Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhà Có Ngỗng Dữ - Thủy Noãn Áp Tri
  3. Chương 1: Ngỗng rung động
Trước /37 Sau

Nhà Có Ngỗng Dữ - Thủy Noãn Áp Tri

Chương 1: Ngỗng rung động

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thân là một con ngỗng yêu sống hơn năm trăm năm, từ trước đến giờ Cố Hồng chưa từng nghĩ có ngày mình lại khát vọng bao nuôi con người.

Bởi vì buồn tẻ vô vị, nên hắn rời khỏi buổi xã giao của giới kinh doanh khá sớm. Khi lên lầu để về phòng, đúng lúc gặp phải thang máy đang bảo trì thế là xoay người kéo cửa cầu thang bộ, bắt đầu leo bộ lên trên.

Phòng trà này tọa lạc tại một khu có phong cảnh rất đẹp, không quá cao, tổng tất cả mới chỉ năm tầng. Tầng một và tầng hai là phòng trà cổ kính và phòng hội nghị, tầng thứ ba đến tầng thứ năm là phòng ở, phòng Cố Hồng đặt ở trên tầng cao nhất.

Tường bao bên ngoài cầu thang là thủy tinh, để người đi có thể vừa di chuyển vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài - bãi cỏ xanh biếc và dòng suối nhỏ uốn quanh rừng trúc phía xa.

Còn năm bậc nữa, hắn sẽ nhìn thấy một chiếu nghỉ, lúc này hắn vẫn chưa biết mình sẽ gặp được điều gì, bước chân vững vàng, khuôn mặt bình tĩnh hơi nghiêm túc giống như thường ngày.

Bốn bậc.

Ba bậc.

Hai bậc.

Một bậc....

Đã đến chiếu nghỉ.

Cố Hồng lơ đễnh ngẩng đầu, sau đó hắn dừng chân. Đầu hắn "bùm" một tiếng, đứng chết trân tại chỗ. Thời gian cứ như ngừng trôi, phong cảnh bên ngoài cũng dần cũng dần mất đi màu sắc xinh đẹp vốn có.

Cảnh tượng ở chiếu nghỉ tầng trên được phóng to vô hạn.

Chỉ thấy thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu hơi ngẩng, từng hạt nước mắt to tròn trượt xuống gò má. Cơn gió ồn ào lướt qua mái tóc cậu, ánh chiều tà nhẹ đáp xuống làn da như một lớp phấn má màu vỏ quýt thật mỏng, xuân thì lại mỏng manh.

Lại một giọt nước mắt khác lăn xuống, lướt qua gò má mềm mịn, nện thẳng vào trái tim Cố Hồng. Tim hắn lại "bùm" bắn lên một giọt nước, rồi biến thành một cánh hoa đào mềm mại, một cánh rồi một bông, một bông thành hai bông, rồi ba bông trở thành cả vườn hoa đua nhau nở rộ, tung bay trước mặt Cố Hồng.

Đây không phải vợ yêu định mệnh mà hắn tìm kiếm đã lâu ư? Khi nhận ra điều này, Cố Hồng nghe tiếng trái tim mình nhảy lum ba đa, gan ngỗng mấy trăm năm trị giá chục tỷ cũng hơi co lại.

Hắn, đã trúng tiếng sét ái tình.

"Đừng có hẹn hò với gia cầm chưa mở linh trí, chúng ta là sự tiến hóa đặc biệt của cả giống loài. Nếu thật sự muốn hẹn hò, thì giống loài gần với chúng ta nhất chính là con người."

Thân là ngỗng yêu thành tinh trước khi thành lập đất nước, Cố Hồng nhớ mình từng nói như vậy với em trai vịt và em trai gà của mình.

Hắn còn nói, nếu muốn thì hắn sẽ tìm một người vợ nhỏ cần cù hiền lành, ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng sẽ nhõng nhẽo. Hắn tìm kiếm rất nhiều năm, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ rằng người như vậy hoàn toàn không tồn tại, nhưng bây giờ, hắn gặp được rồi.

Chẳng qua, em ấy đang tủi thân ư?

Đột nhiên muốn mua một miếng đất, nhốt thiếu niên trước mặt vào đó, dỗ dành cho ngày nào cũng được ăn uống thật ngon.

Cố Hồng nhíu mày, miệng mím chặt, chân dài gộp ba bước thành hai mà đi lên trên lầu, sau khi đến gần thì lập tức kabedon người ta lại.

"Nói cho anh biết, tại sao lại khóc?" Hắn nhỏ giọng hỏi cứ như sợ nói hơi lớn thôi là sẽ dọa chàng trai trong lòng mình mất.

