rượu sẽ đối xử với mình như thế nào. Muốn xem náo nhiệt hả, được, để ta cho các ngươi xem náo nhiệt.Tức thì Điệp Y dựng thẳng Cổ Hạo Nhiên dậy, rồi trước cái nhìn bất mãn của Cổ Hạo Nhiên choàng tay ôm hắn rồi hôn mãnh liệt. Chỉ trong giây lát, xung quanh vang lên tiếng vô số người nghẹn thở, lại còn có tiếng chén bát loảng xoảng rơi. Mĩ mãn, phản ứng rất đúng ý nàng.
Lại nói, Điệp Y cũng không phải loại người đơn giản, mưu nông kế cạn. Định bẫy nàng à, đừng mơ, vừa nghĩ vừa dùng sức ôm Cổ Hạo Nhiên đi về hướng hòn núi giả trong sân, để hắn tựa người vào núi, một tay nàng đỡ gáy Cổ Hạo Nhiên, một tay đè lên ngực, tiếp tục màn cuồng hôn nóng bỏng. Bóng trăng phủ bóng người, cảnh tượng thật là trác tuyệt.
Cổ Hạo Nhiên đầu óc vẫn còn mờ mịt, lại thêm không nhìn rõ quang cảnh xung quanh như thế nào, chỉ cảm thấu một đôi môi mềm mại đang áp xuống, liền ôm chầm lấy Điệp Y đáp lại nồng nhiệt. Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên muốn chiếm lại thế chủ động thì nhíu mày, tay lần lên huyệt đạo sau gáy hắn mà ấn mạnh một cái, lập tức Cổ Hạo Nhiên choáng váng, gục xuống bất tỉnh trên người Điệp Y.
Điệp Y lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ra phía xung quanh hòn giả sơn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên:“Xem đủ chưa, xem đủ rồi thì lăn ra đây cho ta.”
Vừa nói xong thì thấy Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Ảnh ngượng nghịu bước ra, cả Phong và nhóm cận về cùng với một vài hạ nhân khác đều từ chỗ nấp quanh đó lục tục đến trình diện, Cổ Hạo Danh cười xấu hổ nhìn Điệp Y nói:“Này, chúng ta cũng là vừa mới tới đây thôi, không có ý quấy rầy các người đâu, chỉ là vô tình thôi mà, vi huynh vô ý quá”. Bọn họ bày mưu tính kế, cố gắng tạo cơ hội cho Cổ Hạo Nhiên được gần gũi với Điệp Y, thấy Cổ Hạo Nhiên không hề phụ lòng mong đợi của mọi người thì đã cả bọn đều khấp khởi mừng thầm. Không hiểu vì sao sau đó sự việc đột nhiên diễn biến theo chiều hướng hết sức kì quái, nam nam nữ nữ loạn hết cả lên khiến tất cả đều sững sờ ngơ ngác.
Cổ Hạo Danh cùng Cổ Hạo Ảnh liếc nhau, chẳng lẽ tin tức từ ngoại công của Điệp Y thực sự chính xác, Tiểu Lục của bọn họ té ra lại bị vợ cường bạo sao? Cổ Hạo Danh nghĩ đến đó thấy rùng cả mình, liếc nhìn Điệp Y với ánh mắt phức tạp pha lẫn một chút kính sợ.
Nhóm người Phong và Minh Thanh đã đi lên đỡ lấy Cổ Hạo Nhiên, vẻ mặt hối cải cúi đầu đứng im re, không dám nói năng gì. Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn qua Cổ Hạo Danh và mấy huynh đệ khác, sau đó quay về phía đám cận vệ nhàn nhạt nói:“Không có lần thứ hai, nếu còn như vậy thì đừng xuất hiện ở trước mặt ta.” Năm cái miệng của bọn thuộc hạ cùng dạ ran, rồi nâng Cổ Hạo Nhiên đi theo Điệp Y về phủ.
Cổ Hạo Ảnh nhìn theo bóng dáng Điệp Y khẽ nhíu mày nói:“Này, Điệp Y thật sự rất mạnh, Tiểu Lục cũng thực bá đạo, không biết hai người đó ở chung sẽ như thế nào nhỉ? Ta cảm giác bọn họ lúc thân mật vừa rồi chẳng có chút tình cảm gì cả, ít nhất có thể thấy rõ Điệp Y không hề có cảm xúc gì, như thế chẳng phải Tiểu Lục đang bị thiệt thòi sao?”
