Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhất thời, cả phòng tiếp khách im lặng. Cố Hồng không muốn làm phiền Nguyễn Đường đang đọc hợp đồng, hai người còn lại một thì hóng drama, một thì chuẩn bị phá đám.
Sẽ không có nghệ sĩ nhỏ nào từ chối một hợp đồng cực tốt như thế này, Lục Diên không muốn Cố Hồng xuôi chèo mát mái đến thế, căn cứ theo nguyên tắc: khó chịu của Cố Hồng là niềm vui của anh. Anh yên lặng móc một tấm thẻ đen ra, ngồi xuống bên cạnh Cố Hồng, quơ quơ tấm thẻ với đôi mắt đào hoa đầy khiêu khích.
Hợp đồng cấp A thì sao, cứ đưa tiền thẳng là được, thích hoa thì mua hoa, giống như ngày xưa anh quay năm mươi bộ phim chiếu mạng nhỏ, hoàn toàn có thể mang tiền vào đoàn phim.
Đôi mắt ngỗng chết của Cố Hồng có chút khinh thường, với tình yêu diễn xuất của Tiểu Đường, chắc chắn em ấy sẽ không dễ bị đồng tiền dụ dỗ. Thứ cậu ấy cần bây giờ là một người có thể ủng hộ cậu ấy phát triển, cho cậu ấy nhiều tài nguyên phim ảnh tốt hơn.
Quan trọng nhất chính là, một ông chủ Bá Nhạc hiểu ý cậu ấy và bằng lòng giúp đỡ cậu ấy.
Ngoại trừ hắn ra, còn ai phù hợp hơn nữa.
Không giống như một số người thiển cận, chỉ biết bỏ tiền làm nhục người khác, hạ thấp giá trị của bản thân.
Cố Hồng tự tin chờ Nguyễn Đường đáp lại. Người đối diện bỏ điện thoại xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn.
Cậu ấy dùng chất giọng ngọt ngào nhưng vô cùng bình tĩnh hỏi hắn: "Tại sao muốn ký hợp đồng với tôi?"
Lục Diên và Lý Đông nghĩ thầm: Tất nhiên là muốn quy tắc ngầm với cậu rồi, chú bé đần.
Cố Hồng: "Em đóng phim rất đạt, anh coi trọng em. Tin anh, chỉ cần ký hợp đồng với công ty anh, anh sẽ biến em thành ảnh đế tiếp theo."
Xạo sự!
Đồ tệ bạc!
Lục Diên và Lý Đông chửi thầm trong lòng.
Nguyễn Đường không nói gì, trong mắt người khác, cậu đang nghiêm túc cân nhắc, hơn nữa có khả năng đồng ý rất lớn.
Đúng lúc này, Lục Diên xen mồm: "Ở lại đây đi, tuy tôi không cho cậu hợp đồng cấp A được, nhưng tôi có thể cho cậu một tấm thẻ đen, thích quẹt gì thì quẹt, đủ để đầu tư vài bộ phim mạng nhỏ."
Thật ra anh cũng không thật sự muốn đưa thẻ, anh chỉ muốn Cố Hồng khó chịu mà thôi. Anh rất ghét hắn ta, ghét cay ghét đắng, thuận tiện xem người khác giãy giụa giữa được một và được tất.
"Một tấm thẻ mà thôi, anh cũng có thể cho em, hợp đồng vẫn thế." Cố Hồng tăng điều kiện.
Cho dù hắn biết Nguyễn Đường không phải loại người thấy tiền thì sáng con mắt, nhưng hắn vẫn muốn Nguyễn Đường biết, hắn thật sự mong muốn được ký hợp đồng với cậu.
Càng phải để người khác biết, thứ bọn họ cho cậu ấy được thì hắn cũng cho được, thứ bọn họ không thể hắn cũng có thể cho.
Cố Hồng bày tỏ một lần nữa: "Anh thật sự rất thích phong cách diễn xuất của em."
Lục Diên "Chậc" một tiếng, hay cho cái cớ quy tắc ngầm người ta của chủ tịch Cố. Cho tài nguyên, cho tiền, còn cho thỏ nhỏ mặt mũi.
Lần này thỏ nhỏ cũng phải ngoan ngoãn vào lồng thôi.