Quả nhiên đối phương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, có vẻ cậu bị hắn dọa sợ rồi.

Nhìn chàng trai lùn hơn mình một cái đầu, dễ dàng bị mình che kín lại, trong lòng Cố Hồng chỉ có bốn chữ: Xinh đẹp, ngoan ngoãn, mỏng manh, đáng yêu.

Cho nên, người ta nhỏ nhắn xinh xắn đến thế, sao kẻ khác lại cam lòng bắt nạt cậu.

Cố Hồng nhíu chặt mày.

"Đừng sợ, nói cho anh biết."

Thiếu niên cúi đầu, buồn bực nói gì đó. Cố Hồng không nghe rõ, đến khi hắn kề đầu sát tới muốn hỏi lại, đúng lúc đối phương ngẩng đầu lên.

Chóp mũi hơi lạnh chạm vào nhau. Cố Hồng vội rụt tay lại, lùi về sau.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trái tim hắn lại đập nhanh đến độ mất khống chế.

Nhìn gần lại thấy đáng yêu hơn.

Làn da mềm mại thật sự, chỉ cần nhéo nhẹ một cái là sẽ chảy nước.

Do cậu ấy khóc nên chóp mũi đỏ ửng, Cố Hồng không nhịn được mà đưa tay sờ mũi mình, cảm xúc lành lạnh mềm mại khi nãy vẫn còn nơi đây.

Hắn nghĩ đến một câu: Má ấp môi kề.

Nói đơn giản là, hắn vẫn còn muốn kề cận người này, từ tai đến mũi cậu.

Nhưng hắn vẫn còn chút lí trí --

"Hơi bất lịch sự một chút nhưng mà, em trưởng thành chưa?"

Thoạt nhìn khuôn mặt đối phương mềm mại đến vậy, lỡ chưa trưởng thành, vậy hắn...

Có thể chờ.

Nhất định phải trưởng thành đã.

Yêu quái bọn họ vẫn có giới hạn mà.

Nếu đối phương là một đứa nhỏ chưa lớn đang rầu rĩ vì tiền học phí mà khóc thút thít, hắn có thể làm một chú ngỗng chân dài, yên lặng ủng hộ cậu ấy hoàn thành việc học của mình, sau đó lại đến gặp cậu ấy.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, trong đầu Cố Hồng đã diễn ra ba bốn trường hợp khác nhau, nhưng không thể hiện ra mặt, gương mặt anh tuấn hơi hung ác.

Mặc dù hắn cảm thấy bây giờ mình đã làm mặt mày dịu dàng, chắc chắn giờ đây giống như một anh trai hòa nhã.

Nhưng nếu có người thứ ba ở đây, có thể sẽ báo cảnh sát dùm chàng trai kia.

Trước mặt Cố Hồng hung dữ cao 195cm lại còn trợn mắt, thì cậu hỏ nhắn yếu đuối đến lạ.

Thấy đối phương chậm chạp không trả lời, cũng không biết trong mắt cậu đang nghĩ gì, Cố Hồng kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa: "Trưởng thành chưa? Nếu bị bắt nạt thì có thể nói với anh, đừng sợ."

Hàng mi của cậu run nhẹ, cậu ngước mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng mở miệng --

"Né đường."

Nói xong vòng thẳng qua Cố Hồng, kéo cánh cửa trong cầu thang ra, đi thẳng không hề quay đầu lại.

Mà Cố Hồng vẫn đang đứng tại chỗ, trong lòng chỉ có một câu...

Ôi, giọng của em ấy ngọt ngào đáng yêu quá đi mất.

Cố Hồng cất bước đuổi theo.

Trong ba phút, hắn muốn biết tên của em ấy, và cả chuyện em ấy trưởng thành chưa!

***

Trong căn phòng nào đó trên tầng bốn, camera man và chuyên viên ánh sáng đã vào vị trí, nữ chính cũng đã dặm phấn xong xuôi, bộ đàm liên tục vang lên tiếng đạo diễn hối: "Bắt đầu quay đi, nhanh lên nhanh lên, cậu gì đấy, à Tiểu Đường đâu rồi? Không khóc nổi nữa thì bảo cậu ta cút đi, để đổi người khác!"

Trợ lý nhìn xung quanh: "Dạ được dạ được, cậu ấy đến rồi."

"Tiểu Đường, nhanh lên, ngậm máu vào miệng. Chị Tô, phiền chị nằm xuống thêm lần nữa." Chị Tô là nữ chính bộ phim lần này, sau khi trợ lý thuận tay ném túi máu cho Tiểu Đường thì vội vàng chạy lại, săn sóc vén chăn cho nữ chính.