Cổ Hạo Danh trầm ngâm một chút rồi nói:“Bị thiệt hay không cũng không phải việc của chúng ta, có tình cảm hay không cũng không đến lượt huynh đệ ta quản, chúng ta chỉ có thể ở sau lưng họ điểm hỏa, làm sao cháy bùng lên một cái là xong. Chứ cứ như thế này Tiểu Lục cũng không thể chuyên tâm xử lý công việc được, thật sự là không nên kéo dài.” Dứt lời khóe miệng nhếch lên một kiểu hết sức gian tà, Cổ Hạo Ảnh cúi đầu cười khì khì, nhóm lửa, còn không phải sở trường của hắn sao?
Cổ Hạo Nhiên ngủ một mạch đế tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, đi ra ngoài thấy ai cũng nhìn mình bằng anh mắt ám muội mà chính hắn lại không nhớ nổi mình đã làm cái gì, bèn quay sang hỏi Minh Thanh:“Thái độ gì thế này, sao một đám nhìn ta như nhìn thấy quỷ? Tối qua ta có làm chuyện gì kỳ quái không?”
Minh Thanh cố nín cười, cung kính thưa:“Không có gì kỳ quái đâu, thiếu gia chỉ là hôn thiếu phu nhân trước mặt mọi người thôi.” Hiển nhiên là hắn không nói dối rồi, bởi không cần biết ai là người chủ động, đã hôn thì phải hai người cùng làm, nói ai hôn ai mà chả được.
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày ngẫm nghĩ, chuyện hôm đó hắn vẫn còn nhớ mang máng, lúc đó hẳn là kìm lòng không được, sau khi hạ gục Cổ Ly, quả là vui đến tưng bừng, bất kể là ai đứng bên cạnh hắn quá nữa cũng sẽ bị hắn ôm hôn cứ gì là Điệp Y. Cổ Hạo Nhiên nghĩ đến lý do đó quá hợp lý nên trong lòng cũng yên tâm phần nào, không ngờ bọn hạ nhân lại đem chuyện này ra làm trò cười. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng tặc lưỡi cho qua, buổi chiều còn phải đưa Cổ Ly đi dạo hoa viên, hắn hoàn toàn không rảnh để ý xem người ta nhìn mình thế nào, lại cũng quên luôn rằng hôm qua chính hắn là người chủ động.
Cổ gia sở hữu một khu vườn rộng lớn, không phải nói ngoa chứ đây quả là nơi đẹp nhất Phần Châu, bên trong xây dựng đủ loại đình đài với kiến trúc tinh mỹ tuyệt luân, phong cảnh thiên nhiên tao nhã, trên khắp Thánh Thiên vương triều ít có gia tộc nào đầu tư xây dựng một khu vườn đẹp đến thế. Ngày thường, người của Cổ gia vẫn thường đến đây thưởng ngoạn.
Điệp Y cũng không thích gặp gỡ nhiều người, bất đắc dĩ lần này Cổ Ly lại ngỏ ý muốn nàng cùng đi, bảo muốn cháu dâu bồi tiếp, thật là phiền phức.
Điệp Y vào trong vườn đã thấy Cổ Ly đang cùng với tất cả mọi người ngồi chờ ở trong đình, trừ mấy huynh đệ Cổ Hạo Nhiên và hai người lạ mặt đứng quanh đó, còn lại tất cả đều là nữ, bọn họ ngồi thành vòng tròn, Cổ Ly ngồi chính giữa tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn dấu vết của trận say bí tỉ ngày hôm qua.
Băng Kì đi theo nàng, thấy vẻ mặt của nàng lúc nhìn hai người lạ đang đứng ở gần đó liền giải thích:“Đó là thị vệ hầu cận Thu hành quân, từ trong cung đi theo đến đây để bảo vệ quân phi.”
Điệp Y ừ một tiếng, tiếng là thị vệ nhưng thực chất là giám thị, chuyện hiển nhiên là vậy, một nam phi tử lại dám ngồi cùng một đám nữ nhân, tất nhiên phải có giám thị đi theo để ngăn chặn hành vi quá trớn.
“Điệp Y đến đây, mau đến đây nào, đến ngồi phía bên này, ta đã dành chỗ cho ngươi từ sớm rồi.” Cổ Ly phát hiện Điệp Y đang đi đến, cười tươi roi rói đón nàng, Điệp Y cũng không để ý đến vẻ đon đả của hắn, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Ly cũng không tức giận mà chỉ đảo mắt sang cô gái trẻ ngồi bên kia Cổ Hạo Nhiên cười nói:“Mê nhi, năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không? Cũng đến tuổi phải gả cho người ta rồi nhỉ? Đã ưng ý công tử nhà nào chưa, nói cho tiểu thúc nghe, tiểu thúc làm mai cho ngươi, Mê nhi nhà chúng ta là nhân tài vạn dặm mới tìm được một nha.”
Mê Nhi thẹn thùng, cười chúm chím nói:“Tiểu thúc lại giễu cợt Mê nhi.”