Nguyễn Đường nhìn Cố Hồng, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.
Cố Hồng chỉ cảm thấy cậu thật ngoan, giống hệt một chú thỏ nhỏ, hắn thích.
Hắn giơ tay, cúi đầu sửa sang dây đeo đồng hồ vốn đã rất ngay ngắn.
Tiểu Đường...chắc đang cảm động lắm.
Chắc chắn là vậy.
Hắn biết mà.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần giúp cậu sắp xếp hành lý sau khi ký hợp đồng rồi...
"Cảm ơn. Tôi sẽ không ký hợp đồng."
Động tác sửa dây đeo đồng hồ của Cố Hồng khựng lại, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Nhưng Nguyễn Đường không nói gì nữa, chỉ nghe thấy một tràng cười lớn vang lên,
Lục Diên: "Cạp cạp cạp cạp há há, ngại quá đi, nhân viên của chúng tôi rất có tình cảm với công ty. Côn Du chúng tôi giống một gia đình lớn, ai cũng yêu mái nhà này, không bỏ đi được đâu."
"Bây giờ đang là giờ làm việc nhỉ?" Lục Diên cố tình nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nó cùng loại với chiếc Cố Hồng đang đeo nhưng quý giá hơn một chút: "Chủ tịch Cố đừng làm phiền nhân viên của công ty tôi làm việc nữa."
Cố Hồng không thèm nhìn anh ta, sắc mặt vẫn như bình thường, hung dữ, nhưng không hung hăng hơn. Lý Đông đoán, có vẻ chủ tịch Cố không tức giận.
Chậc, còn chủ động nói chuyện với Nguyễn Đường kia kìa.
Quả thật, Cố Hồng không tức giận.
Sau khi kinh ngạc xong, hắn biết Tiểu Đường của hắn, vẫn muốn tự bước đi trên đôi chân của mình!
Hắn càng thích một Nguyễn Đường có nguyên tắc, không dễ dàng bị lợi ích dụ dỗ như vậy.
Cố Hồng: "Không sao, em cứ từ từ suy nghĩ, cửa lớn của Hồng Nhạn luôn mở ra vì em, điện thoại của anh cũng mở máy 24/7, em có thể liên lạc với anh bất kì lúc nào em thích."
Lý Đông xúc động không thôi, thời đại bây giờ chủ tịch theo đuổi người khác dễ nói chuyện đến vậy ư?
Hơi không quen.
Cố Hồng nói xong bèn đứng dậy ra về, đột ngột như cách hắn đến đây.
Không phải bỏ cuộc mà là quay về suy nghĩ thật kỹ, tiếp theo nên làm thế nào.
Bởi vì chuyến đi này giúp hắn phát hiện, Tiểu Đường còn ưu tú hơn những gì hắn nghĩ.
Lý Đông thấy hai người còn lại trong phòng không phản ứng gì chỉ đành thở dài, đứng dậy tiễn khách.
Thấy Cố Hồng mất hứng ra về, Lục Diên rất vui vẻ, nghệ sĩ nhỏ này cũng thanh cao đấy.
Đắc ý xoay tấm thẻ đen giữa mấy ngón tay. Nhìn đi, Cố Hồng vừa đưa thẻ vừa đưa hợp đồng mà nghệ sĩ nhỏ cũng không cần, chắc chắn cậu ta sẽ không lấy tấm thẻ này của anh đâu.
Anh phải tiết kiệm tiền, để đối phó với chuyến viếng thăm tiếp theo của Cố Hồng.
Sướng!
Lục Diên địch cất thẻ vào bóp, không ngờ trong tay trống huơ trống hoác. Anh cúi đầu nhìn, tấm thẻ đã về tay Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường: "Cảm ơn."
Lục Diên:...?
Là thanh cao dữ chưa?
Anh muốn kiếm cớ lấy tấm thẻ về, nhưng tốc độ của con thỏ kia nhanh như tia chớp, nháy mắt đã nhét tấm thẻ vào túi. Tuy tim Lục Diên đang nhỏ máu, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, lỡ Cố Hồng biết được, thể nào hắn ta cũng cười vào mặt anh!