Người được gọi là Tiểu Đường, cũng chính là chàng trai ngoài cầu thang gật đầu, nhét túi máu vào miệng, đồng thời ngồi xuống cái ghế ngay mép giường.

Nam ba ngồi bên cạnh cúi đầu nhỏ giọng hỏi cậu: "Lần này cậu khóc được chưa?"

"Được." Nguyễn Đường trả lời.

Mặc dù lúc hóng gió để tích lũy nước mắt, cậu lại bị một thằng khùng làm phiền, nhưng bây giờ hốc mắt cậu cay lắm, chắc còn tí hàng tồn kho.

Khóc xong cho nhanh, để còn hết vai sớm về nhà sớm.

Nam ba nhìn đôi mắt ửng đỏ của cậu, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, chúng ta tranh thủ quay một lần cho xong luôn, đạo diễn này dữ quá."

Không chỉ dữ, mà còn biết lựa người mà dữ.

Đây là một bộ phim hiện đại huyền huyễn, ba tập đầu là nữ chính bị nam chính ngược lên ngược xuống, sau đó khi mạng sống chỉ còn là mành chỉ treo chuông, sau khi cô giả chết thì được nam hai và nam ba cùng nhau cứu lại. Nam hai gọi tốt thí chỉ biết nịnh bợ hèn mọn đến giúp đỡ, cuối cùng tốt thí dùng bí pháp của dòng họ, lấy mạng đổi mạng.

Nguyễn Đường diễn vai tốt thí chỉ biết nịnh bợ hèn mọn kia, bây giờ là cảnh cuối tập ba.

Thật ra kịch bản không viết tốt thí có khóc trước khi chết hay không, nhưng năm lần NG trước đó, không nữ chính cười thì cũng là nam hai cười, đạo diễn nào dám chửi mắng hai người kia, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên người tốt thí không quan trọng, trách cậu tại sao không khóc lúc phải ly biệt tình yêu chân thành của mình, vô cảm, không thấy yêu say đắm chỗ nào.

Lúc này mới có tình huống Nguyễn Đường ra ngoài hóng gió, tích cả đống nước mắt.

Một tiếng "action" vang lên, nữ chính nằm trên giường nhắm mắt, nam hai ngồi bên kia giường, nắm tay cô, nói rằng mình yêu cô đến mức nào. Nam ba thì lại căng thẳng, lúc nhìn nữ chính lúc nhìn Nguyễn Đường đang ngồi chữa trị cho cô ta.

Mà Nguyễn Đường, hai ngón tay đặt trên cổ tay nữ chính, hai mắt mở lớn, cậu không chớp mắt, để từng giọt nước mắt rơi xuống gò má.

Ngoại trừ nước mắt ra, cả khuôn mặt vô cảm, không hề có nơi nào chuyển động.

Có thể nói là một hình ảnh rơi lệ tinh xảo.

Đương nhiên đội hậu kỳ sẽ thêm hiệu ứng phát sáng vào, chẳng hạn như sinh mệnh của tốt thí cuồn cuộn chảy vào cơ thể nữ chính qua hai ngón tay đang run rẩy của tốt thí.

Mười giây sau, đạo diễn ở bên ngoài ra hiệu, tốt thí phun máu, nữ chính chậm rãi mở mắt, chỉ kịp nhìn tốt thí một cái.

"Cắt!"

"Qua!"

Nguyễn Đường lấy hai tờ giấy lau miệng, hết vai.

Sau đó nhân vật này chỉ xuất hiện trong lời thoại nữ chính. Lời thoại viết ẩu dặn dò việc tang lễ của tốt thí.

"Chúc mừng cậu, lại diễn xong." Nam ba mỉm cười chúc mừng Nguyễn Đường: "Hẹn gặp lại ở bộ phim sau."

Anh và Nguyễn Đường từng đóng chung mấy phần mở đầu phim truyền hình. Ban đầu anh cũng đóng vai tốt thí, đến bây giờ đã có thể đóng nam ba, sự nghiệp đang thăng tiến ổn định.

Mà còn Nguyễn Đường, cậu ta đẹp hơn anh, cũng rất ăn ảnh, nhưng vẫn là tốt thí chỉ sống được ba tập là hi sinh.

Trong ánh mắt anh nhìn Nguyễn Đường, vừa có thương hại, lại vừa có sảng khoái.

Khả năng diễn xuất thì tệ mà còn không có người chống lưng, tiền đồ tối tăm.

Nguyễn Đường chỉ gật đầu, gương mặt búp bê đáng yêu làm cậu dù đang im lặng và cười nhẹ, nhưng thoạt nhìn cậu vẫn ngoan ngoãn khéo léo, không có chút uy hiếp nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thang Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net