Cổ Ly vừa phe phẩy quạt vừa lắc đầu cười nói:“Sao thúc thúc lại giễu cợt cháu gái của mình được chứ, Mê Nhi cứ nói ra tâm tư của mình, chỉ cần là người ngươi coi trọng, tiểu thúc nhất định làm chủ cho ngươi.”
Mê Nhi sắc mặt đỏ bừng ấp úng không ra tiếng, cô gái ngồi sau lưng nàng thấp giọng khuyến khích:“Mau nói cho tiểu thúc biết ngươi thích ai đi, có tiểu thúc làm chủ thì ngươi sợ gì? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.”
Mê Nhi nghe được, cảm giác sau gáy nóng bừng, nghĩ ngợi hồi lâu, hai gò má đỏ ửng, liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, ngẩng đầu lên nói với Cổ Ly:“Nếu có thể tìm được một người tài mạo song toàn như biểu ca Hạo Nhiên làm trượng phu thì chính là mấy đời nhà Mê Nhi ăn ở có phúc.” Lời vừa nói ra, sắc mặt nàng lại càng đỏ, cúi đầu nhìn thoáng qua Cổ Hạo Nhiên.
Điệp Y từ đầu đến giờ vẫn tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh nhạt uống trà, khi nghe được những lời này, nàng ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cổ Ly, thấy hắn đang bày ra một bộ dạng chờ xem kịch hay, Điệp Y không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cổ Ly nhìn lướt qua thấy Điệp Y không có phản ứng gì, cười ha hả quay ra bảo Mê Nhi:“Trên đời này làm gì có người nào tài mạo song toàn sánh ngang với Tiểu Lục nhà chúng ta? Mê Nhi thích Tiểu Lục đúng không, Tiểu Lục đúng là người tài mạo song toàn, hiếm có khó tìm, Mê Nhi thật là có mắt nhìn người, nhưng mà, Tiểu Lục đã có vợ rồi, ngươi không ngại sao?”
Mê Nhi lại càng cúi đầu thấp hơn, mọi người chăm chú nhìn nàng, thấy nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, ung dung ngồi ăn nho, không ai không ngắt lời Cổ Ly. Cổ Hạo Thanh nhìn mắt sắc mặt thản nhiên của Cổ Hạo Nhiên, nâng chung trà lên hớp một ngụm, nháy mắt với Cổ Hạo Danh cùng Cổ Hạo Ảnh, bọn họ cùng nhau hí hửng đợi xem kịch hay.
Cổ Ly thấy vậy quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên cười tủm tỉm nói:“Tiểu Lục, chuyện này là chuyện tốt, các ngươi đã thân nay lại càng thêm thân, Mê Nhi tuy không xinh đẹp bằng Điệp Y nhưng cưới vợ phải cưới thục nữ, cần nhất người vợ phải biết lạnh biết nóng, tính tình phải ôn nhu, biết chăm sóc chồng, ta thấy Mê Nhi tuy rằng không thể sóng vai cùng ngươi ra ngoài, nhưng làm một người vợ hiền hòa thì nàng tuyệt đối xuất sắc. Tiểu Lục, ngươi thật có phúc khí.”
Băng Kì nghe thấy vậy trong lòng chỉ muốn bật ngón tay cái lên để tỏ ý khen ngợi Cổ Ly, cưới vợ phải cưới thục nữ, nói thế quá bằng nói Điệp Y không phải thục nữ, cũng chả phải hiền thê, ngoài cái mặt đẹp đẽ ra thì không được tích sự gì (thúc thúc này liều quá, đúng là có mắt không thấy Thái Sơn). Băng Kì biết rõ năng lực của Điệp Y, lúc này rõ ràng Cổ Ly cố ý khiêu chiến cùng nàng, chỉ sợ quân phi thua lại thẹn quá hóa giận thì thất lễ với hoàng thất bèn nhỏ giọng thì thầm với Điệp Y:“Cổ Mê con gái của Tam ca của lão gia, trước kia vẫn có ý muốn gả cho thiếu gia, chẳng qua thiếu gia từ nhỏ đã có hôn ước với người khác, cho nên bây giờ muốn làm thiếp cũng là chuyện bình thường.” Hôm nay trước mặt mọi người Cổ Mê nói ra ước nguyện của mình, lại mong chờ Cổ Ly chỉ hôn, thực ra mà nói, làm thiếp của Cổ Hạo Nhiên cũng còn hơn là gả cho nhà khác làm chính thê.
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói:“Tiểu thúc nói gì lạ vậy, ta mới cưới vợ được vài ngày thôi.” Đùa giỡn cái gì, một mình Điệp Y còn chưa xử lý xong nữa là thêm một thiếp thất nữa, bản thân hắn cũng chưa nghĩ đến việc nạp thiếp.