Chỉ có thể mặt nhăn nhó như táo bón mà phất tay cho người biến nhanh chút, đừng đứng đây làm anh ngứa mắt nữa.
Tiền của anh!!!
Đối phương đến cửa rồi bỗng nhiên xoay người đi đến trước mặt anh, đưa điện thoại di động của mình cho anh.
Hả, nếm được chút ngọt nên muốn add Wechat của anh, làm tình nhân nhỏ của anh hòng bòn rút thêm chứ gì!
Nghĩ hay quá, nhưng mắt cũng tinh đấy, biết chọn anh mà không chọn Cố Hồng.
Lục Diên ho nhẹ, anh muốn đối phương biết mình không phải loại người giống Cố Hồng: "Không..."
Chưa kịp nói trọn vẹn câu từ chối, anh đã bị cậu cắt ngang.
Giọng nói ngọt ngào nhưng hời hợt và lạnh nhạt vang lên: "Thẻ có mật mã không?"
Lục Diên ngây người gật đầu.
Nguyễn Đường: "Ừm, mời ngài gõ mật mã."
Lục Diên:....Má nó chứ!
Cố Hồng có phải mù loà rồi không!
Thể loại này mà cũng để ý!
Sau khi quay về phòng làm việc, Lục Diên càng nghĩ càng tức, trực tiếp gọi đến phòng làm việc của Cố Hồng, miêu tả một cách sống động bộ dạng tham lam của Nguyễn Đường.
Lục Diên: "Cậu ta không chỉ nhận thẻ mà còn nhớ xin mật mã, lợi hại phết đấy, không hề ngại ngùng chút nào! Chủ tịch Cố, mắt nhìn người của ngài cũng được lắm."
"Còn không thèm giả vờ, tôi hoàn toàn không nhìn thấy chút do dự hay cần mặt mũi nào của cậu ta..."
Một tiếng cụp vang lên, bên kia cúp máy.
Lục Diên: A a a a, Cố Hồng đáng ghét, dám ghét anh.
Thẻ đen mười triệu của anh mất rồi.
Bị thằng nhóc tham lam kia làm cho chi nhiều hơn thu.
Tính tới tính lui, anh lỗ nặng!
Lỗ cực kỳ nặng!
***
Trong phòng làm việc, Cố Hồng im lặng. Trợ lí đứng bên cạnh hắn không dám thở mạnh, bị khí thế của hắn làm cho sợ run.
Tại sao vậy?
Cố Hồng không hiểu.
Tại sao Tiểu Đường không muốn thẻ của hắn.
Chẳng lẽ...em ấy không thích ngân hàng của tấm thẻ của hắn?
Được, bây giờ hắn sẽ đến ngân hàng của tấm thẻ của Lục Diên làm một cái thẻ đen!
***
Căn hộ nào đó trong khu chung cư cũ sáng đèn, chàng trai thanh tú đáng yêu xoay người đóng cửa, mang đôi dép bông ngoài huyền quang, bỏ đôi giày vừa cởi ra vào tủ giày. Cậu chợt nhớ đến chuyện gì đó, móc từ trong túi ra một tấm thẻ đen, tiện tay ném vào tủ giày.
Ném xong thì đóng cửa lại mà không thèm nhìn tấm thẻ lấy một lần.
Nguyễn Đường xoa mi tâm, đối phó với con người thật sự quá phiền, không ung dung bằng đóng phim.
Cậu không hiểu tại sao chủ tịch lại đưa thẻ ngân hàng cho cậu, nhưng mấy chuyện thế này, cậu không nhận sẽ khiến đối phương càng hứng thú và bám riết lấy cậu hơn, sau này càng phiền phức hơn.
Cậu từng đóng rất nhiều phim thần tượng, cậu hiểu.
Hôm nay cậu lấy luôn cả mật mã thẻ rồi, chắc đã xử lí xong.
Còn có hợp đồng kia.
Điều 1: Đảm bảo đóng vai nam chính từ ba đến năm bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh một năm.
Nam chính chắc chắn sẽ phải ở lại trong đoàn làm phim ba đến bốn tháng, một năm quay ba đến năm bộ, có nghĩa cả năm khỏi nghỉ ngơi ngày nào.
Khối lượng công việc như vậy, cậu nhất định không ký.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");