Cổ Ly mỉm cười ngọt ngào nói:“Ta nghĩ cũng là chuyện đính ước thôi mà, ngươi với Điệp Y từ nhỏ cũng là đính ước cùng nhau đấy thôi. Bây giờ cứ tạm đính ước, đợi một thời gian nữa tổ chức hôn lễ cũng được.”
Cổ Hạo Nhiên nhìn sang thấy vợ mình mặt mày không có biểu tình gì, thờ ơ ngồi một bên, tự nhiên cảm thấy trào dâng một sự tức giận, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, tuy vậy ngoài mặt lại vờ thản nhiên tươi cười, chậm rãi nói:“Thế thì được thôi, có gì mà phải lo lắng cơ chứ.” (tổ cú rồi hê hê)
Điệp Y nghe hắn nói vậy, liếc mắt nhìn tên khốn kiếp nào đó. Cổ Hạo Nhiên miệng thì mỉm cười với nàng mà đôi mắt đã hóa thành hình viên đạn. Điệp Y hừ mũi quay đi, trong lòng không hiểu hắn phát hỏa cái gì.
Cổ Ly được lời như cởi tấm lòng, nghe Cổ Hạo Nhiên nói như thế liền sung sướng nói:“Tốt lắm, tốt lắm, ta xem chuyện này như vậy là xong nhé. Mê Nhi, tâm nguyện của ngươi coi như đã hoàn thành rồi đấy.”
Gương mặt Cổ Mê trong nháy mắt bừng sáng hoa nở, đám con gái vây xung quanh thấy thế liền tỏ ra ghen tị với nàng, bọn chúng vốn tưởng rằng Cổ Hạo Nhiên sẽ không đáp ứng, thế mà theo cách nói của Cổ Ly thì Lục thiếu gia hóa ra cũng không phản đối chuyện nạp thiếp. Trong lòng đám nữ tử đó bắt đầu xuất hiện suy nghĩ không an phận, cũng muốn được trèo cao. Cổ Mê nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xấu hổ nhìn Cổ Hạo Nhiên, rồi quay lại cười với Cổ Ly như muốn nói lời cảm tạ. .
“Định ước nạp thiếp? Ta chưa nói ta đồng ý.” Trong bầu không khí hân hoan như hoa nở đó, Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Ly liếc, đạm mạc lên tiếng.
Cổ Ly khép lại chiếc quạt trong tay, nhíu mày nhìn Điệp Y nói:“Cưới vợ nạp thiếp chỉ cần cha mẹ đồng ý, bà mối đánh tiếng, ta chưa nghe nói còn phải được thê tử đồng ý?”
Điệp Y thản nhiên nâng chung trà lên, ngón tay duyên dáng chạm nhẹ vào miệng chung, uống một ngụm trà, thản nhiên nói:“Họ hàng gần kết hôn, sinh con ra không phải loại đầu óc ngu dốt thì cũng là loại dị dạng.”Nàng đường đường là một sát thủ thế kỉ 21, tuy rằng không trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng những kiến thức di truyền cơ bản thế này chắc chắn phải biết rõ.
Lời vàng ngọc của mỹ nhân vừa dứt, Cổ Hạo Danh phun ngay ngụm nước trà hắn vừa uống ra, bên cạnh hắn Cổ Hạo Ảnh nhá một ngón tay cái lên với Điệp Y, Cổ Hạo Dương vừa cười vừa gật gù, Cổ Hạo Viễn liếc nhìn Điệp Y, trên gương mặt lãnh khốc của y cũng thấy một vẻ hài lòng.
Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Điệp Y, lúc nãy nghe Điệp Y nói như vậy lửa giận trong lòng như bị cơn gió thổi bay lúc nào không biết, hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, dù ngươi không muốn ta nạo thiếp cũng đâu cần phải lớn tiếng nguyền rủa con cháu sau này của ta chứ. Tuy nghĩ thế, nhưng trong lòng hắn cũng như có hoa nở, tâm tình vui vẻ, bản mặt tươi cười tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của Điệp Y.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng mặc kệ không buồn thắc mắc cái tên nào đó vừa xong còn lửa giận bừng bừng, bây giờ đã bày ra một biểu tình hớn hở vui tươi. Nàng trừng mắt nhìn Cổ Ly lạnh lùng nói: “Ta không đồng ý, người của ta thì phải thuộc về ta, không tới phiên người khác xen vào.” Cổ Hạo Nhiên là người của nàng, muốn đi tìm nữ nhân khác thì cũng phải do nàng quyết định hoặc tự Cổ Hạo Nhiên quyết, người ngoài tuyệt đối không được can thiệp vào chuyện vợ chồng của nàng.